- Đây là chứng chỉ hành nghề của con...
Ăn cơm tối xong, thầy thuốc Hồ mỉm cười đưa một tờ chứng chỉ màu vàng đậm cho Giang Khương, vẻ mặt vui mừng nhìn một đệ tử này của mình...
Giang Khương đưa tay nhận chứng chỉ, nhìn mấy chữ to "Chứng chỉ hành nghề" trên đó, trong lòng cũng hơi kích động. Có thứ này rồi, sau này không bị xem như là hành nghề y phi pháp nữa. Sau này hắn coi như là thầy thuốc danh chính ngôn thuận rồi.
Mặc dù Giang Khương cũng không quan tâm lắm tới việc này nhưng hắn lại hiểu rất rõ, ông nội mình, còn cả sư phụ đều hết sức quan tâm. Nếu không bởi chuyện này thì bọn họ cũng không cố ý cho mình tham gia thi đấu truyền thừa gì gì này.
Cho nên nhận được thứ này cũng khiến sư phụ và ông nội yên tâm rồi. Cầm thứ này trong tay coi như miệng có cơm ăn rồi, mặc dù mình không cần miếng cơm này nhưng trong mắt mấy lão đồng chí đó, điều này có ý nghĩa không nhỏ. Đặc biết là ông nội vẫn luôn lo lắng cho mình, hiện tại có thứ này cũng đủ khiến ông yên tâm.
- Giang Khương... Mời khách, mời khách.... Phải khao thôi...
Nhìn Giang Khương cầm chứng chỉ hành nghề, Trương Nhạc một bên cũng lộ vẻ cảm khái, nghĩ bản thân vì muốn lấy chứng chỉ này mà phải học không biết bao nhiêu năm y hoa. Mà Giang Khương này còn chưa từng học đại học, lại thuận lợi nhận được chứng chỉ. Đây quả thật khiến người ta hâm mộ và đố kỵ mà...
Mấy hộ sĩ bên cạnh nghe thấy lời này cũng đều ồn ào cười nói:
- Đúng đúng... Thầy thuốc Giang phải khai thôi, nhất định phải khao thôi...
Nhìn thấy tất cả mọi người đều vui mừng chân thành cho mình, Giang Khương cũng không nhịn được cười, gật đầu nói:
- Tốt... Hôm nay tôi mời mọi người ăn khuya, đi chỗ nào do mọi người quyết định nhé...
- Ồ...
Nghe thấy Giang Khương nói muốn mời ăn khuya, đám hộ sĩ Tiểu Tình đều cao hứng hoan hô, bắt đầu bàn tán xem nên đi ăn khuya ở đâu.
Nhìn thấy đám nhân viên đang vui vẻ như vậy, trên mặt thầy thuốc Hồ cũng lộ ý cười đậm hơn vài phần, nhìn Giang Khương một chút, cảm thán nói:
- Giang Khương... Sư phụ thật sự đã già rồi...
Nhìn vẻ cảm thán trên mặt thầy thuốc Hồ, Giang Khương vội vã cười nói:
- Đâu có chứ... Sự nghiệp của sư phụ hiện tại đúng là lúc mặt trời ban trưa, làm sao có chuyện già chứ...
- Ha ha... Miệng thằng ranh này đúng là càng ngày càng ngọt đấy...
Thầy thuốc Hồ vuốt râu cười to, lắc đầu nói:
- Chẳng qua sư phụ cũng rất vui vẻ...
Cười vui một hồi xong, lúc này thầy thuốc Hồ cũng chăm chú nhìn Giang Khương, nói:
- Chỉ tiêu phía bên Bệnh viện số 1 kia, viện trưởng Bạch đã giữ lại cho con rồi... Con suy nghĩ một chút. Nếu muốn làm thầy thuốc ổn định thanh thản thì Bệnh viện số 1 là một trong số những bệnh viện hàng đầu cả nước, cũng là một sự lựa chọn không tồi, so với phòng khám này còn tốt hơn nhiều...
Nghe thấy thầy thuốc Hồ nhắc tới vấn đề này, lúc này Giang Khương cũng không nén nổi nhíu mày. Muốn để hắn tới Bệnh viện số 1 làm việc cũng không có nhiều khả năng lắm. Dù sao nếu hắn làm vậy thật thì sau này sẽ bị bó buộc không nhỏ, đối với bản thân cũng không phải chuyện quá tốt.
Hơn nữa nói thật là hắn cũng hơi không nỡ rời nơi này. Nghĩ tới đây, Giang Khương cười khổ nói:
- Sư phụ... Người muốn đuổi con đi thật đấy à...
Nhìn vẻ mặt không muốn của đồ đệ, thầy thuốc Hồ nhẹ nhàng cười cảm thán:
- Tên nhóc này... Sao sư phụ lại muốn đuổi con chứ. Chẳng qua một cơ hội tốt như thế, nếu bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc...
Nói với đây, thầy thuốc Hồ hơi ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Nếu con vào Bệnh viện số 1, như vậy sau này tiền đồ phát triển của con có thể lớn hơn rất nhiều, coi như có muốn điều đến Yên Kinh gì đó cũng rất tiện...
Thầy thuốc Hồ thật sự đã suy nghĩ rất kỹ càng cho Giang Khương. Hiển nhiên Giang Khương cũng biết rõ là sư phụ đều nghĩ cho mình, lập tức thoáng chần chờ, sau đó lại cười nói:
- Sư phụ... Thật sự con cũng không muốn đi lắm. Con muốn tiếp tục ở lại phòng khám, đi theo sư phụ...
Nghe những lời này, thầy thuốc Hồ hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Giang Khương, đang định nói tiếp vài câu nhưng lại nhìn đôi mắt hắn trong suốt đang mỉm cười. Thầy thuốc Hồ ngây ngẩn, thấy rất rõ rằng đồ đệ này của ông đúng là nghĩ như vậy chứ không phải nói lời khách sáo.
Ông lập tức đành cười khổ một tiếng, đã biết không ngờ đồ đệ mình chẳng muốn một cơ hội tốt tới vậy rồi, muốn đi theo mình ở phòng khám nhỏ này. Ở cương vị sư phụ, chẳng biết là nên vui mừng hay nên buồn bực đây...
- Được rồi, được rồi... Trước không nói tới vấn đề này nữa. Dù sao cũng không phải trả lời phía viện trưởng Bạch ngay. Nói gì thì nói vẫn còn tỉnh trưởng La ở đó... Việc này con cứ suy nghĩ thêm đi...
Thầy thuốc Hồ thở dài bất đắc dĩ.
Các hộ sĩ trong phòng khám đều rất lương thiện, cũng không muốn nhân cơ hội ăn chực của Giang Khương một hồi tàn nhẫn, cho nên các cô chọn địa điểm ăn khuya là ở đường Mai Hoa, một nơi giá khá rẻ.
Nhìn sự lựa chọn của các hộ sĩ, Giang Khương cũng chỉ biết cảm thán một hồi. Những đồng nghiệp này đối xử với mình tốt thực...
Cho nên hôm nay phòng khám thật thần kỳ, buổi tối lại có rất nhiều người, khiến rất nhiều bệnh nhân quen tới châm cứu buổi tối cũng ngạc nhiên không thôi.
Chờ tới chín rưỡi, Tiểu Tình và Tiểu Mỹ liền nhanh nhẹ hỗ trợ dọn dẹp, sau đó trừ anh Hoàng phòng dược muốn về nhà sớm ra, còn một số thầy thuốc đã có gia đình nữa, đám thanh niên còn lại liền ra ngoài.
Mặc dù hiện tại đã vào đông nhưng việc buôn bán trên đường Mai Hoa cũng tương đối tốt, không bởi thời tiết giá lạnh mà giảm xuống quá lớn.
Các quán ăn khuya đều có lều vải to, màn cửa che kín mít, chỉ có bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng náo nhiệt mới khiến người ta cảm giác được mấy lều vải này không trống không.
Mọi người đều rất quen thuộc đối với đường Mai Hoa, rất nhanh liền chọn được một quầy hàng. Thời gian hiện tại còn chưa tới mười giờ, thật ra có thể coi là đến sớm, cho nên còn trống không ít bàn. Mọi người chui vào trong lều, mặc dù đã có một bàn nhưng cũng coi như vắng vẻ.
Giang Khương tất nhiên không phải người hẹp hòi, mặc dù đồng nghiệp chọn địa điểm tương đối rẻ nhưng lần đầu khao mọi người, Giang Khương vẫn gọi đầy một bàn, để cho đám hộ sĩ cuống quít than thở là quát nhiều đồ ăn.
Đầy một bàn thức ăn chẳng qua cũng chỉ hai ba trăm đồng, cho dù có thêm ít rượu với nước ngọt, nhiều nhất cũng chỉ năm trăm đồng. Điều này đối với Giang Khương từng uống hai bình rượu lên tới trên chục ngài tệ cùng Phan Hiểu Hiểu tại Yên Kinh thật chẳng đáng đau lòng chút nào.
Tuy rằng lần này hắn lên kinh chẳng kiếm được chút tiền nào, lại tiêu dùng không ít nhưng mấy trăm tệ hắn vẫn không coi vào đâu.
Trương Nhạc có thể uống chút rượu, trước mặt người quen, đám hộ sĩ hiển nhiên cũng không rụt rè, đầu tiên còn ăn nhẹ uống khẽ, nhưng uống xong hai chén rượu rồi liền từ từ hào phóng hẳn.
Lúc này Giang Khương mới biết, đừng thấy đám hộ sĩ này ngày thường rất ngại ngùng, một khi uống vào rồi, không ngờ cũng là một đám nhân vật có thể cạn sạch ly.
Nếu uống rượu nhưng cuối cùng lại thành ra bia, tất nhiên Giang Khương chẳng sợ, đưa tay cầm một con tôm hùm nhỏ, bóc vỏ bỏ vào miệng, cảm nhận vị cay lưỡi thơm lừng tràn khắp miệng, đưa tay bưng chén cụng ly với Trương Nhạc, sau đó lại uống hơn nửa ly bia, lúc này mới thỏa mãn thở dài.
- Giang Khương... Tôi hâm mộ cái tên chết bầm cậu quá... Vị trí tại Bệnh viện số 1, thế mà cậu cũng không ham hố. Tôi cũng không biết phải nói với cậu thế nào nữa...
Vẻ mặt Trương Nhạc hâm mộ nói:
- Nếu mà phải tôi, tôi đã sớm mừng rỡ hớn hở rồi!
- Ha ha... Ý nghĩ của chúng ta không giống nhau. Tôi không thích bệnh viện lớn. Những nơi đó có quy định nghiêm khắc cố định, hơn nữa cũng rất khó phát huy sở trường đặc biệt của tôi...
Giang Khương cười lắc đầu, sau đó nhìn Trương Nhạc, nói:
- Nếu cậu muốn đi Bệnh viện số 1 thì hay tôi tặng vị trí này cho cậu nhé?
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, Trương Nhạc sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói:
- Nếu vị trí đó của tôi thì tôi sẽ đi thật đấy. Đáng tiếc là không phải của tôi, cho dù cậu muốn cho tôi cũng không được...
- Hơn nữa tôi phát hiện ra chính mình cũng thích phòng khám rồi. Hiện tại việc kinh doanh của phòng khám càng ngày càng tốt hơn, một mình sư phụ bận rộn không nổi. Tôi cũng không có khả năng đi... Hơn nữa hiện tại thu nhập ở đây cũng không tồi rồi, so với Bệnh viện số 1 cũng chẳng kém mấy... Tôi vẫn ở đây tiếp tục phụ sư phụ thôi...
Nghe thấy Trương Nhạc nói vậy, Giang Khương cũng sửng sốt, thật không ngờ hiện tại dĩ nhiên Trương Nhạc lại rõ ràng như vậy rồi. Phải biết trước kia Trương Nhạc vẫn mong chờ có thể được đi tới bệnh viện cấp tỉnh, giờ mới chẳng bao lâu lại đổi ý nhanh vậy.
Nhìn vẻ mặt hơi kinh ngạc của Giang Khương, Trương Nhạc cười ha hả nâng chén cụng với hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn, lúc này mới vỗ vai Giang Khương nói:
- Thật ra đây cũng là nhờ phúc của cậu... Hiện tại công việc của phòng khám thật tốt, sư phụ cũng tăng lương thưởng của tôi lên gấp mấy lần... Hiện tại mỗi ngày tôi đi làm còn tốt hơn ở bệnh viện bị nhiều người nhòm ngó nhiều... Nếu không có cơ hội tốt, tôi cứ ở phòng khám thôi. Dù sao hiện tại cuộc sống không tệ lắm, tôi cũng có thể học được càng nhiều hơn...
- Ha ha... Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt quá rồi... Nào... Hiện tại vì chúng ta có chung chí hướng, cạn một chén...
Ăn khuya xong, tất cả mọi người đã có vài phần men say, liền gọi xe ở đầu đường Mai Hoa, chia tay về nhà. Giang Khương nhìn tất cả mọi người rời đi rồi, lúc này mới chuẩn bị quay về phòng khám.
Chẳng qua hắn vừa đi hai bước liền thấy bên cạnh có một nam một nữ đang dìu một cô gái tóc dài, đi về hướng mình.
- Không sao đâu... Tôi không sao... Chỉ hơi nhức đầu thôi...
Nghe thấy giọng nói hơi quen này, Giang Khương sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng đi tới, đứng trước mặt ba người, khẽ cau mày nhìn cô gái tóc dài ở giữa.
- Sao lại uống nhiều như vậy?
Giang Khương trầm giọn nhìn Trương Du Chánh đang đứng một bên.
- Á...
Nhìn thấy Giang Khương đột nhiên xuất hiện phía trước, Trương Du Chánh sửng sốt, sau đó lộ một tia cười khổ, đang muốn nói thì lúc này Từ Thanh Linh bị hai người dìu lại ngẩng đầu, hai mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn Giang Khương, sau đó đột nhiên nở một nụ cười mê ly, hai tay bỏ qua hai người Trương Du Chánh, ngã về phía Giang Khương...
Ăn cơm tối xong, thầy thuốc Hồ mỉm cười đưa một tờ chứng chỉ màu vàng đậm cho Giang Khương, vẻ mặt vui mừng nhìn một đệ tử này của mình...
Giang Khương đưa tay nhận chứng chỉ, nhìn mấy chữ to "Chứng chỉ hành nghề" trên đó, trong lòng cũng hơi kích động. Có thứ này rồi, sau này không bị xem như là hành nghề y phi pháp nữa. Sau này hắn coi như là thầy thuốc danh chính ngôn thuận rồi.
Mặc dù Giang Khương cũng không quan tâm lắm tới việc này nhưng hắn lại hiểu rất rõ, ông nội mình, còn cả sư phụ đều hết sức quan tâm. Nếu không bởi chuyện này thì bọn họ cũng không cố ý cho mình tham gia thi đấu truyền thừa gì gì này.
Cho nên nhận được thứ này cũng khiến sư phụ và ông nội yên tâm rồi. Cầm thứ này trong tay coi như miệng có cơm ăn rồi, mặc dù mình không cần miếng cơm này nhưng trong mắt mấy lão đồng chí đó, điều này có ý nghĩa không nhỏ. Đặc biết là ông nội vẫn luôn lo lắng cho mình, hiện tại có thứ này cũng đủ khiến ông yên tâm.
- Giang Khương... Mời khách, mời khách.... Phải khao thôi...
Nhìn Giang Khương cầm chứng chỉ hành nghề, Trương Nhạc một bên cũng lộ vẻ cảm khái, nghĩ bản thân vì muốn lấy chứng chỉ này mà phải học không biết bao nhiêu năm y hoa. Mà Giang Khương này còn chưa từng học đại học, lại thuận lợi nhận được chứng chỉ. Đây quả thật khiến người ta hâm mộ và đố kỵ mà...
Mấy hộ sĩ bên cạnh nghe thấy lời này cũng đều ồn ào cười nói:
- Đúng đúng... Thầy thuốc Giang phải khai thôi, nhất định phải khao thôi...
Nhìn thấy tất cả mọi người đều vui mừng chân thành cho mình, Giang Khương cũng không nhịn được cười, gật đầu nói:
- Tốt... Hôm nay tôi mời mọi người ăn khuya, đi chỗ nào do mọi người quyết định nhé...
- Ồ...
Nghe thấy Giang Khương nói muốn mời ăn khuya, đám hộ sĩ Tiểu Tình đều cao hứng hoan hô, bắt đầu bàn tán xem nên đi ăn khuya ở đâu.
Nhìn thấy đám nhân viên đang vui vẻ như vậy, trên mặt thầy thuốc Hồ cũng lộ ý cười đậm hơn vài phần, nhìn Giang Khương một chút, cảm thán nói:
- Giang Khương... Sư phụ thật sự đã già rồi...
Nhìn vẻ cảm thán trên mặt thầy thuốc Hồ, Giang Khương vội vã cười nói:
- Đâu có chứ... Sự nghiệp của sư phụ hiện tại đúng là lúc mặt trời ban trưa, làm sao có chuyện già chứ...
- Ha ha... Miệng thằng ranh này đúng là càng ngày càng ngọt đấy...
Thầy thuốc Hồ vuốt râu cười to, lắc đầu nói:
- Chẳng qua sư phụ cũng rất vui vẻ...
Cười vui một hồi xong, lúc này thầy thuốc Hồ cũng chăm chú nhìn Giang Khương, nói:
- Chỉ tiêu phía bên Bệnh viện số 1 kia, viện trưởng Bạch đã giữ lại cho con rồi... Con suy nghĩ một chút. Nếu muốn làm thầy thuốc ổn định thanh thản thì Bệnh viện số 1 là một trong số những bệnh viện hàng đầu cả nước, cũng là một sự lựa chọn không tồi, so với phòng khám này còn tốt hơn nhiều...
Nghe thấy thầy thuốc Hồ nhắc tới vấn đề này, lúc này Giang Khương cũng không nén nổi nhíu mày. Muốn để hắn tới Bệnh viện số 1 làm việc cũng không có nhiều khả năng lắm. Dù sao nếu hắn làm vậy thật thì sau này sẽ bị bó buộc không nhỏ, đối với bản thân cũng không phải chuyện quá tốt.
Hơn nữa nói thật là hắn cũng hơi không nỡ rời nơi này. Nghĩ tới đây, Giang Khương cười khổ nói:
- Sư phụ... Người muốn đuổi con đi thật đấy à...
Nhìn vẻ mặt không muốn của đồ đệ, thầy thuốc Hồ nhẹ nhàng cười cảm thán:
- Tên nhóc này... Sao sư phụ lại muốn đuổi con chứ. Chẳng qua một cơ hội tốt như thế, nếu bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc...
Nói với đây, thầy thuốc Hồ hơi ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Nếu con vào Bệnh viện số 1, như vậy sau này tiền đồ phát triển của con có thể lớn hơn rất nhiều, coi như có muốn điều đến Yên Kinh gì đó cũng rất tiện...
Thầy thuốc Hồ thật sự đã suy nghĩ rất kỹ càng cho Giang Khương. Hiển nhiên Giang Khương cũng biết rõ là sư phụ đều nghĩ cho mình, lập tức thoáng chần chờ, sau đó lại cười nói:
- Sư phụ... Thật sự con cũng không muốn đi lắm. Con muốn tiếp tục ở lại phòng khám, đi theo sư phụ...
Nghe những lời này, thầy thuốc Hồ hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Giang Khương, đang định nói tiếp vài câu nhưng lại nhìn đôi mắt hắn trong suốt đang mỉm cười. Thầy thuốc Hồ ngây ngẩn, thấy rất rõ rằng đồ đệ này của ông đúng là nghĩ như vậy chứ không phải nói lời khách sáo.
Ông lập tức đành cười khổ một tiếng, đã biết không ngờ đồ đệ mình chẳng muốn một cơ hội tốt tới vậy rồi, muốn đi theo mình ở phòng khám nhỏ này. Ở cương vị sư phụ, chẳng biết là nên vui mừng hay nên buồn bực đây...
- Được rồi, được rồi... Trước không nói tới vấn đề này nữa. Dù sao cũng không phải trả lời phía viện trưởng Bạch ngay. Nói gì thì nói vẫn còn tỉnh trưởng La ở đó... Việc này con cứ suy nghĩ thêm đi...
Thầy thuốc Hồ thở dài bất đắc dĩ.
Các hộ sĩ trong phòng khám đều rất lương thiện, cũng không muốn nhân cơ hội ăn chực của Giang Khương một hồi tàn nhẫn, cho nên các cô chọn địa điểm ăn khuya là ở đường Mai Hoa, một nơi giá khá rẻ.
Nhìn sự lựa chọn của các hộ sĩ, Giang Khương cũng chỉ biết cảm thán một hồi. Những đồng nghiệp này đối xử với mình tốt thực...
Cho nên hôm nay phòng khám thật thần kỳ, buổi tối lại có rất nhiều người, khiến rất nhiều bệnh nhân quen tới châm cứu buổi tối cũng ngạc nhiên không thôi.
Chờ tới chín rưỡi, Tiểu Tình và Tiểu Mỹ liền nhanh nhẹ hỗ trợ dọn dẹp, sau đó trừ anh Hoàng phòng dược muốn về nhà sớm ra, còn một số thầy thuốc đã có gia đình nữa, đám thanh niên còn lại liền ra ngoài.
Mặc dù hiện tại đã vào đông nhưng việc buôn bán trên đường Mai Hoa cũng tương đối tốt, không bởi thời tiết giá lạnh mà giảm xuống quá lớn.
Các quán ăn khuya đều có lều vải to, màn cửa che kín mít, chỉ có bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng náo nhiệt mới khiến người ta cảm giác được mấy lều vải này không trống không.
Mọi người đều rất quen thuộc đối với đường Mai Hoa, rất nhanh liền chọn được một quầy hàng. Thời gian hiện tại còn chưa tới mười giờ, thật ra có thể coi là đến sớm, cho nên còn trống không ít bàn. Mọi người chui vào trong lều, mặc dù đã có một bàn nhưng cũng coi như vắng vẻ.
Giang Khương tất nhiên không phải người hẹp hòi, mặc dù đồng nghiệp chọn địa điểm tương đối rẻ nhưng lần đầu khao mọi người, Giang Khương vẫn gọi đầy một bàn, để cho đám hộ sĩ cuống quít than thở là quát nhiều đồ ăn.
Đầy một bàn thức ăn chẳng qua cũng chỉ hai ba trăm đồng, cho dù có thêm ít rượu với nước ngọt, nhiều nhất cũng chỉ năm trăm đồng. Điều này đối với Giang Khương từng uống hai bình rượu lên tới trên chục ngài tệ cùng Phan Hiểu Hiểu tại Yên Kinh thật chẳng đáng đau lòng chút nào.
Tuy rằng lần này hắn lên kinh chẳng kiếm được chút tiền nào, lại tiêu dùng không ít nhưng mấy trăm tệ hắn vẫn không coi vào đâu.
Trương Nhạc có thể uống chút rượu, trước mặt người quen, đám hộ sĩ hiển nhiên cũng không rụt rè, đầu tiên còn ăn nhẹ uống khẽ, nhưng uống xong hai chén rượu rồi liền từ từ hào phóng hẳn.
Lúc này Giang Khương mới biết, đừng thấy đám hộ sĩ này ngày thường rất ngại ngùng, một khi uống vào rồi, không ngờ cũng là một đám nhân vật có thể cạn sạch ly.
Nếu uống rượu nhưng cuối cùng lại thành ra bia, tất nhiên Giang Khương chẳng sợ, đưa tay cầm một con tôm hùm nhỏ, bóc vỏ bỏ vào miệng, cảm nhận vị cay lưỡi thơm lừng tràn khắp miệng, đưa tay bưng chén cụng ly với Trương Nhạc, sau đó lại uống hơn nửa ly bia, lúc này mới thỏa mãn thở dài.
- Giang Khương... Tôi hâm mộ cái tên chết bầm cậu quá... Vị trí tại Bệnh viện số 1, thế mà cậu cũng không ham hố. Tôi cũng không biết phải nói với cậu thế nào nữa...
Vẻ mặt Trương Nhạc hâm mộ nói:
- Nếu mà phải tôi, tôi đã sớm mừng rỡ hớn hở rồi!
- Ha ha... Ý nghĩ của chúng ta không giống nhau. Tôi không thích bệnh viện lớn. Những nơi đó có quy định nghiêm khắc cố định, hơn nữa cũng rất khó phát huy sở trường đặc biệt của tôi...
Giang Khương cười lắc đầu, sau đó nhìn Trương Nhạc, nói:
- Nếu cậu muốn đi Bệnh viện số 1 thì hay tôi tặng vị trí này cho cậu nhé?
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, Trương Nhạc sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói:
- Nếu vị trí đó của tôi thì tôi sẽ đi thật đấy. Đáng tiếc là không phải của tôi, cho dù cậu muốn cho tôi cũng không được...
- Hơn nữa tôi phát hiện ra chính mình cũng thích phòng khám rồi. Hiện tại việc kinh doanh của phòng khám càng ngày càng tốt hơn, một mình sư phụ bận rộn không nổi. Tôi cũng không có khả năng đi... Hơn nữa hiện tại thu nhập ở đây cũng không tồi rồi, so với Bệnh viện số 1 cũng chẳng kém mấy... Tôi vẫn ở đây tiếp tục phụ sư phụ thôi...
Nghe thấy Trương Nhạc nói vậy, Giang Khương cũng sửng sốt, thật không ngờ hiện tại dĩ nhiên Trương Nhạc lại rõ ràng như vậy rồi. Phải biết trước kia Trương Nhạc vẫn mong chờ có thể được đi tới bệnh viện cấp tỉnh, giờ mới chẳng bao lâu lại đổi ý nhanh vậy.
Nhìn vẻ mặt hơi kinh ngạc của Giang Khương, Trương Nhạc cười ha hả nâng chén cụng với hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn, lúc này mới vỗ vai Giang Khương nói:
- Thật ra đây cũng là nhờ phúc của cậu... Hiện tại công việc của phòng khám thật tốt, sư phụ cũng tăng lương thưởng của tôi lên gấp mấy lần... Hiện tại mỗi ngày tôi đi làm còn tốt hơn ở bệnh viện bị nhiều người nhòm ngó nhiều... Nếu không có cơ hội tốt, tôi cứ ở phòng khám thôi. Dù sao hiện tại cuộc sống không tệ lắm, tôi cũng có thể học được càng nhiều hơn...
- Ha ha... Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt quá rồi... Nào... Hiện tại vì chúng ta có chung chí hướng, cạn một chén...
Ăn khuya xong, tất cả mọi người đã có vài phần men say, liền gọi xe ở đầu đường Mai Hoa, chia tay về nhà. Giang Khương nhìn tất cả mọi người rời đi rồi, lúc này mới chuẩn bị quay về phòng khám.
Chẳng qua hắn vừa đi hai bước liền thấy bên cạnh có một nam một nữ đang dìu một cô gái tóc dài, đi về hướng mình.
- Không sao đâu... Tôi không sao... Chỉ hơi nhức đầu thôi...
Nghe thấy giọng nói hơi quen này, Giang Khương sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng đi tới, đứng trước mặt ba người, khẽ cau mày nhìn cô gái tóc dài ở giữa.
- Sao lại uống nhiều như vậy?
Giang Khương trầm giọn nhìn Trương Du Chánh đang đứng một bên.
- Á...
Nhìn thấy Giang Khương đột nhiên xuất hiện phía trước, Trương Du Chánh sửng sốt, sau đó lộ một tia cười khổ, đang muốn nói thì lúc này Từ Thanh Linh bị hai người dìu lại ngẩng đầu, hai mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn Giang Khương, sau đó đột nhiên nở một nụ cười mê ly, hai tay bỏ qua hai người Trương Du Chánh, ngã về phía Giang Khương...
Danh sách chương