- Tốt lắm... Hiện tại phải xem La Dịch thôi...
Ngô Lượng ghé sát tai Kỳ Kỳ, hạ giọng nói:
- Nếu như Trương Nghĩa Quân đã bị cấm túc đúng như lời bọn họ nói, như vậy hiện tại có thể nhìn ra thật giả rồi!
Rất nhiều người cũng có ý nghĩ như Ngô Lượng, chờ xem kịch vui. Bọn họ không việc gì phải đi theo nịnh bợ Trương Nghĩa Quân, nhưng cũng không ngại ngồi xem náo nhiệt.
La Dịch cũng chẳng phải kẻ ngốc, sau khi nghe nói chuyện xong, hiển nhiên sẽ không tự mình đứng lên trêu chọc đối phương. Dù sao truyền thuyết, tên nhãi kia hạ gục hai người đàn em của Trương Nghĩa Quân rất dễ dàng.
Mọi người thấy một mình La Dịch ra đại sảnh, lúc này mắt cũng lộ ý cười ngầm...
Mà Kỳ Kỳ ở một bên nhìn La Dịch cầm di động ra gọi, vừa nhìn lại phía một bàn kia đang náo nhiệt, trong mắt cũng bắt đầu lộ một tia lo lắng.
Mọi người cũng đang chờ đợi, cũng đợi La Dịch tiến vào, còn đợi tràng cảnh náo nhiệt có thể gặp không lâu sau đó.
Chẳng qua, rất nhanh La Dịch liền đi vào, khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo, liền thấy dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt La Dịch dường như hơi quái dị. Đang lúc mọi người tò mò ngẩng đầu, bọn họ liền thấy La Dịch liền trở về cạnh bàn, không uống rượu nữa, nói nhỏ với mấy người ở đó vài câu liền mang người rời đi luôn...
Nhìn mấy người La Dịch quay đầu rời đi, mọi người đều cảm thấy ngây ra...
Ngô Lượng và Kỳ Kỳ liếc nhau một cái, trong mắt hai người cũng lại lộ vẻ sợ hãi...
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra điều khác thường. Nếu như Trương Nghĩa Quân sẽ đến thì làm gì có chuyện La Dịch đi? Hơn nữa ngay cả rượu cũng không kịp uống...
Nghĩ tới đây, mọi người còn chưa rõ chân tướng, nhìn về phía chiếc bàn đang náo nhiệt nhất kia, đặc biệt là người thanh niên đang cười sáng lạn kia, trong mắt dường như có thêm vài tia kiêng kỵ...
Mặc dù thoạt nhìn như một gã nhà quê nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải là một gã nhà quê đơn giản. Nếu thật sự là một gã nhà quê, cũng không ngu đến nỗi gây ra chuyện tới mức đó...
- Tốt rồi... Đi thô đi thôi...
Nhìn một bàn đầy vỏ chai rượu, còn có mọi người đã có vẻ say sửa, còn có Phan Hiểu Hiểu đang ôm tay mình, tựa đầu vào vai mình, vẻ mặt mê mệt, Giang Khương liền lấy di động ra xem giờ, thấy đã là mười một giờ tối.
Phan Nghị đối diện lúc này tỉnh táo hơn mấy cô gái vài phần, thấy tất cả mọi người đã khá say, đứng dậy kéo La Lệ, cười nói:
- Được rồi đấy, chúng ta cũng cần trở về rồi!
- Không phải chứ... Mới mười một giờ thôi...
Thấy tất cả mọi người đòi đi, Miêu Miêu mặt đã mê ly, bất mãn nhướn mắt nhìn mọi người nói.
Phan Nghị lắc đầu cười nói:
- Được rồi mà. Đủ rồi... Uống nữa là say đấy. Bị tôi cũng không thể về quá mượn, nếu không sẽ bị bố tôi cấm túc đấy.
Ngô Lượng ghé sát tai Kỳ Kỳ, hạ giọng nói:
- Nếu như Trương Nghĩa Quân đã bị cấm túc đúng như lời bọn họ nói, như vậy hiện tại có thể nhìn ra thật giả rồi!
Rất nhiều người cũng có ý nghĩ như Ngô Lượng, chờ xem kịch vui. Bọn họ không việc gì phải đi theo nịnh bợ Trương Nghĩa Quân, nhưng cũng không ngại ngồi xem náo nhiệt.
La Dịch cũng chẳng phải kẻ ngốc, sau khi nghe nói chuyện xong, hiển nhiên sẽ không tự mình đứng lên trêu chọc đối phương. Dù sao truyền thuyết, tên nhãi kia hạ gục hai người đàn em của Trương Nghĩa Quân rất dễ dàng.
Mọi người thấy một mình La Dịch ra đại sảnh, lúc này mắt cũng lộ ý cười ngầm...
Mà Kỳ Kỳ ở một bên nhìn La Dịch cầm di động ra gọi, vừa nhìn lại phía một bàn kia đang náo nhiệt, trong mắt cũng bắt đầu lộ một tia lo lắng.
Mọi người cũng đang chờ đợi, cũng đợi La Dịch tiến vào, còn đợi tràng cảnh náo nhiệt có thể gặp không lâu sau đó.
Chẳng qua, rất nhanh La Dịch liền đi vào, khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo, liền thấy dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt La Dịch dường như hơi quái dị. Đang lúc mọi người tò mò ngẩng đầu, bọn họ liền thấy La Dịch liền trở về cạnh bàn, không uống rượu nữa, nói nhỏ với mấy người ở đó vài câu liền mang người rời đi luôn...
Nhìn mấy người La Dịch quay đầu rời đi, mọi người đều cảm thấy ngây ra...
Ngô Lượng và Kỳ Kỳ liếc nhau một cái, trong mắt hai người cũng lại lộ vẻ sợ hãi...
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra điều khác thường. Nếu như Trương Nghĩa Quân sẽ đến thì làm gì có chuyện La Dịch đi? Hơn nữa ngay cả rượu cũng không kịp uống...
Nghĩ tới đây, mọi người còn chưa rõ chân tướng, nhìn về phía chiếc bàn đang náo nhiệt nhất kia, đặc biệt là người thanh niên đang cười sáng lạn kia, trong mắt dường như có thêm vài tia kiêng kỵ...
Mặc dù thoạt nhìn như một gã nhà quê nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải là một gã nhà quê đơn giản. Nếu thật sự là một gã nhà quê, cũng không ngu đến nỗi gây ra chuyện tới mức đó...
- Tốt rồi... Đi thô đi thôi...
Nhìn một bàn đầy vỏ chai rượu, còn có mọi người đã có vẻ say sửa, còn có Phan Hiểu Hiểu đang ôm tay mình, tựa đầu vào vai mình, vẻ mặt mê mệt, Giang Khương liền lấy di động ra xem giờ, thấy đã là mười một giờ tối.
Phan Nghị đối diện lúc này tỉnh táo hơn mấy cô gái vài phần, thấy tất cả mọi người đã khá say, đứng dậy kéo La Lệ, cười nói:
- Được rồi đấy, chúng ta cũng cần trở về rồi!
- Không phải chứ... Mới mười một giờ thôi...
Thấy tất cả mọi người đòi đi, Miêu Miêu mặt đã mê ly, bất mãn nhướn mắt nhìn mọi người nói.
Phan Nghị lắc đầu cười nói:
- Được rồi mà. Đủ rồi... Uống nữa là say đấy. Bị tôi cũng không thể về quá mượn, nếu không sẽ bị bố tôi cấm túc đấy.
Danh sách chương