Giang Khương bên này còn đang suy nghĩ, quả nhiên bên kia đã có động tĩnh.   

Mấy người vừa ngồi vào chỗ của mình, bên cạnh đã có người đến chào hỏi:   

- Hi... Hiểu Hiểu, Kỳ Kỳ... Lâu lắm không gặp... Sao hôm nay lại đến đây...   

- Ngô Lượng... Anh cũng ở đây à... Không có gì, hôm nay có một người bạn của Hiểu Hiểu tới, mọi người cùng đi chơi...   

Kỳ Kỳ cười gật đầu, nói.   

- Bạn của Hiểu Hiểu?   

Chàng thanh niên tên Ngô Lượng đôi mắt tương đối sáng, theo ánh mắt của Kỳ Kỳ nhìn về phía Giang Khương đang ngồi cạnh Phan Hiểu Hiểu. Sau khi gã mỉm cười đánh giá một chút, ánh mắt khẽ ngưng đọng lại, sau đó cười, nhìn về phía Phan Hiểu Hiểu nói:   

- Hiểu Hiểu... Đây là lần đầu tiên em dẫn bạn ra ngoài chơi đấy nhỉ!   

- Đây là Giang Khương... bạn của tôi ở Sở Nam...   

Tuy hình như Phan Hiểu Hiểu cũng không thích Ngô Lượng này nhưng vẫn giới thiệu hai người với nhau:   

- Giang Khương... Anh ấy là Ngô Lượng, chúng tôi là bạn lớn lên hồi nhỏ!   

- Chào anh, tôi là Giang Khương...   

Giang Khương nhìn thấy đối phương gật đầu, cũng cười cười, gật đầu. Trong lòng hắn biết rõ, đối phương là loại ngoài cười trong không cười điển hình. Giờ tuy gã rất khách khí, nhưng sâu trong xương tủy của đối phương vẫn chứa sự cao ngạo và thận trọng. Còn tia khinh thường trong mắt gã, dĩ nhiên Giang Khương cũng thấy rõ.   

Vốn đây là người cùng lớn lên trong viện với Phan Hiểu Hiểu, như vậy dĩ nhiên cũng là một tên thuộc Thái tử đảng ở Bắc Kinh. Thân phận chắc chắn không thấp. Mình là một thằng nhãi nhà quê, dĩ nhiên không được đối phương để vào trong mắt.   

Có điều, đối phương đã không nói ra, dĩ nhiên Giang Khương cũng không tự tìm rắc rối. hắn chỉ bưng ly rượu vừa được đưa đến uống với đối phương một ly.   

Sau khi Ngô Lượng uống ly này xong thì không để ý gì đến Giang Khương nữa, gã bắt đầu cười đàu với Phan Hiểu Hiểu. Nhưng Phan Hiểu Hiểu cũng chẳng thèm để ý gã. Cô vừa lắc lư cái cổ trắng nõn đáng yêu vừa lôi kéo Giang Khương uống rượu.   

Ngô Lượng thấy Phan Hiểu Hiểu không để ý đến gã thì ánh mắt nhìn Giang Khương lóe lên tia lạnh. Gã liền cười cười đến ngồi chung với đám Kỳ Kỳ, uống rượu thì thầm, thoạt nhìn dường như gã rất thân với Kỳ Kỳ.   

- Cái tên nhà quê tên Giang Khương này sao lại quen Hiểu Hiểu vậy?   

Ngô Lượng vừa cười vừa thấp giọng hỏi thăm.   

- Hình như lúc Hiểu Hiểu đi Sở Nam cơi gặp chuyện, vừa hay được Giang Khương cứu...   

Kỳ Kỳ cười hì hì nói:   

- Sao? Ghen à?   

- Ghen cái quái gì... một tên nhà quê thôi mà. Nếu anh mà ghen với hắn, chỉ cần tùy tiện cũng có thể đùa chết hắn!   

Ngô Lượng cười nhẹ hai tiếng, sau đó tiến đến bên tai Kỳ Kỳ, như lơ đãng dùng môi chạm nhẹ tai Kỳ Kỳ, nói:   

- Có điều anh cũng không có ý định này, Hiểu Hiểu không phải món anh thích... vẫn là em đáng tin hơn...   

- Đi đi... em cũng không phải món ăn của anh...   

Kỳ Kỳ vừa cười duyên, nhưng dường như cũng không có ý định né tránh.   

- Hì hì... sao em biết là không phải...   

Hai người vừa cười đùa vừa uống rượu, không còn để ý đến những người khác, chỉ lo chụm đầu trêu chọc nhau.   

Còn Giang Khương vân đang chống cự sự tấn công của Miêu Miêu. Giờ hắn mới phát hiện tửu lượng của cô bé này thật sự đáng sợ.   

- Anh đừng uống nữa... Tửu lượng của Miêu Miêu không ít đâu...   

Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu ửng hồng, rõ ràng đã hơi say.  

- Không sao... không sợ...   

Lúc này Giang Khương cũng bắt đầu có chút cảm giác, có điều trước mặt con gái, dĩ nhiên hắn sẽ không nhận thua. Hơn nữa bây giờ hắn cũng chỉ mới bắt đầu có cảm giác thôi, ít nhất có thể uống thêm mười mấy ly nữa nên đương nhiên sẽ không sợ đối phương.   

Lúc này Phan Nghị ngồi một bên cũng đã bị Miêu Miêu lôi xuống nước. Cậu ta đã uống đến mức mặt đỏ tới mang tai. Trừ La Lệ chỉ uống được một ít ra, hai nam một nữ kia uống rất kinh khủng.   

Lại bốn năm ly rượu uống xuống. Rượu trên bàn dần hết, Miêu Miêu vẫy tay gọi thêm hai chai nữa. Cô đang định mở ra uống, đột nhiên một bàn cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một cô gái.   

Mọi người thuận mắt nhìn sang, thấy một cô gái đưa tay nhấc chai bia trên bàn, “xoảng” một tiếng đánh lên đầu gã đàn ông bên cạnh, sau đó xoay người bỏ đi.   

Hai người đàn ông bên cạnh vất vả lắm mới phản ứng lại được. Một người đàn ông liền đưa tay núm tóc cô gái, kéo ngược lại.   

Cô gái kia bị kéo tóc liền hét lên một tiếng chói tai, sau đó bị kéo trở lại cạnh chiếc bàn kia.   

Lúc này gã đàn ông bị đán vào đầu sau khi sờ đầu cũng phản ứng lại, chửi một tiếng “con điếm” xong liền tát mạn một cái.   

Cô gái bị núm tóc lúc này có muốn tránh cũng không được, “chát” một tiếng, cô đã bị đánh trúng.   

Có điều, gã đàn ông đó dường như không có ý địn dừng tay. Cái tát này vừa đán xuống, lại tát tiếp một cái nữa...   

Sau khi gã tát liền ba bốn cái thì lại giơ chân đạp cô gái này xuống đất, lạnh giọng nói với hai người bên cạnh:   

- Lôi con điếm này đi cho tôi, xem hôm nay gia có giết chết ả không!   

Hai người đàn ông bên cạnh nghe gã đàn ông này nói vậy, không nói hai lời liền đưa tay kéo cô gái dưới đất đi.   

Cô gái đó bị kéo đi hai bước liền tỉnh táo, bắt đầu lớn tiếng thê lương kêu:   

- Cứu mạng... cứu mạng...   

Miêu Miêu đang cầm ly rượu nhìn thấy cảnh này, đôi mắt vốn còn chút mê ly lập tức trở nên sắc bén. Cô không hề nghĩ ngợi liền đưa tay vứt ly rượu trên bàn sang.   

Giang Khương đứng đó, sửng sờ nhìn Miêu Miêu nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, “rầm” một tiếng ném về phía hai người đàn ông kia, cứu cô gái trong tay đối phương. Hắn vẫn sửng sờ chưa hồi thần lại. Hắn thật sự chưa từng gặp qua cô gái nào có sức mạnh như vậy.   

Miêu Miêu đỡ cô gái dưới mặt đất lên, vừa tức giận mắng gã đàn ông kia:   

- Trương Nghĩa Quân... Anh không phải là người à? Đánh con người ta ra thế này rồi anh còn muốn gì nữa?   

Gã đàn ông đó bị Miêu Miêu làm cho sửng sốt, trong nháy mắt gã nở nụ cười lạnh, lạnh giọng nói:   

- Hồ Miêu... Không liên quan gì đến cô, cô tránh ra cho ông, nếu không đừng trách ông đây dạy dỗ cả cô đấy!   

- Trương Nghĩa Quân... Con mẹ anh, anh có còn là đàn ông không... Anh cùng con gái người ta đọ sức cái quái gì...   

Lúc này dường như Miêu Miêu cũng rất kiêng kỵ Trương Nghĩa Quân này. Mặc dù cô uống hơi nhiều nhưng cũng không định tiếp tục nảy sinh xung đột với đối phương, chỉ đưa tay kéo cô gái kia xoay người rời đi.   

- Hì... Cô nghĩ mình là ai?   

Trương Nghĩa Quân nọ gương mặt lạnh lẽo, dùng ánh mắt chỉ thị hai tên đàn ông kia, hai người kia lập tức cản trước mặt Miêu Miêu.   

Phan Nghị ở phía sau thấy cảnh này muốn xông lên phía trước nhưng bị Ngô Lượng kéo lại, nói:   

- Phan Nghị... Cậu uống nhiều rồi à? Hồ Miêu ngốc, cậu đừng có ngốc vậy... Thằng nhãi kia mất hết tính người, cậu đừng có gây phiền phức cho ông!   

- Nhưng...   

Phan Nghị nghe thấy lời này vẻ mặt cũng cứng đờ. Dĩ nhiên cậu biết Trương Nghĩa Quân không dễ chọc, nhưng Hồ Miêu cùng mình tới đây nên Phan Nghị không do dự nữa.   

- Làm sao bây giờ?   

Lúc này Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy tình hình bên đó cũng tỉnh rượu một chút. Trương Nghĩa Quân là cháu của Phó thủ tướng Trương, trước nay luôn ngang ngược hoành hành ở Bắc Kinh, không ai dám trêu chọc gã.   

Nhìn cảnh này, Giang Khương nhíu mày. Với kinh nghiệm mấy năm nay, dĩ nhiên hắn biết mình nên đứng ngoài chuyện gì, lúc nào là không thể ra tay lung tung. Những kẻ ra ngoài gây rối, không biết tự lượng sức mình thường chết sớm nhất.   

Mà cái đầm nước Bắc Kinh này quá sâu. Chuyện giữa Thái tử đảng, nếu như nhúng tay vào lung tung, thường sẽ gây ra đại họa. Cho nên, Giang Khương nhìn ánh mắt do dự của Phan Nghị, còn cả bên cạnh bao nhiêu người nhìn thấy nhưng không ai dám nhúng tay vào thì lông mày hắn càng nhíu chặt. Cái tên Trương Nghĩa Quân này thật sự khó chọc vào.   

Tuy hắn không phải loại người thấy chết không cứu, nhưng nếu chỉ có mình cô gái kia, có lẽ hắn thật sự sẽ không nhúng tay vào lung tung. Cứu người có thể, nhưng nếu còn kéo mình xuống hố thì không cần thiết.   

Nhưng giờ Miêu Miêu đã rơi vào trong, hơn nữa giờ cô cũng được coi là bạn hắn, vậy thì chuyện này hơi khó một chút rồi. Nếu đối phương gây bất lợi cho Miêu Miêu, Giang Khương phải suy nghĩ xem nên làm như thế nào...   

Khuôn mặt Giang Khương đang âm trầm rối rắm. Bên kia lại truyền đến một tiếng “chát”. Hắn thuận mắt nhìn sang thấy Miêu Miêu đang che cho cô gái kia sau lưng, còn mình thì bị Trương Nghĩa Quân tát một cái.   

- Tránh ra cho ông... nếu không đừng trách ông đây dạy dỗ cả cô...   

Trương Nghĩa Quân lạnh lùng nhìn Miêu Miêu, lạnh giọng nói.   

Tính tình của Miêu Miêu thật sự nóng nảy, trúng một cái tát không cũng không gì, chỉ nhấc chiếc ghế bên cạnh đập vào Trương Nghĩa Quân.   

Bộ dạng dũng mãnh đó của cô khiến hai mắt Giang Khương sáng ngời, nhưng rồi lại thở dài, cô nàng này thật dũng mãnh, nhưng cũng đúng là chuyên gây chuyện.   

Có điều, Miêu Miêu vừa nhấc chiếc ghế lên đã bị một người bên cạnh đá bay chiếc ghế đi. Miêu Miêu cũng bị một đá này làm ngã ra sau.   

Giang Khương nhướng mày, chân trượt đến trước, cuối cùng đã đưa tay đỡ được Miêu Miêu trước khi cô ngã.   

Miêu Miêu vốn cũng đã hét to lên, đưa tay bảo vệ đầu, có điều cô phát hiện sau lưng đã được một cánh tay vững chắc ôm lấy.   

Sau khi Miêu Miêu ngạc nhiên quay đầu nhìn mới phát hiện ra là Giang Khương. Trong mắt cô không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc cùng vui mừng.   

Giang Khương cẩn thận đỡ Miêu Miêu dậy, sau đó tùy tiện đứng chắn trước mặt Miêu Miêu, nhìn người đàn ông đá bay chiếc ghế trước mặt, sau đó lại nhìn Trương Nghĩa Quân đứng cạnh, nhẹ nhàng thở dài, sau đó lãnh đạm nói:   

- Mấy tên đàn ông các người bắt nạt một cô gái mà được à!   

- À... Há... Vậy mới thú vị... thú vị...   

Trương Nghĩa Quân nghe thấy lời này liền sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười lạnh, liếc mắt đánh giá Giang Khương rồi giễu cợt nói:   

- Không ngờ, vẫn còn kẻ không có mắt...   

Đám Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị đằng sau nhìn Giang Khương lao ra trong nháy mắt đều sửng sốt, rồi họ lại nhìn Giang Khương xung đột với Trương Nghĩa Quân thì không kìm được kêu lên.   

Ngô Lượng đứng bên cạnh thấy thế cũng không nhịn được thấp giọng lạnh nở nụ cười:   

- Tên nhà quê chán sống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện