Người thanh niên của Cục bảo vệ đứng ở góc tường kia nhìn chằm chằm động tác của Giang Khương, thấy hai tay Giang Khương vẫn đặt ở eo Trưởng phòng Dương không nhúc nhích. Trong lòng anh ta vô cùng cảnh giác. Đột nhiên anh ta cảm thấy trán Giang Khương bắt đầu đổ mồ hôi liễu thì không khỏi sửng sốt.
Một thứ gì đó đột nhiên lóe lên trong trí nhớ anh ta. Tim anh ta khẽ siết lại, vội vàng nhìn Trưởng phòng Dương đang nằm sấp trên giường.
Tuy nhiên, anh ta nhìn thấy trên mặt Trưởng phòng Dương lộ vẻ thoải mái và hưng phấn. Lúc này anh ta xem như thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Có điều anh ta càng thêm cảnh giác vị bác sĩ Giang này.
Lúc vừa mới gặp, nhờ cảm giác có được từ huấn luyện đặc biệt anh ta đã cảm nhận được vài khí tức nguy hiểm trên người đối phương. Mặc dù đối phương đã bày tỏ thiện ý rõ ràng nhưng vẫn khiến anh ta duy trì độ cảnh giá. Cho nên anh ta mới bước ra khỏi chỗ nấp, tiến hành bảo vệ Trưởng phòng Dương ở khoảng cách gần.
Tuy anh ta tin đối phương sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Trưởng phòng Dương, nhưng thân là cảnh vệ, anh ta vẫn phải duy trì cảnh giác cao độ nhất. Anh ta tin nếu anh ta dùng toàn lực chú ý, đối phương không có khả năng gây ra uy hiếp quá lớn với Trưởng phòng Dương.
Nhưng hiện tại, anh ta lại cảm nhận được uy hiếp trầm trọng. Vì anh ta phát hiện, thực lực thật sự của đối phương có thể vượt xa dự tính của anh ta.
Nhưng vẫn may, nhìn tình hình hẳn đối phương sẽ không gây bất lợi gì cho Trưởng phòng Dương.
Trong lòng Trưởng phòng Dương tràn đầy kích động và hưng phấn. Năm đó, vị kia vừa vặn ở Bắc Kinh, vì được cha ông nhờ vả, vị đó mới kiểm tra cho ông. Lúc vị kia kiểm tra cho ông cũng có cảm giác rất giống bây giờ.
Giờ, tuy ngoài mặt Trưởng phòng Dương chỉ lộ ra một chút hưng phấn, nhưng sự kích động trong lòng ông thì không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Ông biết, lần này có lẽ mình thật sự có hy vọng rồi.
Mấy năm nay, vì để tìm được thứ vị kia cần để làm phí điều trị mà đối phương yêu cầu, ông đã tốt không biết bao nhiêu thời gian, dùng không biết bao nhiều lực lượng, nhưng vẫn không thể thành công. Ông thật không ngờ giờ thật sự có chút hy vọng.
Mồ hôi trên trán Giang Khương càng ngày càng nhiều, dường như ngay cả hơi thở cũng bắt đầu hơi nặng nề. Nhưng hiện tại Giang Khương vẫn chưa thể đi hết tất cả các kinh mạch, vân chưa tìm được nơi bất thường. Lông mày Giang Khương càng lúc càng nhíu chặt.
Lúc này Trưởng phòng Dương nằm trên giường cũng nghe thấy tiếng hít thở của Giang Khương càng lúc càng nặng nề. Ông cũng lập tức căng thẳng theo. Ông không biết bác sĩ Giang này kiếm đâu ra dòng khí lưu ấm áp, nhưng giờ ông cũng rõ, e là việc này cũng không dễ dàng đối với bác sĩ Giang này.
- Đây, là đây...
Đôi mắt Giang Khương đột nhiên sáng ngời, hít nhẹ một hơi.
Khi khí lưu đi đến kinh mạch bụng dưới bắt đầu cảm thấy hoàn toàn tắc nghẽn không thông... Giang Khương dốc hết sức đẩy nội khí tiến về phía trước cũng chỉ miễn cưỡng xuyên qua được một ít.
Giang Khương cảm nhận được tình hình của chỗ tắc nghẽn này xong mới chậm rãi thu nội khí lại, đưa tay lên lau mồ hôi. Hắn cảm thấy nội khí trong cơ thể mình đã bị tiêu hao sạch sẽ thì không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cố sức chống đỡ cơ thể gần như mềm nhũn, đi đến ngồi xuống chiếc ghế.
Sau khi ngồi một lúc, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nói:
- Được rồi, Trưởng phòng Dương... ngài có thể đứng dậy rồi!
- Ờ... được được...
Trưởng phòng Dương ngồi dậy, sau khi đưa tay với quần áo mặc vào xong mới chú ý đến vẻ mặt trắng bệch của Giang Khương ngồi bên cạnh.
- Bác sĩ Giang... cậu không sao chứ?
Trưởng phòng Dương hơi căng thẳng hỏi.
Giang Khương cười khổ lắc đầu, nói:
- Hơi mệt thôi... Trưởng phòng Dương... Tôi muốn mượn chỗ này của ngài nghỉ ngơi nửa tiếng có được không...
- A... được được... cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Phòng này rất yên tĩnh, tôi cũng rất ít khi ở...
Trưởng phòng Dương vừa gật đầu, vừa căng thẳng hỏi:
- Bác sĩ Giang có cần uống chút nước không...
- Không cần, cám ơn... Mong ngài chờ nửa tiếng nửa sẽ ổn thôi...
Giang Khương hơi cố sức gật đầu, đợi sau khi Trưởng phòng Dương và người thanh niên kia ra khỏi phòng đóng cửa lại, hắn mới cố hết sức dứng dậy, chậm rãi tập Ngũ Cầm Hí.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Giang Khương cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu dưới.
Trưởng phòng Dương luôn giữ biểu hiện tương đối trầm ổn nhìn thấy sắc mặt Giang Khương đã hồng hào trở lại, không thể chờ đợi thêm được nữa, hỏi Giang Khương:
- Bác sĩ Giang không sao chứ?
Sau khi được Giang Khương xác nhận, ông lập tức hỏi tiếp:
- Bác sĩ Giang... bệnh của tôi...
Cùng với câu hỏi của Trưởng phòng Dương, Phó tỉnh trưởng La ngồi bên cạnh trong lòng cũng vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Khương. Mặc dù bộ dạng hưng phấn của Trưởng phòng Dương ban nãy đã làm ông thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ông vẫn muốn biết được đáp án chính xác từ miệng Giang Khương.
- Trên cơ bản tôi đã kiểm tra rõ nguyên nhân...
Giang Khương cười gật đầu nói.
Trưởng phòng Dương nghe thấy đã kiểm tra được nguyên nhân thì càng vui vẻ, hưng phấn nói:
- Vậy có thể chữa khỏi không?
- Tìm được nguyên nhân rồi thì sẽ có cách thôi... Có điều hiện tại năng lực của tôi có hạn nên thời gian chữa trị tương đối dài... Hơn nữa cụ thể có thể hồi phục đến mức độ nào cũng chưa thể khẳng định được...
Giang Khương hơi cân nhắc một chút rồi đáp.
Vẻ mặt Trưởng phòng Dương thoáng buồn bà, nhưng vẫn sốt sắng hỏi tiếp:
- Đại khái là bao lâu?
Lần này Giang Khương không hề chần chừ. Tuy đây là lần đầu tiên Giang Khương gặp bệnh nhân như thế này, nhưng hắn vẫn tính toán một chút rồi đáp:
- Nếu mỗi ngày trị liệu một lần thì khoảng mười ngày có thể thấy hiệu quả nhất định!
- Mười ngày? Mười ngày có thể thấy hiệu quả?
Trưởng phòng Dương tâm trạng vốn ảm đạm nghe thấy câu này liền vui vẻ. Ông đã chịu được mấy chục năm, sao không thể chịu đựng thêm mười ngày? Vốn ông còn tưởng là một hai tháng kìa...
- Đúng... Mười ngày sau chắc chắn sẽ có hiệu quả nhất định!
Giang Khương trả lời như đinh đóng cột.
- Được... được, vậy tôi nhờ cả vào bác sĩ Giang rồi... Nếu cần thuốc gì hoặc cần dụng cụ gì khác, hoặc cần bất cứ thứ gì... thì cậu đừng khách khí nhé.
Lúc này dĩ nhiên Trưởng phòng Dương không hề hẹp hòi, lập tức hưng phấn nói.
- Được.. Các loại thuốc cần thiết tôi sẽ kê thành đơn thuốc... Mỗi ngày chữa trị một lần, tốt nhất là vào buổi sáng.
Giang Khương mỉm cười nói.
Căn cứ bệnh tình, Giang Khương kê một đơn thuốc. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn lại lấy một tờ giấy khác viết một vị thuốc, sau đó đưa cho Trưởng phòng Dương, cười nói:
- Đơn thuốc đầu tiên của ngài, mỗi ngày một thang, tờ thứ hai là của tôi... Tôi cần một lượng sâm núi lớn, vì không có thứ này có lẽ tôi không thể nào duy trì mỗi ngày trị liệu một lần cho ngài...
- Sâm núi?
Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra vẻ mặt trắng bệch của Giang Khương ban nãy, lập tức sắc mặt có chútbiến đổi, nhìn Giang Khương, ánh mắt lộ tia cảm kích, nghiêm nghị gật đầu nói:
- Bác sĩ Giang... Cảm ơn. Còn cần gì cứ nói đừng khách khí!
Một thứ gì đó đột nhiên lóe lên trong trí nhớ anh ta. Tim anh ta khẽ siết lại, vội vàng nhìn Trưởng phòng Dương đang nằm sấp trên giường.
Tuy nhiên, anh ta nhìn thấy trên mặt Trưởng phòng Dương lộ vẻ thoải mái và hưng phấn. Lúc này anh ta xem như thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Có điều anh ta càng thêm cảnh giác vị bác sĩ Giang này.
Lúc vừa mới gặp, nhờ cảm giác có được từ huấn luyện đặc biệt anh ta đã cảm nhận được vài khí tức nguy hiểm trên người đối phương. Mặc dù đối phương đã bày tỏ thiện ý rõ ràng nhưng vẫn khiến anh ta duy trì độ cảnh giá. Cho nên anh ta mới bước ra khỏi chỗ nấp, tiến hành bảo vệ Trưởng phòng Dương ở khoảng cách gần.
Tuy anh ta tin đối phương sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Trưởng phòng Dương, nhưng thân là cảnh vệ, anh ta vẫn phải duy trì cảnh giác cao độ nhất. Anh ta tin nếu anh ta dùng toàn lực chú ý, đối phương không có khả năng gây ra uy hiếp quá lớn với Trưởng phòng Dương.
Nhưng hiện tại, anh ta lại cảm nhận được uy hiếp trầm trọng. Vì anh ta phát hiện, thực lực thật sự của đối phương có thể vượt xa dự tính của anh ta.
Nhưng vẫn may, nhìn tình hình hẳn đối phương sẽ không gây bất lợi gì cho Trưởng phòng Dương.
Trong lòng Trưởng phòng Dương tràn đầy kích động và hưng phấn. Năm đó, vị kia vừa vặn ở Bắc Kinh, vì được cha ông nhờ vả, vị đó mới kiểm tra cho ông. Lúc vị kia kiểm tra cho ông cũng có cảm giác rất giống bây giờ.
Giờ, tuy ngoài mặt Trưởng phòng Dương chỉ lộ ra một chút hưng phấn, nhưng sự kích động trong lòng ông thì không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Ông biết, lần này có lẽ mình thật sự có hy vọng rồi.
Mấy năm nay, vì để tìm được thứ vị kia cần để làm phí điều trị mà đối phương yêu cầu, ông đã tốt không biết bao nhiêu thời gian, dùng không biết bao nhiều lực lượng, nhưng vẫn không thể thành công. Ông thật không ngờ giờ thật sự có chút hy vọng.
Mồ hôi trên trán Giang Khương càng ngày càng nhiều, dường như ngay cả hơi thở cũng bắt đầu hơi nặng nề. Nhưng hiện tại Giang Khương vẫn chưa thể đi hết tất cả các kinh mạch, vân chưa tìm được nơi bất thường. Lông mày Giang Khương càng lúc càng nhíu chặt.
Lúc này Trưởng phòng Dương nằm trên giường cũng nghe thấy tiếng hít thở của Giang Khương càng lúc càng nặng nề. Ông cũng lập tức căng thẳng theo. Ông không biết bác sĩ Giang này kiếm đâu ra dòng khí lưu ấm áp, nhưng giờ ông cũng rõ, e là việc này cũng không dễ dàng đối với bác sĩ Giang này.
- Đây, là đây...
Đôi mắt Giang Khương đột nhiên sáng ngời, hít nhẹ một hơi.
Khi khí lưu đi đến kinh mạch bụng dưới bắt đầu cảm thấy hoàn toàn tắc nghẽn không thông... Giang Khương dốc hết sức đẩy nội khí tiến về phía trước cũng chỉ miễn cưỡng xuyên qua được một ít.
Giang Khương cảm nhận được tình hình của chỗ tắc nghẽn này xong mới chậm rãi thu nội khí lại, đưa tay lên lau mồ hôi. Hắn cảm thấy nội khí trong cơ thể mình đã bị tiêu hao sạch sẽ thì không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cố sức chống đỡ cơ thể gần như mềm nhũn, đi đến ngồi xuống chiếc ghế.
Sau khi ngồi một lúc, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nói:
- Được rồi, Trưởng phòng Dương... ngài có thể đứng dậy rồi!
- Ờ... được được...
Trưởng phòng Dương ngồi dậy, sau khi đưa tay với quần áo mặc vào xong mới chú ý đến vẻ mặt trắng bệch của Giang Khương ngồi bên cạnh.
- Bác sĩ Giang... cậu không sao chứ?
Trưởng phòng Dương hơi căng thẳng hỏi.
Giang Khương cười khổ lắc đầu, nói:
- Hơi mệt thôi... Trưởng phòng Dương... Tôi muốn mượn chỗ này của ngài nghỉ ngơi nửa tiếng có được không...
- A... được được... cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Phòng này rất yên tĩnh, tôi cũng rất ít khi ở...
Trưởng phòng Dương vừa gật đầu, vừa căng thẳng hỏi:
- Bác sĩ Giang có cần uống chút nước không...
- Không cần, cám ơn... Mong ngài chờ nửa tiếng nửa sẽ ổn thôi...
Giang Khương hơi cố sức gật đầu, đợi sau khi Trưởng phòng Dương và người thanh niên kia ra khỏi phòng đóng cửa lại, hắn mới cố hết sức dứng dậy, chậm rãi tập Ngũ Cầm Hí.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Giang Khương cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu dưới.
Trưởng phòng Dương luôn giữ biểu hiện tương đối trầm ổn nhìn thấy sắc mặt Giang Khương đã hồng hào trở lại, không thể chờ đợi thêm được nữa, hỏi Giang Khương:
- Bác sĩ Giang không sao chứ?
Sau khi được Giang Khương xác nhận, ông lập tức hỏi tiếp:
- Bác sĩ Giang... bệnh của tôi...
Cùng với câu hỏi của Trưởng phòng Dương, Phó tỉnh trưởng La ngồi bên cạnh trong lòng cũng vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Khương. Mặc dù bộ dạng hưng phấn của Trưởng phòng Dương ban nãy đã làm ông thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ông vẫn muốn biết được đáp án chính xác từ miệng Giang Khương.
- Trên cơ bản tôi đã kiểm tra rõ nguyên nhân...
Giang Khương cười gật đầu nói.
Trưởng phòng Dương nghe thấy đã kiểm tra được nguyên nhân thì càng vui vẻ, hưng phấn nói:
- Vậy có thể chữa khỏi không?
- Tìm được nguyên nhân rồi thì sẽ có cách thôi... Có điều hiện tại năng lực của tôi có hạn nên thời gian chữa trị tương đối dài... Hơn nữa cụ thể có thể hồi phục đến mức độ nào cũng chưa thể khẳng định được...
Giang Khương hơi cân nhắc một chút rồi đáp.
Vẻ mặt Trưởng phòng Dương thoáng buồn bà, nhưng vẫn sốt sắng hỏi tiếp:
- Đại khái là bao lâu?
Lần này Giang Khương không hề chần chừ. Tuy đây là lần đầu tiên Giang Khương gặp bệnh nhân như thế này, nhưng hắn vẫn tính toán một chút rồi đáp:
- Nếu mỗi ngày trị liệu một lần thì khoảng mười ngày có thể thấy hiệu quả nhất định!
- Mười ngày? Mười ngày có thể thấy hiệu quả?
Trưởng phòng Dương tâm trạng vốn ảm đạm nghe thấy câu này liền vui vẻ. Ông đã chịu được mấy chục năm, sao không thể chịu đựng thêm mười ngày? Vốn ông còn tưởng là một hai tháng kìa...
- Đúng... Mười ngày sau chắc chắn sẽ có hiệu quả nhất định!
Giang Khương trả lời như đinh đóng cột.
- Được... được, vậy tôi nhờ cả vào bác sĩ Giang rồi... Nếu cần thuốc gì hoặc cần dụng cụ gì khác, hoặc cần bất cứ thứ gì... thì cậu đừng khách khí nhé.
Lúc này dĩ nhiên Trưởng phòng Dương không hề hẹp hòi, lập tức hưng phấn nói.
- Được.. Các loại thuốc cần thiết tôi sẽ kê thành đơn thuốc... Mỗi ngày chữa trị một lần, tốt nhất là vào buổi sáng.
Giang Khương mỉm cười nói.
Căn cứ bệnh tình, Giang Khương kê một đơn thuốc. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn lại lấy một tờ giấy khác viết một vị thuốc, sau đó đưa cho Trưởng phòng Dương, cười nói:
- Đơn thuốc đầu tiên của ngài, mỗi ngày một thang, tờ thứ hai là của tôi... Tôi cần một lượng sâm núi lớn, vì không có thứ này có lẽ tôi không thể nào duy trì mỗi ngày trị liệu một lần cho ngài...
- Sâm núi?
Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra vẻ mặt trắng bệch của Giang Khương ban nãy, lập tức sắc mặt có chútbiến đổi, nhìn Giang Khương, ánh mắt lộ tia cảm kích, nghiêm nghị gật đầu nói:
- Bác sĩ Giang... Cảm ơn. Còn cần gì cứ nói đừng khách khí!
Danh sách chương