Quét mặt...
Quét mặt là một từ tốt...
Ít nhất lão Chu nghĩ như vậy, Trương tiểu bạch kiểm dựa vào Giang đại công tử, thuận lợi tránh được một kiếp, không cần phải đền xe cho người ta.
Chẳng những tiểu công tử vốn đang hung hăng kia đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần, ngay cả vị đại tiểu thư kia sau khi bị Giang đại công tử phi lễ cũng liền bại trận.
Hắn được đưa thẳng về văn phòng đóng tại Bắc Kinh, sau đó Giang đại công tử được đối phương tiếp nhận, còn chuyện hắn bị bắt về làm áp trại phu quân hay bị khổ sai gì thì không biết. Lão chỉ biết Giang đại công tử đã nói, nếu Tỉnh trưởng La trở về có việc gì cứ gọi điện cho hắn là được.
Xem bộ dạng tùy tiện của Giang đại công tử, chắc làm áp trại phu quân có khả năng lớn hơn, ít nhát sẽ không làm thái giám.
Cho nên, lão Chu yên tâm trở về. Còn chút vấn đề nhỏ của chiếc xe nhà mình kia đã không còn đáng để ông nhớ tới nữa.
- Chị... Chị không giới thiệu với em một chút à?
Phan Nghị vừa lái xe vừa quay đầu nhìn chị và vị ngồi ghế sau kia, trong mắt không nén nổi tò mò. Đây thật sự là lần đầu tiên gã thấy một tên có quan hệ rất không rõ bình thường với bà chị mình như vậy. Nên biết kẻ có thể đối xử với bà chị của gã như vậy vẫn không bị nổi giận thật sự không nhiều.
- Giang Khương...
Phan Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng thậm thà thậm thụt của Phan Nghị liền biết trong cái đầu quả dưa của thằng em mình đang nghĩ gì. Gương mặt cô lập tức ửng hồng, hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói:
- Nhớ về nhà đừng có nói lung tung. Nếu em dám nói lung tung, sau này chuyện của em, đừng trách chị cũng nói lung tung thêm vào...
- A... ha... Không đâu, không đâu. Chị cứ yên tâm. Chắc chắn không đâu. Em lấy danh dự Đảng của mình ra đảm bảo!
Phan Nghị nghe bà chị mình nói vậy vẻ mặt lập tức nghiêm túc, trầm giọng cam đoan nói, giống như kẻ có khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ ban nãy chẳng hề liên quan gì tới gã vậy.
- Ừ...
Phan Hiểu Hiểu rất uy nghiêm gật đầu, sau đó giới thiệu với Giang Khương đang ngồi một bên:
- Em trai em, Phan Nghị...
- Phan Nghị, chào cậu. Tôi là Giang Khương, người Sở Nam.
Mặc dù biết tính tình Phan Hiểu Hiểu thoải mái, nhưng Giang Khương không thể quá tùy tiện. Hắn mỉm cười gật đầu với Phan Nghị đang lái xe, nói:
- Ban nãy coi như chúng ta không đánh không quen nhau, không ngờ cậu giỏi võ thật đấy!
Thanh niên đều thích được khích lệ. Phan Nghị vừa nghe Giang Khương nói vậy liền vui mừng quay đầu nhìn Giang Khương, cười ha hả nói:
- Haha... Khách sáo, khách sáo quá. Anh cũng giỏi võ mà... Còn có thể đấu với em vài chiêu không rơi vào thế hạ phong...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh nghe hai người tâng bốc nhau không kìm được trợn mắt nói:
- Hai người đừng có tâng bốc nhau nữa, Phan Nghị... chuyên tâm lái xe đi, mau đi lấy xe cho chị...
- A... Chị, anh bạn này của chị giỏi võ thật đấy, tâng bốc cái gì...
Phan Nghị bất mãn đáp lại một câu nhưng cũng không dám chậm chạp nữa, vội vàng đạp mạnh chân ga đi nhanh về phía trước.
Xe của Phan Hiểu Hiểu cũng là một chiếc xe bảng số V Kinh, hơn nữa còn là một chiếc Ferrari. Giang Khương vừa liếc mắt nhìn đã biết chiếc Ferrari số lượng giới hạn này ít nhất cũng đáng giá hơn ba triệu tệ. Bối cảnh của hai chị em này quả nhiên rất kinh người.
- Tốt rồi, sau này tôi có thể nói mình từng đến Bắc Kinh rồi...
Giang Khương ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc màu đỏ khí phái trước mặt, siết chặt áo khoác, sau đó mỉm cười nhún vai nói.
- Đồ nhà quê...
Phan Hiểu Hiểu ở bên khẽ hừ một tiếng dẩu môi nói:
- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.
- Cố Cung?
Giang Khương nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:
- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!
Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Khương, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Khương nói:
- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?
- Nhớ cô...
Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật ra khỏi miệng. Lúc này Giang Khương đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.
- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người ta vậy?
Mặt mày Giang Khương nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.
- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...
Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Khương lầm bầm nói:
- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!
Giang Khương nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:
- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...
- Đi thôi... cũng gần đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi...
Phan Hiểu Hiểu xoay người đi, để lại Giang Khương với vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực sau lưng cô.
Vừa mới lên xe, Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu khởi động xe cùng với tiếng động cơ trầm thấp vang lên, chiếc xe phóng nhanh đi. Hắn bất giác siết chặt dây an toàn. Cô nàng này dám phóng nhanh như vậy trong thành phố chắc là đã phát điên rồi. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.
Phan Hiểu Hiểu khinh thường quay đầu thoáng nhìn Giang Khương ngồi bên cạnh, sau đó cô nàng cũng chẳng hề thả lỏng chân ga, tiếp tục phóng nhanh về phía trước.
Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Khương phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Khương rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:
- Giang Khương, không sao chứ!
Giang Khương cười cười. Dĩ nhiên hắn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.
Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Khương. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Khương có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:
- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!
- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!
Sau khi Giang Khương cười đồng ý rồi mới cúp máy.
- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Khương cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nãy Giang Khương thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.
Giang Khương cười cười nói:
- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...
- Ờ...
Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Khương cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Quét mặt là một từ tốt...
Ít nhất lão Chu nghĩ như vậy, Trương tiểu bạch kiểm dựa vào Giang đại công tử, thuận lợi tránh được một kiếp, không cần phải đền xe cho người ta.
Chẳng những tiểu công tử vốn đang hung hăng kia đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần, ngay cả vị đại tiểu thư kia sau khi bị Giang đại công tử phi lễ cũng liền bại trận.
Hắn được đưa thẳng về văn phòng đóng tại Bắc Kinh, sau đó Giang đại công tử được đối phương tiếp nhận, còn chuyện hắn bị bắt về làm áp trại phu quân hay bị khổ sai gì thì không biết. Lão chỉ biết Giang đại công tử đã nói, nếu Tỉnh trưởng La trở về có việc gì cứ gọi điện cho hắn là được.
Xem bộ dạng tùy tiện của Giang đại công tử, chắc làm áp trại phu quân có khả năng lớn hơn, ít nhát sẽ không làm thái giám.
Cho nên, lão Chu yên tâm trở về. Còn chút vấn đề nhỏ của chiếc xe nhà mình kia đã không còn đáng để ông nhớ tới nữa.
- Chị... Chị không giới thiệu với em một chút à?
Phan Nghị vừa lái xe vừa quay đầu nhìn chị và vị ngồi ghế sau kia, trong mắt không nén nổi tò mò. Đây thật sự là lần đầu tiên gã thấy một tên có quan hệ rất không rõ bình thường với bà chị mình như vậy. Nên biết kẻ có thể đối xử với bà chị của gã như vậy vẫn không bị nổi giận thật sự không nhiều.
- Giang Khương...
Phan Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng thậm thà thậm thụt của Phan Nghị liền biết trong cái đầu quả dưa của thằng em mình đang nghĩ gì. Gương mặt cô lập tức ửng hồng, hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói:
- Nhớ về nhà đừng có nói lung tung. Nếu em dám nói lung tung, sau này chuyện của em, đừng trách chị cũng nói lung tung thêm vào...
- A... ha... Không đâu, không đâu. Chị cứ yên tâm. Chắc chắn không đâu. Em lấy danh dự Đảng của mình ra đảm bảo!
Phan Nghị nghe bà chị mình nói vậy vẻ mặt lập tức nghiêm túc, trầm giọng cam đoan nói, giống như kẻ có khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ ban nãy chẳng hề liên quan gì tới gã vậy.
- Ừ...
Phan Hiểu Hiểu rất uy nghiêm gật đầu, sau đó giới thiệu với Giang Khương đang ngồi một bên:
- Em trai em, Phan Nghị...
- Phan Nghị, chào cậu. Tôi là Giang Khương, người Sở Nam.
Mặc dù biết tính tình Phan Hiểu Hiểu thoải mái, nhưng Giang Khương không thể quá tùy tiện. Hắn mỉm cười gật đầu với Phan Nghị đang lái xe, nói:
- Ban nãy coi như chúng ta không đánh không quen nhau, không ngờ cậu giỏi võ thật đấy!
Thanh niên đều thích được khích lệ. Phan Nghị vừa nghe Giang Khương nói vậy liền vui mừng quay đầu nhìn Giang Khương, cười ha hả nói:
- Haha... Khách sáo, khách sáo quá. Anh cũng giỏi võ mà... Còn có thể đấu với em vài chiêu không rơi vào thế hạ phong...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh nghe hai người tâng bốc nhau không kìm được trợn mắt nói:
- Hai người đừng có tâng bốc nhau nữa, Phan Nghị... chuyên tâm lái xe đi, mau đi lấy xe cho chị...
- A... Chị, anh bạn này của chị giỏi võ thật đấy, tâng bốc cái gì...
Phan Nghị bất mãn đáp lại một câu nhưng cũng không dám chậm chạp nữa, vội vàng đạp mạnh chân ga đi nhanh về phía trước.
Xe của Phan Hiểu Hiểu cũng là một chiếc xe bảng số V Kinh, hơn nữa còn là một chiếc Ferrari. Giang Khương vừa liếc mắt nhìn đã biết chiếc Ferrari số lượng giới hạn này ít nhất cũng đáng giá hơn ba triệu tệ. Bối cảnh của hai chị em này quả nhiên rất kinh người.
- Tốt rồi, sau này tôi có thể nói mình từng đến Bắc Kinh rồi...
Giang Khương ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc màu đỏ khí phái trước mặt, siết chặt áo khoác, sau đó mỉm cười nhún vai nói.
- Đồ nhà quê...
Phan Hiểu Hiểu ở bên khẽ hừ một tiếng dẩu môi nói:
- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.
- Cố Cung?
Giang Khương nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:
- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!
Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Khương, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Khương nói:
- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?
- Nhớ cô...
Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật ra khỏi miệng. Lúc này Giang Khương đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.
- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người ta vậy?
Mặt mày Giang Khương nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.
- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...
Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Khương lầm bầm nói:
- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!
Giang Khương nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:
- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...
- Đi thôi... cũng gần đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi...
Phan Hiểu Hiểu xoay người đi, để lại Giang Khương với vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực sau lưng cô.
Vừa mới lên xe, Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu khởi động xe cùng với tiếng động cơ trầm thấp vang lên, chiếc xe phóng nhanh đi. Hắn bất giác siết chặt dây an toàn. Cô nàng này dám phóng nhanh như vậy trong thành phố chắc là đã phát điên rồi. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.
Phan Hiểu Hiểu khinh thường quay đầu thoáng nhìn Giang Khương ngồi bên cạnh, sau đó cô nàng cũng chẳng hề thả lỏng chân ga, tiếp tục phóng nhanh về phía trước.
Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Khương phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Khương rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:
- Giang Khương, không sao chứ!
Giang Khương cười cười. Dĩ nhiên hắn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.
Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Khương. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Khương có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:
- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!
- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!
Sau khi Giang Khương cười đồng ý rồi mới cúp máy.
- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Khương cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nãy Giang Khương thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.
Giang Khương cười cười nói:
- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...
- Ờ...
Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Khương cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Danh sách chương