Giám đốc sở Y tế Bạch đứng trên đài đọc bài phát biểu, sau đó đến lượt hiệu trưởng Đào của trường đại học Y Dược công bố danh sách phần thi lý thuyết ngày hôm qua.
- Vị trí thứ mười: Dương Nhất Nhạc; vị trí thứ chí: Từ Ngang; thứ tám.....
Mỗi khi hiệu trưởng Đào đọc đến tên người nào, bên dưới liền phát ra những tiếng xôn xao nho nhỏ. Dù sao cuộc thi này đều tập trung những nhân tài trung y ưu tú nhất trong toàn bộ tỉnh. Trong cái vòng tròn này, anh không phục tôi, tôi cũng không phục anh. Ngoài ra, năm mươi người trẻ tuổi này đều đại diện cho mặt mũi của các lão đồng chí.
Nhiều người tham gia như vậy, muốn lọt vào mười vị trí đầu tiên cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, đệ tử của mình có thể lọt vào top 10, các lão y sư cũng cảm thấy yên tâm hơn. Mặc kệ cuối cùng có được lọt vào ba vị trí đầu tiên hay không, nhưng ít ra vẫn còn có thể diện.
Có một số lão đồng chí quan hệ với nhau cũng không tệ. Cho nên, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn chúc mừng cho nhau.
Hiệu trưởng Đào bắt đầu đọc đến những cái tên đầu tiên.
Lúc này, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên mà nghe. Mặc dù đây không phải là kết quả thi đấu cuối cùng, nhưng nếu đạt được những thứ hạng cao trong phần thi lý thuyết, phần thưởng cũng khá cao. Các lão đồng chí đến cái tuổi này rồi, nếu đệ tử có thể có được vị trí trong top 10, xem như cũng được vẻ vang.
Đặc biệt là những lão y sư còn chưa nghe thấy tên đệ tử mình được đọc lên, lại càng có chút khẩn trương.
- Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.
Nghe được cái tên này, một lão y sư vốn đang cau chặt mày ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong nháy mắt thả lỏng xuống, gương mặt hiện lên nụ cười, tay vỗ lên vai người đệ tử cũng đang căng thẳng bên cạnh.
Một lão y sư hâm mộ, chúc mừng:
- Lão Hà, chúc mừng anh, chúc mừng anh.
- Haha, lão Khổng, lúc này chỉ là trải qua phần thi lý thuyết thôi mà, cũng chưa được tính là gì.
Lão Hà đắc ý cười. Mặc dù đã cố khiêm tốn, nhưng vì cao hứng quá nên không khống chế được.
Hồ lão ngồi bên cạnh, mặc dù gương mặt mỉm cười, nhưng ai cũng thấy được nụ cười của ông vô cùng khẩn trương.
Trương Nguyệt Chánh được xếp ngồi ở hàng trước ông cũng như vậy. Nụ cười so với Hồ lão còn muốn cứng hơn vài phần.
Tuy nói hai người này đều tin tưởng đồ đệ của mình sẽ nằm trong top 10, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng. Còn lại hai vị trí đầu, vạn nhất không lấy được, vậy thì mặt mũi chẳng biết để đâu.
Đương nhiên, trong lòng hai người đang lẩm bẩm nhẩm tên hai vị đệ tử của mình. Ai thứ nhất, ai thứ nhì, thật khiến người ta phải lo lắng mà.
- Vị trí thứ hai: Trương Dương.
Hiệu trưởng Đào vừa thốt lên, Trương Nguyệt Chánh thở phào một hơi, nhưng rồi lại căng thẳng. Đệ tử của ông đứng thứ hai, vậy thứ nhất chẳng lẽ là tên tiểu tử kia?
Gương mặt Hồ lão lại càng thêm cứng ngắc. Kết quả kế tiếp, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục. Tuy nói tám phần là thiên đường, nhưng với tâm lý suy tính hơn thiệt, vẫn phải tính đến chuyện không may.
- Sư phụ, đừng khẩn trương. Mọi người nhìn vào kìa.
Giang Khương lại không để ý đến, nhẹ nhàng đẩy đẩy sư phụ, thấp giọng nói.
- Khẩn trương? Ai khẩn trương?
Hồ lão nổi giận mắng đồ đệ của mình.
Lúc này, bởi vì đang tức giận nên không nghe rõ cái tên cuối cùng. Chờ ông lấy lại tinh thần, Hiệu trưởng Đào đã mỉm cười nói:
- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, chúc mừng cho những thanh niên ưu tú nhất.
- Là ai? Là con sao?
Hồ lão kinh nghi nhìn Giang Khương.
Vẻ mặt Giang Khương cũng đang mơ hồ. Hắn đang nói chuyện với Hồ lão, cũng không chú ý đến.
Hai thầy trò nghi hoặc nhìn nhau.
Cũng may có mấy vị bên cạnh bước đến, vừa vỗ tay vừa hâm mộ nói:
- Lão Hồ, chúc mừng, chúc mừng. Tiểu Giang quả nhiên danh bất hư truyền.
- Haha, Tiểu Giang đúng là không tệ, không tệ.
Nghe xong, hai thầy trò đang mơ hồ liền chuyển sang kinh hỉ, tảng đá treo trong lòng đột nhiên rớt xuống.
Sắc mặt Trương Nguyệt Chánh và Trương Dương không tốt lắm. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng người của Hồ lão chiếm vị trí thứ nhất, quả thật khiến cho Trương Nguyệt Chánh cảm thấy nghẹn khuất.
Đọc xong hết thảy, Hiệu trưởng Đào liền tuyên bố bắt đầu vòng thi thứ hai.
Trường đại học Y Dược chuẩn bị rất đầy đủ. Khi danh sách được công bố, rất nhanh trên đài đã có người khiêng bàn khám bệnh ra.
Bình phong, dụng cụ cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Mấy người mặc quần áo bệnh nhân được người bên ngoài dìu đến ngồi trước bàn khám bệnh.
Giang Khương nhìn thoáng qua, thấy có bốn cái bàn được dùng bình phong tách ra. Xem ra là đã bắt đầu chuẩn bị cuộc thi.
- Được rồi, bây giờ xin mười mười người tham gia thi đấu lên đài bốc thăm.
Hiệu trưởng Đào tuyên bố bắt đầu, mười bác sĩ trẻ tuổi đều đứng dậy bước lên đài.
Giang Khương nhìn bốn người bệnh, rất nhanh đoán ra được đại khái tình huống. Hai trong bốn người, sắc mặt hơi vàng, hẳn là bệnh nội khoa. Hai người kia, vẻ mặt tái nhợt và đau đớn, hơn nữa cánh tay của một người có chút dị dạng, người còn lại thì được nâng lên, dứt khoát là bị bệnh về xương cốt.
Đối với cách an bài như vậy, Giang Khương thật ra một chút cũng không ngoài ý muốn. Trung y không chỉ bao gồm nội khoa mà chỉnh hình cũng nằm trong những danh mục rất có tiền đồ của trung y. Bác sĩ Trung y am hiểu nội khoa hoặc cốt khoa cũng là chuyện bình thường.
Nội khoa và Cốt khoa của Trung y cũng chính là hai môn có thể thể hiện được sự công bằng.
Nhưng rút thăm không phải là để xem người bệnh nào như Giang Khương đã nghĩ mà là rút thăm thứ tự thi đấu trước sau.
Mười người thi đấu chia thành bốn tổ. Mỗi tổ khám cho bốn bệnh nhân, viết ra tên căn bệnh, chẩn đoán và những loại thuốc có liên quan.
Mọi người xếp hàng rút thăm. Giang Khương thi lượt thứ hai. Nhưng khi nhìn thấy con số trong tờ giấy, không khỏi choáng váng. 2B?
Giang Khương mở to mắt nhìn, vẫn là 2B, không khỏi mắng thầm:
- Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã sắp xếp mã số. Tại sao lại có mã số này? Muốn đùa người ta à?
Từ Ngang, đồ đệ của La y sư cũng lọt vào top 10, đang đứng bên cạnh Giang Khương, cầm tờ giấy của mình, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay Giang Khương, hỏi:
- Cậu số mấy?
Sau khi nhìn thấy số 2B trong tờ giấy trong tay Giang Khương, y sửng sốt một hồi mới hiểu được tại sao vẻ mặt của Giang Khương lại tối tăm như thế, vội vàng che miệng đi sang một bên.
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái, che miệng đi sang một bên của Từ Ngang, Giang Khương cúi đầu nhìn tờ giấy của mình, thở dài bất đắc dĩ.
Sau khi rút thăm bốc số xong, mọi người đứng chờ người chủ trì an bài.
- 1A: bàn số 1.
Người chủ trì kêu lên, một bác sĩ bước nhanh đến bàn số 1.
- 1B.....2A...
Những bác sĩ nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt Giang Khương càng lúc càng tối.
- 2B, bàn bốn.
Nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt mọi người cứng đờ, sau đó nhìn lên đài, xem ai là người có vận khí tốt như vậy.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt tăm tối của Giang Khương bước đến, một số bác sĩ trẻ rốt cuộc nhịn không được liền che miệng cười trộm.
Ai cũng không ngờ người cầm số này lại là Giang Khương, ai cũng không nhịn được cười.
Nghe tiếng cười dưới đài, Giang Khương tỏ ra bình tĩnh, coi như không nghe thấy, bước đến bàn khám bệnh.
Một bác sĩ trung niên đứng bên cạnh bàn khám số 4 nhìn Giang Khương bước lại, nghe thấy tiếng cười dưới đài, có chút gật đầu, thầm nghĩ:
- Chàng thanh niên này xem như không tệ.
- Cậu có mười phút kiểm tra và chẩn bệnh. Sau đó có năm phút viết lại chứng bệnh của người đó cùng với phương pháp trị liệu có liên quan. Tổng cộng là mười lăm phút. Đã chuẩn bị xong chưa?
Người đàn ông trung niên nhìn Giang Khương.
Giang Khương gật đầu, cười nói:
- Tôi có thể bắt đầu rồi.
- Được, vậy thì bắt đầu thôi.
Người đàn ông trung niên bấm đồng hồ tính giờ.
Giang Khương đã sớm chú ý đến tình huống của người này. Tay phải người bệnh mềm nhũn, buông thỏng bên cạnh người, không hề có sức.
Sau khi tùy ý hỏi vài câu, lại nhìn tình huống cánh tay phải của người bệnh, trong lòng liền có chủ ý, sau đó quay sang nhìn người đàn ông trung niên:
- Có cần kê đơn thuốc không?
- Vị trí thứ mười: Dương Nhất Nhạc; vị trí thứ chí: Từ Ngang; thứ tám.....
Mỗi khi hiệu trưởng Đào đọc đến tên người nào, bên dưới liền phát ra những tiếng xôn xao nho nhỏ. Dù sao cuộc thi này đều tập trung những nhân tài trung y ưu tú nhất trong toàn bộ tỉnh. Trong cái vòng tròn này, anh không phục tôi, tôi cũng không phục anh. Ngoài ra, năm mươi người trẻ tuổi này đều đại diện cho mặt mũi của các lão đồng chí.
Nhiều người tham gia như vậy, muốn lọt vào mười vị trí đầu tiên cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, đệ tử của mình có thể lọt vào top 10, các lão y sư cũng cảm thấy yên tâm hơn. Mặc kệ cuối cùng có được lọt vào ba vị trí đầu tiên hay không, nhưng ít ra vẫn còn có thể diện.
Có một số lão đồng chí quan hệ với nhau cũng không tệ. Cho nên, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn chúc mừng cho nhau.
Hiệu trưởng Đào bắt đầu đọc đến những cái tên đầu tiên.
Lúc này, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên mà nghe. Mặc dù đây không phải là kết quả thi đấu cuối cùng, nhưng nếu đạt được những thứ hạng cao trong phần thi lý thuyết, phần thưởng cũng khá cao. Các lão đồng chí đến cái tuổi này rồi, nếu đệ tử có thể có được vị trí trong top 10, xem như cũng được vẻ vang.
Đặc biệt là những lão y sư còn chưa nghe thấy tên đệ tử mình được đọc lên, lại càng có chút khẩn trương.
- Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.
Nghe được cái tên này, một lão y sư vốn đang cau chặt mày ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong nháy mắt thả lỏng xuống, gương mặt hiện lên nụ cười, tay vỗ lên vai người đệ tử cũng đang căng thẳng bên cạnh.
Một lão y sư hâm mộ, chúc mừng:
- Lão Hà, chúc mừng anh, chúc mừng anh.
- Haha, lão Khổng, lúc này chỉ là trải qua phần thi lý thuyết thôi mà, cũng chưa được tính là gì.
Lão Hà đắc ý cười. Mặc dù đã cố khiêm tốn, nhưng vì cao hứng quá nên không khống chế được.
Hồ lão ngồi bên cạnh, mặc dù gương mặt mỉm cười, nhưng ai cũng thấy được nụ cười của ông vô cùng khẩn trương.
Trương Nguyệt Chánh được xếp ngồi ở hàng trước ông cũng như vậy. Nụ cười so với Hồ lão còn muốn cứng hơn vài phần.
Tuy nói hai người này đều tin tưởng đồ đệ của mình sẽ nằm trong top 10, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng. Còn lại hai vị trí đầu, vạn nhất không lấy được, vậy thì mặt mũi chẳng biết để đâu.
Đương nhiên, trong lòng hai người đang lẩm bẩm nhẩm tên hai vị đệ tử của mình. Ai thứ nhất, ai thứ nhì, thật khiến người ta phải lo lắng mà.
- Vị trí thứ hai: Trương Dương.
Hiệu trưởng Đào vừa thốt lên, Trương Nguyệt Chánh thở phào một hơi, nhưng rồi lại căng thẳng. Đệ tử của ông đứng thứ hai, vậy thứ nhất chẳng lẽ là tên tiểu tử kia?
Gương mặt Hồ lão lại càng thêm cứng ngắc. Kết quả kế tiếp, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục. Tuy nói tám phần là thiên đường, nhưng với tâm lý suy tính hơn thiệt, vẫn phải tính đến chuyện không may.
- Sư phụ, đừng khẩn trương. Mọi người nhìn vào kìa.
Giang Khương lại không để ý đến, nhẹ nhàng đẩy đẩy sư phụ, thấp giọng nói.
- Khẩn trương? Ai khẩn trương?
Hồ lão nổi giận mắng đồ đệ của mình.
Lúc này, bởi vì đang tức giận nên không nghe rõ cái tên cuối cùng. Chờ ông lấy lại tinh thần, Hiệu trưởng Đào đã mỉm cười nói:
- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, chúc mừng cho những thanh niên ưu tú nhất.
- Là ai? Là con sao?
Hồ lão kinh nghi nhìn Giang Khương.
Vẻ mặt Giang Khương cũng đang mơ hồ. Hắn đang nói chuyện với Hồ lão, cũng không chú ý đến.
Hai thầy trò nghi hoặc nhìn nhau.
Cũng may có mấy vị bên cạnh bước đến, vừa vỗ tay vừa hâm mộ nói:
- Lão Hồ, chúc mừng, chúc mừng. Tiểu Giang quả nhiên danh bất hư truyền.
- Haha, Tiểu Giang đúng là không tệ, không tệ.
Nghe xong, hai thầy trò đang mơ hồ liền chuyển sang kinh hỉ, tảng đá treo trong lòng đột nhiên rớt xuống.
Sắc mặt Trương Nguyệt Chánh và Trương Dương không tốt lắm. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng người của Hồ lão chiếm vị trí thứ nhất, quả thật khiến cho Trương Nguyệt Chánh cảm thấy nghẹn khuất.
Đọc xong hết thảy, Hiệu trưởng Đào liền tuyên bố bắt đầu vòng thi thứ hai.
Trường đại học Y Dược chuẩn bị rất đầy đủ. Khi danh sách được công bố, rất nhanh trên đài đã có người khiêng bàn khám bệnh ra.
Bình phong, dụng cụ cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Mấy người mặc quần áo bệnh nhân được người bên ngoài dìu đến ngồi trước bàn khám bệnh.
Giang Khương nhìn thoáng qua, thấy có bốn cái bàn được dùng bình phong tách ra. Xem ra là đã bắt đầu chuẩn bị cuộc thi.
- Được rồi, bây giờ xin mười mười người tham gia thi đấu lên đài bốc thăm.
Hiệu trưởng Đào tuyên bố bắt đầu, mười bác sĩ trẻ tuổi đều đứng dậy bước lên đài.
Giang Khương nhìn bốn người bệnh, rất nhanh đoán ra được đại khái tình huống. Hai trong bốn người, sắc mặt hơi vàng, hẳn là bệnh nội khoa. Hai người kia, vẻ mặt tái nhợt và đau đớn, hơn nữa cánh tay của một người có chút dị dạng, người còn lại thì được nâng lên, dứt khoát là bị bệnh về xương cốt.
Đối với cách an bài như vậy, Giang Khương thật ra một chút cũng không ngoài ý muốn. Trung y không chỉ bao gồm nội khoa mà chỉnh hình cũng nằm trong những danh mục rất có tiền đồ của trung y. Bác sĩ Trung y am hiểu nội khoa hoặc cốt khoa cũng là chuyện bình thường.
Nội khoa và Cốt khoa của Trung y cũng chính là hai môn có thể thể hiện được sự công bằng.
Nhưng rút thăm không phải là để xem người bệnh nào như Giang Khương đã nghĩ mà là rút thăm thứ tự thi đấu trước sau.
Mười người thi đấu chia thành bốn tổ. Mỗi tổ khám cho bốn bệnh nhân, viết ra tên căn bệnh, chẩn đoán và những loại thuốc có liên quan.
Mọi người xếp hàng rút thăm. Giang Khương thi lượt thứ hai. Nhưng khi nhìn thấy con số trong tờ giấy, không khỏi choáng váng. 2B?
Giang Khương mở to mắt nhìn, vẫn là 2B, không khỏi mắng thầm:
- Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã sắp xếp mã số. Tại sao lại có mã số này? Muốn đùa người ta à?
Từ Ngang, đồ đệ của La y sư cũng lọt vào top 10, đang đứng bên cạnh Giang Khương, cầm tờ giấy của mình, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay Giang Khương, hỏi:
- Cậu số mấy?
Sau khi nhìn thấy số 2B trong tờ giấy trong tay Giang Khương, y sửng sốt một hồi mới hiểu được tại sao vẻ mặt của Giang Khương lại tối tăm như thế, vội vàng che miệng đi sang một bên.
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái, che miệng đi sang một bên của Từ Ngang, Giang Khương cúi đầu nhìn tờ giấy của mình, thở dài bất đắc dĩ.
Sau khi rút thăm bốc số xong, mọi người đứng chờ người chủ trì an bài.
- 1A: bàn số 1.
Người chủ trì kêu lên, một bác sĩ bước nhanh đến bàn số 1.
- 1B.....2A...
Những bác sĩ nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt Giang Khương càng lúc càng tối.
- 2B, bàn bốn.
Nghe tiếng người chủ trì gọi, sắc mặt mọi người cứng đờ, sau đó nhìn lên đài, xem ai là người có vận khí tốt như vậy.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt tăm tối của Giang Khương bước đến, một số bác sĩ trẻ rốt cuộc nhịn không được liền che miệng cười trộm.
Ai cũng không ngờ người cầm số này lại là Giang Khương, ai cũng không nhịn được cười.
Nghe tiếng cười dưới đài, Giang Khương tỏ ra bình tĩnh, coi như không nghe thấy, bước đến bàn khám bệnh.
Một bác sĩ trung niên đứng bên cạnh bàn khám số 4 nhìn Giang Khương bước lại, nghe thấy tiếng cười dưới đài, có chút gật đầu, thầm nghĩ:
- Chàng thanh niên này xem như không tệ.
- Cậu có mười phút kiểm tra và chẩn bệnh. Sau đó có năm phút viết lại chứng bệnh của người đó cùng với phương pháp trị liệu có liên quan. Tổng cộng là mười lăm phút. Đã chuẩn bị xong chưa?
Người đàn ông trung niên nhìn Giang Khương.
Giang Khương gật đầu, cười nói:
- Tôi có thể bắt đầu rồi.
- Được, vậy thì bắt đầu thôi.
Người đàn ông trung niên bấm đồng hồ tính giờ.
Giang Khương đã sớm chú ý đến tình huống của người này. Tay phải người bệnh mềm nhũn, buông thỏng bên cạnh người, không hề có sức.
Sau khi tùy ý hỏi vài câu, lại nhìn tình huống cánh tay phải của người bệnh, trong lòng liền có chủ ý, sau đó quay sang nhìn người đàn ông trung niên:
- Có cần kê đơn thuốc không?
Danh sách chương