- Tiểu tử này rốt cuộc muốn cái gì vậy?   

Giáo sư Lý Ngọc Tường kéo cặp mắt kính lão của mình, nhìn tên tiểu tử ngồi chính giữa đang quay đầu nhìn chung quanh, cau mày nói với giáo sư Tần Dương Hiên bên cạnh:   

- Lão Tần, tên tiểu tử này không phải muốn làm loạn chứ? Đầu tiên hết nhìn đông rồi nhìn tây, bây giờ lại tiếp tục.   

- Cũng có thể. Anh xem, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mới hai hai hai ba tuổi, chỉ sợ ngay cả bằng cấp cũng không có, làm sao có thể làm ra được cái gì chứ? Lão đồng chí bốn năm chục tuổi cũng chưa chắc đã làm được nửa đề thi huống chi là cậu ta.   

Giáo sư Tần cười ha hả:   

- Không biết là đồ đệ của ai. Nhìn qua có chút tuấn tú, hoạt bát, sợ là được yêu quý quá nên mới mang đến đây thôi.   

Nghe giáo sư Tần nói, giáo sư Lý liên tiếp gật đầu:   

- Lão Tần nói mới để ý, đa phần sợ là đến để tiếp cận thôi. Anh xem, cậu ta cứ ngồi không yên, e rằng muốn nộp bài rồi đấy.   

Quả nhiên, khi giáo sư Lý vừa dứt lời, Giang Khương đã đứng lên cầm bài thi bước đến.   

Giáo sư Lý tùy ý tiếp nhận bài làm của Giang Khương, có chút gật đầu, ý bảo Giang Khương có thể ra ngoài.   

Ngoại trừ hai vị giáo sư là còn giữ được bình tĩnh, việc Giang Khương là người đầu tiên nộp bài đã khiến cho rất nhiều người chú ý.   

Ít nhất là người đàn ông tên Trương Dương, vốn đang cau mày suy nghĩ, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Giang Khương, sắc mặt liền biến đổi. Đợi đến khi Giang Khương nộp bài, nhìn gương mặt tùy ý và lạnh nhạt của hắn, Trương Dương có chút giật mình, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.  

Những người khác, sau khi liếc mắt nhìn Giang Khương, phần lớn đều nhận ra hắn. Những người biết Giang Khương thì đều cảm thấy chẳng có gì kỳ quái, còn người không biết, khi nhìn thấy Giang Khương còn quá trẻ, cũng không có gì đặc biệt, sắc mặt có chút biến đổi.   

Mọi người đều biết, đề thi lần này rất khó. Nếu người khác là người đầu tiên nộp bài, có lẽ bọn họ không lấy gì làm lạ. Nhưng nếu là Giang Khương, chẳng lẽ hắn còn trẻ như vậy mà lợi hại hơn cả bọn họ sao?   

Nghĩ đến đây, mọi người không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng tiếp tục làm bài.   

Thấy Giang Khương thảnh thơi bước ra ngoài, giáo sư Lý nhìn thời gian, thấy còn cách giờ nộp bài đến bốn mươi phút, lập tức mỉm cười lắc đầu. Ông không phải lần đầu tiên làm giám khảo. Những người nộp bài trước ba bốn chục phút trong các cuộc thi, trên cơ bản đều biết mình không thể thông qua.   

Nhưng giáo sư Tần đang nhàn rỗi, tùy ý cầm bài thi của Giang Khương lên xem, muốn xem thành tích của tên tiểu tử này rốt cuộc như thế nào. Có thể đến được đây, hẳn là không quá kém.   

Tuy nhiên, khi ông liếc nhìn qua vài lần, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì ông phát hiện, tất cả các câu hỏi của đề thi đều đã được làm hết. Nói cách khác, không có câu hỏi nào là không làm.   

Lập tức, giáo sư Tần liền cẩn thận đọc lại.   

Giáo sư Lý cũng nhìn thấy biểu hiện của giáo sư Tần, nhưng cũng không quá để ý.   

Nhưng ông dần dần phát hiện, vẻ kỳ quái trên gương mặt giáo sư Tần càng lúc càng nhiều.   

- Lão Tần, làm sao vậy?   

Giáo sư Lý tò mò hỏi.   

Nghe giáo sư Lý hỏi, giáo sư Tần ngẩng đầu, vẻ mặt cảm thán nhìn giáo sư Lý, sau đó đưa bài thi của Giang Khương qua, nói:   

- Anh xem đi.   

- Ồ?   

Nhìn vẻ mặt cảm thán của giáo sư Tần, giáo sư Lý cũng có chút sửng sốt, sau đó tiếp nhận bài thi, bắt đầu xem qua. Sau khi xem, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng.   

Xem đi xem lại vài lần, lúc này mới kinh nghi nhìn giáo sư Tần ở bên cạnh, do dự một chút rồi nói:   

- Lão Tần, anh xác định đây là bài làm của cậu ta?   

Giáo sư Tần cười khổ, gật đầu nói:   

- Không sai.   

Giáo sư Lý im lặng một hồi, sau đó lắc đầu nói:   

- Lão Tần, mấy năm qua anh đã từng gặp một tên yêu nghiệt như thế này chưa?   

- Chưa.   

Giáo sư Tần nhìn lại tên thí sinh ghi trên bài thi, thở dài một hơi rồi lắc đầu.   

Giang Khương bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Lúc này các lão y sư đang trò chuyện rất hứng khởi, thấy có người bước vào, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn.   

Nhìn thấy là Giang Khương, ai nấy đều sững sờ, sau đó quay sang nhìn đồng hồ.   

- Còn những bốn mươi phút nữa mà.   

Tất cả đều biến sắc. Mặc dù bọn họ không rõ ràng lắm đề thi là gì, nhưng bên ngoài rất im ắng, khi chỉ có một mình Giang Khương bước vào, bọn họ có thể nhận thấy độ khó của đề thi.   

- Giang Khương, làm xong hết rồi sao? Thế nào, có khó không?   

Hồ lão vốn đang có chút lo lắng cho Giang Khương, nhưng thấy Giang Khương là người đầu tiên đi ra, ngược lại lại thở phào một hơi. Giang Khương làm việc luôn có chừng mực. Nếu hắn không làm được, tuyệt đối không ra ngoài sớm như vậy.   

Hắn có thể ra sớm, chứng tỏ hắn đã có nắm chắc về bài làm của mình.   

Nhìn Hồ lão cười tươi như hoa, những người bên cạnh lại căng thẳng. Chẳng lẽ thực lực của Giang Khương mạnh như vậy sao? Chuyện lần trước không phải là do vận khí?   

Nghĩ đến đây, tất cả đều nhìn Trương Nguyệt Chánh đang ngồi một góc.   

Thấy mọi người nhìn mình, sắc mặt Trương Nguyệt Chánh vốn đang âm trầm, lúc này có thể chọc ra nước được rồi.   

Nhìn sắc mặt của Trương Nguyệt Chánh, mọi người cũng không hoài nghi nữa, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hồ lão.   

- Hơi khó.   

Giang Khương thành thật nói.   

- Con đã làm hết bài, nhưng đúng được bao nhiêu cũng không biết chắc.   

Nghe Giang Khương nói xong, vẻ mặt không giống như giả bộ, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng đúng, còn không thì hắn quá yêu nghiệt đi.   

Nhưng vẫn có người tò mò hỏi:   

- Tiểu Giang, cậu cảm thấy câu hỏi nào là khó nhất?   

Giang Khương tiếp nhận tách trà một y tá đưa đến, sau khi nói câu cảm ơn liền trả lời;   

- Cháu cảm thấy khó nhất chính là câu hỏi Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn và Tý Ngọ Lưu Chú châm pháp.   

Nghe xong, sắc mặt mọi người đều cứng đờ, lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện