- Mong ông ta sinh thêm một đứa con?   

Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, nghe xong những lời này, cũng không biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.   

Nhưng nghe qua, dường như lần này đồng chí Phó tỉnh trưởng Dương sợ là sẽ chịu thiệt, còn về phần Dương Thiếu Cát, hình như ăn thiệt còn lớn hơn nữa.   

Mặc dù không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Giang Khương, nhưng trong lòng Lý Diệc Dương cũng phát lạnh. Chuyện như vậy, bản thân ông cũng không biết làm sao cho thỏa đáng.   

Chỉ là Giang Khương xuống tay quá tàn nhẫn. Nếu trực tiếp xé rách da mặt, chính là cục diện không chết không ngớt. Muốn không chết không thôi với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ? Lý Diệc Dương vội vàng lắc đầu, quăng đi suy nghĩ vừa rồi trong đầu. Việc này ông không biết, mà Giang Khương cũng không nói với ông.   

Quay sang nhìn Từ Thanh Linh, sau đó bất đắc dĩ nói:  

- Được rồi, nào, chúng ta bàn chuyện đại sự đi. Tôi đường đường là một Cục trưởng hỏi cung cậu, cậu cũng quá vinh dự đấy chứ.   

- Ừm, cũng không tệ lắm.   

Giang Khương gật đầu.   

Sáng hôm sau, cặp lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, sau đó chậm rãi mở ra.   

- Đây là đâu?   

Đập vào mắt là một màu trắng, hai mắt Từ Thanh Linh có chút mơ hồ, sau đó dùng sức day trán, dần dần nhớ lại một việc, dường như sau khi cô uống xong ly rượu cuối cùng thì không còn biết gì nữa.   

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Linh chợt cả kinh, cố sức nhấc cái chăn lên. Nhìn thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, hơn nữa, ngoại trừ đau đầu và toàn thân mềm nhũn ra thì cũng không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

Cô nhìn xung quanh, cũng không biết là ai đã đưa cô vào bệnh viện. Cô nhớ là Trương Du Chánh uống còn nhiều hơn cả cô, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại ngất đi.   

- Cô tỉnh rồi à?   

Trong lúc Từ Thanh Linh đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.   

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Khương cầm theo vài thứ, mỉm cười bước vào. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu vào gương mặt ấm áp của hắn.   

- Giang Khương.   

Từ Thanh Linh thấp giọng kêu một tiếng.   

- Nào, ngồi lên súc miệng đi. Tôi có mua bữa ăn sáng cho cô này.   

Giang Khương mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng đỡ vai Từ Thanh Linh ngồi lên, sau đó mở một cái bình đựng nước súc miệng đưa sang.   

- Vâng.   

Nhìn Giang Khương mỉm cười đưa bình nước sang, Từ Thanh Linh nhẹ nhàng súc miệng rồi nhổ vào thùng rác, sau đó súc lại nước sạch Giang Khương đưa tới.   

- Thế nào? Có cảm thấy khỏe hơn không?   

Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Từ Thanh Linh, Giang Khương mỉm cười nói.   

- Chỉ hơi mệt và đau đầu.   

Từ Thanh Linh cúi đầu. Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng nhớ đến việc Giang Khương đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, chung quy vẫn có chút xấu hổ.   

- Không có việc gì đâu. Ở lại thêm hai ngày nữa điều dưỡng là tốt rồi.   

Giang Khương bước đến bồn nước nóng, cầm cái khăn giặt sạch một chút rồi đưa cho Từ Thanh Linh. Đợi sau khi cô lau mặt xong, lúc này mới mỉm cười đưa qua một cái bát:   

- Nào, ăn chút cháo cho nóng.   

- Hôm qua...   

Từ Thanh Linh vừa húp cháo vừa thấp giọng hỏi:   

- Ngày hôm qua có phải....   

Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu trấn an:   

- Hôm qua chỉ xảy ra chút việc nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi.   

- Vậy anh có nói với ba mẹ em không?   

Từ Thanh Linh có chút lo lắng.   

Giang Khương lắc đầu:   

- Không, về phía trường học, tôi đã gọi cho Trương Du Chánh, nhờ cậu ấy xin phép cho cô. Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi. Hai ngày nữa xuất viện là không có việc gì đâu.   

- Vâng.   

Nghe Giang Khương nói, lúc này Từ Thanh Linh mới hoàn toàn yên tâm. Cô sợ nhất chính là cha mẹ sẽ lo lắng cho cô.   

Im lặng một chút, Từ Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Giang Khương, do dự hỏi:   

- Hôm qua có phải là em...em không phải do uống rượu không?   

Nghe Từ Thanh Linh hỏi, Giang Khương im lặng sau đó cười, lắc đầu nói:   

- Không phải. Nhưng đã không còn việc gì rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.   

Từ Thanh Linh nhẹ nhàng cắn môi. Cô tất nhiên hiểu được, nếu cô không phải uống rượu thì là...   

Nghĩ đến thân phận của hai người nọ, Từ Thanh Linh lại nhìn Giang Khương. Cô biết ngày hôm qua có thể Giang Khương đã chạy đến trước khi cô gặp chuyện không may. Hơn nữa trước mặt hai người kia mang cô đi, sợ rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy.   

Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Khương, trong lòng Từ Thanh Linh cảm thấy ấm áp, vui vẻ nói:   

- Cám ơn.   

Giang Khương lại cười, không nói gì, cầm cái khăn lông đã được làm sạch bước đến, tiếp nhận chén cháo không, rồi đưa khăn lông cho cô:   

- Nào, lau mặt lại đi.   

Đợi Từ Thanh Linh lau mặt xong, Giang Khương đang định đem thau nước đi đổ, lúc này cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra.   

Giang Khương cau mày, xoay người lại, nhìn một số người bước vào, sau đó đặt thau nước xuống, bước đến.   

Người đến có hai nam hai nữ. Hai người phụ nữ khoảng chừng bốn năm chục tuổi, vênh váo tự đắc đi đằng trước, còn hai người đằng sau thì giống như người hầu.   

Hai người phụ nữ này ăn mặc trang phục rất đắt tiền, khí thế tỏ ra bất phàm.   

- Cậu chính là Giang Khương?   

Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi đeo mắt kính đằng sau bước lên, trầm giọng hỏi Giang Khương.   

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó gật đầu nói:   

- Đúng, tôi chính là Giang Khương.   

- Cậu chính là Giang Khương đã đánh Cát thiếu nhà chúng tôi?   

Giang Khương vừa dứt lời, liền nghe người phụ nữ mặc áo da thú lạnh giọng hỏi.   

Giang Khương nhìn người phụ nữ mặc áo da, khẽ cười:   

- Chính là tôi. Không biết Dương phu nhân đại giá quang lâm có chuyện gì không?  

Thấy Giang Khương đối mặt với chất vấn của mình cũng không sợ hãi, cũng không thèm để bà trong mắt, Dương phu nhân rốt cuộc không đè nén được lửa giận trong lòng, chỉ tay vào Giang Khương, quát lớn:   

- Cậu hỏi tôi đến làm gì? Cậu đánh con tôi thành như vậy, còn hỏi tôi đến làm gì? Cậu cho rằng tôi còn đến thăm một tên lưu manh, vô pháp vô thiên như cậu?   

- Lưu manh?   

Giang Khương mỉm cười nhìn người phụ nữ mặc áo da, vẻ mặt núc ních thịt đang tức giận, lạnh lùng nói:   

- Dương phu nhân, bà gọi tôi là lưu manh, vậy tôi xin hỏi bà đây là ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen sao?   

Bị Giang Khương hỏi như vậy, Dương phu nhân trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên. Không biết tên tiểu tử này nói như vậy là có ý gì?   

Người phụ nữ đi đằng sau Dương phu nhân ngẩn cả người, vội vàng bước lên, chỉ vào Giang Khương quát lớn:   

- Cậu không chỉ đánh Cát thiếu thành ra như vậy, mà còn đánh gãy chân Lưu Ba nhà tôi, cậu không phải lưu manh thì là cái gì?   

Giang Khương lãnh đạm cười, nhìn thoáng qua Từ Thanh Linh sắc mặt đã có chút trắng bệch, gật đầu ra hiệu trấn an, sau đó quay lại nhìn bốn người đằng trước:   

- Được rồi, nơi này còn có người bệnh, tôi không muốn tranh luận với các người về những thứ này. Tôi muốn hỏi ý đồ đến đây của các người là gì?   

- Ý đồ? Cậu còn hỏi ý đồ chúng tôi đến đây?   

Mặc dù Dương phu nhân đã đắp lên mặt một lớp trang điểm dày cộm, nhưng vẫn không che giấu được mấy lớp mỡ béo:   

- Trước giờ chưa từng có người nào đánh Cát thiếu của tôi, cậu có tư cách gì mà đánh nó? Đừng tưởng rằng đánh xong rồi có thể yên đâu. Tôi nói cho cậu biết, cậu không yên với tôi đâu.   

- Không để yên?   

Giang Khương cau mày:   

- Dương phu nhân, xin hỏi đây là ý của bà hay là của Phó tỉnh trưởng dương? Nếu như là của Phó tỉnh trưởng Dương, như vậy tôi sẽ chờ xem các người sẽ làm thế nào.   

- Làm thế nào? Cậu tưởng chúng tôi đang đùa với cậu à? Cậu chỉ là một con rùa rút đầu mà thôi.   

Dương phu nhân rõ ràng đã bị Giang Khương chọc giận, giọng nói bắt đầu tăng thêm âm lượng.   

Người đàn ông đeo cặp mắt kính gọng vàng vội vàng bước lên, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:   

- Giang Khương, tôi nói cho cậu biết, Tỉnh trưởng Dương rất tức giận vì chuyện này. Cậu nên biết rằng cậu chính là cố ý đả thương người khác. Chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cậu, cậu có biết sẽ gánh phải hậu quả gì hay không?   

Nhìn người đàn ông đeo mắt kính, Giang Khương cười nói:   

- Thư ký Trương, anh không cần hù tôi. Tôi vốn định nể mặt Tỉnh trưởng Dương một lần, bỏ qua chuyện này.   

Nói đến đây, ánh mắt Giang Khương có chút phát lạnh, sau đó nhìn Dương phu nhân, nói:   

- Nhưng bây giờ chúng ta không thể cứ như vậy mà bỏ qua.   

- Tên tiểu tử to gan lớn mật kia, cậu định uy hiếp tôi phải không?   

Thấy Giang Khương nói như vậy, Dương phu nhân không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của thư ký Trương, bước đến trước mặt Giang Khương, giận dữ nói.   

Giang Khương lạnh lùng nhìn vị Dương phu nhân, lắc đầu nói:   

- Không phải uy hiếp. Tôi chỉ muốn nói, Dương phu nhân, còn có Lưu phu nhân, tiền viện phí điều trị ở bệnh viện số 1, tiền tổn thất tinh thần, xin hai vị trở về mà chuẩn bị. Việc này, chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện