- Mê hoặc thất bại?
Thấy năng lực thần kỳ của mình không có tác dụng, Giang Khương không khỏi choáng váng. Tại sao lại không có tác dụng trong thời điểm mấu chốt chứ?
Nhìn thời gian, trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt. Khách sạn Tử Uyển lớn như vậy, nếu không có sự hỗ trợ của nhân viên lễ tân, muốn tìm người cũng không đơn giản.
Cho dù là Hải Bác cũng không cách nào định vị rõ số phòng trong khách sạn.
Trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt, đang lo lắng có cần xâm nhập vào máy tính đối phương hay không, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô nhân viên lễ tân sáng lên, nói ra đằng sau Giang Khương:
- Tiên sinh.
Giang Khương theo tầm mắt đối phương nhìn lại, liền nhìn thấy một người đeo mắt kính màu đen đang bước qua hắn.
- Lưu Ba.
Mặc dù Giang Khương chỉ có tấm ảnh của Lưu Ba, nhưng gương mặt đằng trước có sáu bảy phần tương tự. Hơn nữa, nghe cô nhân viên Lễ tân gọi, hắn lại càng khẳng định đây chính là Lưu Ba đi với Dương Thiếu Cát.
Lập tức, Giang Khương như trút được gánh nặng trong lòng, xoay người bước đi, đồng thời không quên mỉm cười nói lời cảm ơn với cô nhân viên lễ tân.
Nhìn chàng thanh niên mỉm cười, trong lòng cô nhân viên lễ tân cũng cảm thấy vui. Vừa rồi, vì thân phận Cát thiếu nên không thể giúp đỡ đối phương được gì, làm cho cô có chút buồn bực. Bây giờ có thể giúp được, trong lòng cô cảm thấy rất vui.
Nhưng rất nhanh hai mắt của cô lại trợn tròn. Bởi vì cô nhìn thấy chàng thanh niên đẹp trai kia bước đến nói với Lưu Ba vài câu, sau đó tay khoác tay của đối phương, một tay còn lại bịt kín miệng đối phương.
Còn vị khách tên Lưu Ba, gương mặt hiện lên sự thống khổ và phẫn nộ, nhưng bởi vì động tác khá che giấu nên không ai phát hiện.
Trong lúc cô đang trợn mắt há mồm, đầu óc hỗn loạn, lo lắng có cần gọi bảo vệ hay không, chàng thanh niên kia liền thả lỏng tay Lưu Ba ra, sau đó quay sang mỉm cười với cô, rồi cùng với Lưu Ba đi vào khách sạn.
Nhìn nụ cười thuần khiết của đối phương, cô nhân viên lễ tân chần chừ một chút rồi quyết định xem như không nhìn thấy cái gì.
- Chính là nơi này. Cậu không được xằng bậy. Nếu cậu dám động vào Cát thiếu, Tỉnh trưởng Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Sau hai phút, hai người đứng trước một gian phòng, Lưu Ba khẩn trương đe dọa Giang Khương.
Giang Khương cười lạnh:
- Cát thiếu thì tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi động vào anh, Tỉnh trưởng Dương hẳn sẽ không quan tâm. Mau mở cửa.
- Tôi....ba của tôi là Thị trưởng Vân Giang. Nếu cậu động vào tôi, ba của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Lưu Ba hoảng sợ nói.
- Mau mở cửa, có nghe thấy không.
Giang Khương bẻ ngoặc tay Lưu Ba. Đã mất mấy phút rồi, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ đợi. Nếu Từ Thanh Linh xảy ra chuyện, cả đời hắn sẽ cảm thấy áy náy.
- Được, tôi gọi, tôi gọi.
Bị Giang Khương bẻ tay như vậy, Lưu Ba chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp bị cắt đứt, vội vàng kêu lên.
Tay Giang Khương nhấn chuông cửa, sau đó đẩy Lưu Ba đến trước cửa, còn mình đứng bên cạnh, tránh cho Dương Thiếu Cát phát hiện sự bất thường.
Hắn không phải là không có ý định phá cửa xông vào. Nhưng khách sạn Tử Uyển là một khách sạn cao cấp. Giang Khương vừa nhìn là đã nhận ra được độ chắc chắn của cánh cửa. Hơn nữa, đây còn là cửa cảm ứng. Nếu không có các thiết bị liên quan, căn bản không có cách nào mở cửa. Trực tiếp phá cửa, tiếng động sẽ rất lớn. Chuyện này quá bạo lực, Giang Khương đành phải dùng biện pháp khác.
Nhưng Lưu Ba nhấn chuông vài cái, bên trong cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Lưu Ba sợ hãi nhìn Giang Khương, vội vàng nhấn thêm hai cái nữa. Bây giờ y đã biết người trước mắt không phải là người lương thiện. Nếu Từ Thanh Linh thật sự bị...Nghĩ đến đây, trán Lưu Ba tràn đầy mồ hôi.
Thấy Lưu Ba nhấn chuông cửa, bên trong vẫn không có phản ứng, Giang Khương cau mày, sau đó áp lỗ tai vào vách tường.
Hắn mơ hồ nghe được tiếng nước từ bên trong truyền đến, sau đó nghe được tiếng chuông cửa dồn dập, tiếng nước lúc này mới dừng lại.
Nghe được thanh âm này, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn chưa xảy ra vấn đề.
Lập tức Giang Khương đưa mắt ra hiệu cho Lưu Ba, bảo y chuẩn bị cho tốt. Bởi vì cánh cửa này không có trang bị mắt mèo.
Rất nhanh, cánh cửa liền được mở ra, bên trong truyền đến giọng nói bất mãn và nghi hoặc.
- Lưu Ba, cậu quay về làm gì vậy?
Lưu Ba miễn cưỡng cười, sau đó cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Giang Khương chậm rãi bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhìn người thanh niên mặc chiếc áo khoác, đang dùng khăn lông lau tóc kinh ngạc đứng trong phòng, một cước đạp tới.
Rầm. Gã thanh niên liền văng ra, đụng phải một cái ghế, sau đó đụng tiếp vào vách tường, giống như con tôm bị đun sôi co người lại, rên rỉ lăn lộn trên mặt đất.
- Thành thật chút đi.
Giang Khương lạnh lùng nhìn Lưu Ba sợ đến sắc mặt trắng bệch bên cạnh, lạnh lùng nói.
Dứt lời, Giang Khương bước vào bên trong, nhìn Từ Thanh Linh vẫn còn đầy đủ quần áo nằm mê man trên giường, nhẹ nhàng thở ra.
- Mày là thằng méo nào? Có biết tao là ai hay không?
Dương Thiếu Cát rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, giận dữ nhìn Giang Khương, nói.
Nghe được lời này, ánh mắt Giang Khương có chút phát lạnh, bước về phía trước, lại đá thêm một cước.
- A!
Vị Cát thiếu vừa mới hung hăng thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, một lần nữa ôm bụng ngã xuống đất, chẳng khác nào một con tôm cong bụng, ngã xuống đất.
Lưu Ba đứng một bên tái xanh nhìn Cát thiếu thê thảm trên mặt đất, không khỏi dùng tay ôm bụng của mình, nghĩ đến nếu đối phương cũng đá mình như vậy thì...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ba lại càng trắng bệch thêm vài phần.
Giang Khương lạnh lùng nhìn Cát thiếu đang nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng bước đến bên cạnh giường, cảm giác sắc mặt Từ Thanh Linh không đúng lắm.
Hắn cẩn thận vạch mắt của Từ Thanh Linh ra nhìn một chút, dưới ánh đèn, đồng tử Từ Thanh Linh đã rút nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ bằng mũi kim, lập tức sắc mặt thay đổi.
Một lát sau mới hồi phục tinh thần, bước đến trước mặt Dương Thiếu Cát, bóp cổ y, lạnh lùng nói:
- Mày đã cho cô ấy uống cái gì?
Bị Giang Khương nhìn chằm chằm, Cát thiếu run rẩy. Y bị hai cú đá của Giang Khương hù dọa, thấy Giang Khương hỏi, y vội vàng chỉ tay vào Lưu Ba đã sớm tái mặt bên cạnh:
- Là cậu ta, là cậu ta. Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
Thấy Giang Khương nhìn mình, Lưu Ba run giọng nói:
- Cũng chỉ có hạ chút bột K thôi. Thật đấy.
- Bột K? Lục Án Đồng?
Hai mắt Giang Khương nheo lại. Hắn ở ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được bột K là cái gì. Lục Án Đồng có tác dụng tạo ảo giác. Nếu chỉ hạ một ít, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như hiện tại.
Nghĩ đến đây, Giang Khương đứng phắt dậy, một cước đá Lưu Ba xuống đất, sau đó đá thêm hai cước, khiến Lưu Ba ôm đầu quỳ rạp dưới đất, cuống quýt kêu lên.
Sau đó Giang Khương bước đến bên cạnh giường, từ trong túi Từ Thanh Linh móc ra điện thoại của cô, thoáng trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho Hồ lão.
- Bây giờ mới hơn mười phút, sư phụ hẳn vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng.
Giang Khương thở hắt ra, sau đó chờ Hồ lão tiếp điện thoại.
Cũng may không chờ quá lâu, Hồ lão đã tiếp điện thoại.
- Sư phụ, người vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng?
Giang Khương trầm giọng hỏi.
- Ừm, có chuyện gì thế?
Nghe giọng nói khẩn trương của Giang Khương, Hồ lão giật mình, vội vàng hỏi.
Nghe giọng điệu của Hồ lão, cộng thêm không khí bên kia khá yên tĩnh, Giang Khương thở phào một hơi. Xem ra Hồ lão nhất định còn đang ở cùng Tỉnh trưởng Bạch, lập tức trong lòng trở nên yên tâm hơn, sau đó vội vàng nói:
- Sư phụ, Thanh Linh bị người ta hạ thuốc, bây giờ đang trong tình trạng chuẩn bị phát tác. Người hãy gọi giúp con một chiếc xe cấp cứu đến. Cần phải nhanh một chút.
- Cái gì? Bị hạ thuốc? Được, được. Bây giờ tụi con đang ở đâu, ta gọi điện thoại yêu cầu xe đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương thở hắt ra, sau đó cúi xuống, quan sát tình huống của Từ Thanh Linh. Lúc này hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở nên nặng nề, xem ra đã bắt đầu phát tác.
Sắc mặt Giang Khương trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện không tìm được thứ gì thích hợp, liền vội vàng dùng hai ngón tay cái đè xuống hai bên cổ của Từ Thanh Linh. Huyệt vị ở đó có thể giúp làm chậm lại tốc độ chảy máu, hô hấp và nhịp tim, khiến người lâm vào trạng thái chết giả.
Mặc dù không có ngân châm, nhưng thông qua hai ngón tay ép xuống, vẫn có được tác dụng nhất định.
Từ lúc hai ngón tay của Giang Khương đè xuống, hô hấp của Từ Thanh Linh quả nhiên chậm lại.
Thấy hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở lại bình thường, Giang Khương lại bắt mạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim đã trở nên ổn định, hắn thoáng thở phào một hơi.
Thấy năng lực thần kỳ của mình không có tác dụng, Giang Khương không khỏi choáng váng. Tại sao lại không có tác dụng trong thời điểm mấu chốt chứ?
Nhìn thời gian, trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt. Khách sạn Tử Uyển lớn như vậy, nếu không có sự hỗ trợ của nhân viên lễ tân, muốn tìm người cũng không đơn giản.
Cho dù là Hải Bác cũng không cách nào định vị rõ số phòng trong khách sạn.
Trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt, đang lo lắng có cần xâm nhập vào máy tính đối phương hay không, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô nhân viên lễ tân sáng lên, nói ra đằng sau Giang Khương:
- Tiên sinh.
Giang Khương theo tầm mắt đối phương nhìn lại, liền nhìn thấy một người đeo mắt kính màu đen đang bước qua hắn.
- Lưu Ba.
Mặc dù Giang Khương chỉ có tấm ảnh của Lưu Ba, nhưng gương mặt đằng trước có sáu bảy phần tương tự. Hơn nữa, nghe cô nhân viên Lễ tân gọi, hắn lại càng khẳng định đây chính là Lưu Ba đi với Dương Thiếu Cát.
Lập tức, Giang Khương như trút được gánh nặng trong lòng, xoay người bước đi, đồng thời không quên mỉm cười nói lời cảm ơn với cô nhân viên lễ tân.
Nhìn chàng thanh niên mỉm cười, trong lòng cô nhân viên lễ tân cũng cảm thấy vui. Vừa rồi, vì thân phận Cát thiếu nên không thể giúp đỡ đối phương được gì, làm cho cô có chút buồn bực. Bây giờ có thể giúp được, trong lòng cô cảm thấy rất vui.
Nhưng rất nhanh hai mắt của cô lại trợn tròn. Bởi vì cô nhìn thấy chàng thanh niên đẹp trai kia bước đến nói với Lưu Ba vài câu, sau đó tay khoác tay của đối phương, một tay còn lại bịt kín miệng đối phương.
Còn vị khách tên Lưu Ba, gương mặt hiện lên sự thống khổ và phẫn nộ, nhưng bởi vì động tác khá che giấu nên không ai phát hiện.
Trong lúc cô đang trợn mắt há mồm, đầu óc hỗn loạn, lo lắng có cần gọi bảo vệ hay không, chàng thanh niên kia liền thả lỏng tay Lưu Ba ra, sau đó quay sang mỉm cười với cô, rồi cùng với Lưu Ba đi vào khách sạn.
Nhìn nụ cười thuần khiết của đối phương, cô nhân viên lễ tân chần chừ một chút rồi quyết định xem như không nhìn thấy cái gì.
- Chính là nơi này. Cậu không được xằng bậy. Nếu cậu dám động vào Cát thiếu, Tỉnh trưởng Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Sau hai phút, hai người đứng trước một gian phòng, Lưu Ba khẩn trương đe dọa Giang Khương.
Giang Khương cười lạnh:
- Cát thiếu thì tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi động vào anh, Tỉnh trưởng Dương hẳn sẽ không quan tâm. Mau mở cửa.
- Tôi....ba của tôi là Thị trưởng Vân Giang. Nếu cậu động vào tôi, ba của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Lưu Ba hoảng sợ nói.
- Mau mở cửa, có nghe thấy không.
Giang Khương bẻ ngoặc tay Lưu Ba. Đã mất mấy phút rồi, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ đợi. Nếu Từ Thanh Linh xảy ra chuyện, cả đời hắn sẽ cảm thấy áy náy.
- Được, tôi gọi, tôi gọi.
Bị Giang Khương bẻ tay như vậy, Lưu Ba chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp bị cắt đứt, vội vàng kêu lên.
Tay Giang Khương nhấn chuông cửa, sau đó đẩy Lưu Ba đến trước cửa, còn mình đứng bên cạnh, tránh cho Dương Thiếu Cát phát hiện sự bất thường.
Hắn không phải là không có ý định phá cửa xông vào. Nhưng khách sạn Tử Uyển là một khách sạn cao cấp. Giang Khương vừa nhìn là đã nhận ra được độ chắc chắn của cánh cửa. Hơn nữa, đây còn là cửa cảm ứng. Nếu không có các thiết bị liên quan, căn bản không có cách nào mở cửa. Trực tiếp phá cửa, tiếng động sẽ rất lớn. Chuyện này quá bạo lực, Giang Khương đành phải dùng biện pháp khác.
Nhưng Lưu Ba nhấn chuông vài cái, bên trong cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Lưu Ba sợ hãi nhìn Giang Khương, vội vàng nhấn thêm hai cái nữa. Bây giờ y đã biết người trước mắt không phải là người lương thiện. Nếu Từ Thanh Linh thật sự bị...Nghĩ đến đây, trán Lưu Ba tràn đầy mồ hôi.
Thấy Lưu Ba nhấn chuông cửa, bên trong vẫn không có phản ứng, Giang Khương cau mày, sau đó áp lỗ tai vào vách tường.
Hắn mơ hồ nghe được tiếng nước từ bên trong truyền đến, sau đó nghe được tiếng chuông cửa dồn dập, tiếng nước lúc này mới dừng lại.
Nghe được thanh âm này, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn chưa xảy ra vấn đề.
Lập tức Giang Khương đưa mắt ra hiệu cho Lưu Ba, bảo y chuẩn bị cho tốt. Bởi vì cánh cửa này không có trang bị mắt mèo.
Rất nhanh, cánh cửa liền được mở ra, bên trong truyền đến giọng nói bất mãn và nghi hoặc.
- Lưu Ba, cậu quay về làm gì vậy?
Lưu Ba miễn cưỡng cười, sau đó cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Giang Khương chậm rãi bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhìn người thanh niên mặc chiếc áo khoác, đang dùng khăn lông lau tóc kinh ngạc đứng trong phòng, một cước đạp tới.
Rầm. Gã thanh niên liền văng ra, đụng phải một cái ghế, sau đó đụng tiếp vào vách tường, giống như con tôm bị đun sôi co người lại, rên rỉ lăn lộn trên mặt đất.
- Thành thật chút đi.
Giang Khương lạnh lùng nhìn Lưu Ba sợ đến sắc mặt trắng bệch bên cạnh, lạnh lùng nói.
Dứt lời, Giang Khương bước vào bên trong, nhìn Từ Thanh Linh vẫn còn đầy đủ quần áo nằm mê man trên giường, nhẹ nhàng thở ra.
- Mày là thằng méo nào? Có biết tao là ai hay không?
Dương Thiếu Cát rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, giận dữ nhìn Giang Khương, nói.
Nghe được lời này, ánh mắt Giang Khương có chút phát lạnh, bước về phía trước, lại đá thêm một cước.
- A!
Vị Cát thiếu vừa mới hung hăng thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, một lần nữa ôm bụng ngã xuống đất, chẳng khác nào một con tôm cong bụng, ngã xuống đất.
Lưu Ba đứng một bên tái xanh nhìn Cát thiếu thê thảm trên mặt đất, không khỏi dùng tay ôm bụng của mình, nghĩ đến nếu đối phương cũng đá mình như vậy thì...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ba lại càng trắng bệch thêm vài phần.
Giang Khương lạnh lùng nhìn Cát thiếu đang nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng bước đến bên cạnh giường, cảm giác sắc mặt Từ Thanh Linh không đúng lắm.
Hắn cẩn thận vạch mắt của Từ Thanh Linh ra nhìn một chút, dưới ánh đèn, đồng tử Từ Thanh Linh đã rút nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ bằng mũi kim, lập tức sắc mặt thay đổi.
Một lát sau mới hồi phục tinh thần, bước đến trước mặt Dương Thiếu Cát, bóp cổ y, lạnh lùng nói:
- Mày đã cho cô ấy uống cái gì?
Bị Giang Khương nhìn chằm chằm, Cát thiếu run rẩy. Y bị hai cú đá của Giang Khương hù dọa, thấy Giang Khương hỏi, y vội vàng chỉ tay vào Lưu Ba đã sớm tái mặt bên cạnh:
- Là cậu ta, là cậu ta. Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
Thấy Giang Khương nhìn mình, Lưu Ba run giọng nói:
- Cũng chỉ có hạ chút bột K thôi. Thật đấy.
- Bột K? Lục Án Đồng?
Hai mắt Giang Khương nheo lại. Hắn ở ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được bột K là cái gì. Lục Án Đồng có tác dụng tạo ảo giác. Nếu chỉ hạ một ít, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như hiện tại.
Nghĩ đến đây, Giang Khương đứng phắt dậy, một cước đá Lưu Ba xuống đất, sau đó đá thêm hai cước, khiến Lưu Ba ôm đầu quỳ rạp dưới đất, cuống quýt kêu lên.
Sau đó Giang Khương bước đến bên cạnh giường, từ trong túi Từ Thanh Linh móc ra điện thoại của cô, thoáng trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho Hồ lão.
- Bây giờ mới hơn mười phút, sư phụ hẳn vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng.
Giang Khương thở hắt ra, sau đó chờ Hồ lão tiếp điện thoại.
Cũng may không chờ quá lâu, Hồ lão đã tiếp điện thoại.
- Sư phụ, người vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng?
Giang Khương trầm giọng hỏi.
- Ừm, có chuyện gì thế?
Nghe giọng nói khẩn trương của Giang Khương, Hồ lão giật mình, vội vàng hỏi.
Nghe giọng điệu của Hồ lão, cộng thêm không khí bên kia khá yên tĩnh, Giang Khương thở phào một hơi. Xem ra Hồ lão nhất định còn đang ở cùng Tỉnh trưởng Bạch, lập tức trong lòng trở nên yên tâm hơn, sau đó vội vàng nói:
- Sư phụ, Thanh Linh bị người ta hạ thuốc, bây giờ đang trong tình trạng chuẩn bị phát tác. Người hãy gọi giúp con một chiếc xe cấp cứu đến. Cần phải nhanh một chút.
- Cái gì? Bị hạ thuốc? Được, được. Bây giờ tụi con đang ở đâu, ta gọi điện thoại yêu cầu xe đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương thở hắt ra, sau đó cúi xuống, quan sát tình huống của Từ Thanh Linh. Lúc này hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở nên nặng nề, xem ra đã bắt đầu phát tác.
Sắc mặt Giang Khương trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện không tìm được thứ gì thích hợp, liền vội vàng dùng hai ngón tay cái đè xuống hai bên cổ của Từ Thanh Linh. Huyệt vị ở đó có thể giúp làm chậm lại tốc độ chảy máu, hô hấp và nhịp tim, khiến người lâm vào trạng thái chết giả.
Mặc dù không có ngân châm, nhưng thông qua hai ngón tay ép xuống, vẫn có được tác dụng nhất định.
Từ lúc hai ngón tay của Giang Khương đè xuống, hô hấp của Từ Thanh Linh quả nhiên chậm lại.
Thấy hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở lại bình thường, Giang Khương lại bắt mạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim đã trở nên ổn định, hắn thoáng thở phào một hơi.
Danh sách chương