- Sững sờ cái gì? Lên đi.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương đang trợn mắt há mồm, mặt ngu ra, trầm giọng nói.   

- Cái gì? Cô thật sự bảo tôi lên sân khấu biểu diễn? Không phải chứ?   

Giang Khương quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói.   

- Dẹp đi, tôi bảo anh đi cứu người, anh còn cho rằng mình ngồi ở đây làm đại gia à?   

Hội trưởng Tuyên thẹn quá hóa giận, đứng dậy lườm Giang Khương rồi bỏ đi.   

- Này, chờ tôi một chút, chờ tôi cầm theo rương đã.   

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang lão sư luống cuống tay chân cầm lấy hòm thuốc Trương Nhạc đưa cho, chạy theo đằng sau Tuyên Tử Nguyệt.   

Bạn học Chương Mộc Lâm không tính là xui xẻo, chỉ tính là không được tốt lắm mà thôi.   

Trước sân khấu là một khoảng sân trống. Ngoại trừ những thành viên giữ gìn trật tự, những khán giả khác đều bị chặn lại ngoài năm thước. Khi Chương Mộc Lâm té xuống, trực tiếp rơi xuống những chiếc bàn bên dưới, cũng không có người.   

Cho nên, khi rớt xuống, cậu ta liền bối rối dùng tay phải chống đỡ.   

Thấy Chương Mộc Lâm rơi xuống bàn, đám người Từ Thanh Linh cũng vội vàng từ trên đài chạy xuống, buổi văn nghệ cũng vì vậy mà ngừng lại.   

Đối với việc Giang Khương đột nhiên trở thành bác sĩ tại hiện trường, Từ Thanh Linh thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cho dù Giang Khương có biến thành lãnh đạo trường, cô cũng cảm thấy chẳng có gì kinh ngạc quá mức.   

- Từ Trạch, cậu ấy sẽ không có việc gì chứ?   

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Chương Mộc Lâm, Từ Thanh Linh khẩn trương hỏi.   

- Hẳn không có vấn đề gì lớn.   

Giang Khương nhìn thoáng qua hai mắt, khẳng định:   

- Người thì không có vấn đề gì lớn, nhưng tay phải đã bị gãy rồi.  

Nghe Giang Khương nói xong, Từ Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi sắc mặt có chút trắng bệch. Mặc dù Chương Mộc Lâm không bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng tiết mục sẽ bị hoãn lại.   

Giang Khương kiểm tra ba phút, sau đó lại dùng bản kẹp kẹp cánh tay Chương Mộc Lâm lại. Nhưng đối với trường Đông Nguyên mà nói, chuyện này không thể đơn giản như vậy được, cho nên có người vội vàng đưa Chương Mộc Lâm đến bệnh viện kiểm tra.   

Xử lý xong hết thảy chuyện này, nhưng khoa Y lại xuất hiện vấn đề. Sau khi thấy Chương Mộc Lâm không có vấn đề gì, Từ Thanh Linh nhìn các bạn bên cạnh, thấy mắt họ ửng đỏ. Bọn họ đã vì tiết mục này mà tập cả nửa tháng trời. Bây giờ chỉ mới biểu diễn chưa đầy hai phút trên sân khấu.   

Nhìn hai mắt có chút đỏ của Từ Thanh Linh, còn có những nữ sinh buồn bã bên cạnh, vừa giúp đỡ Giang Khương thu dọn đồ đạc, Tuyên Tử Nguyệt cười hỏi:   

- Thế nào? Lên không?   

- Lên? Lên đâu?   

Giang Khương có chút nghi hoặc hỏi.   

- Đương nhiên là lên đài rồi.   

Tuyên Tử Nguyệt chỉ vào Từ Thanh Linh, nhún vai nói:   

- Không định giúp cô ấy sao? Hay là anh không được?   

Nhìn biểu hiện của Từ Thanh Linh, Giang Khương không khỏi gãi đầu.   

- Nguyên ca ca, anh lên đi. Dù sao anh cũng chỉ đàn và hát thôi mà. Anh hát xong thì xuống.   

Lý Tiểu Vũ không giấu được sự hưng phấn và mong muốn. Cô có suy nghĩ khác với Tuyên Tử Nguyệt. Cô thật sự muốn nhìn thấy người nào đó vừa ôm đàn vừa hát.   

Từ Thanh Linh mang theo chút nghi hoặc quay sang nhìn mọi người. Cô vừa nghe mọi người nhắc đến tiết mục của cô.   

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Thanh Linh, Tuyên Tử Nguyệt nhìn MC đang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt sốt ruột, liền nói với Từ Thanh Linh:   

- Nếu Giang Khương đồng ý lên sân khấu tiếp nhận vị trí của Chương Mộc Lâm, vậy thì mọi người có cơ hội trở lại sân khấu biểu diễn rồi.   

- Cái gì? Có thể biểu diễn được sao?   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Từ Thanh Linh sửng sốt, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn Giang Khương, ánh mắt không biết là hưng phấn hay là kinh nghi.   

Thấy Từ Thanh Linh nhìn mình, biểu hiện có vẻ mong muốn, Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhìn cô, nói:   

- Sau khi đàn hát xong thì có thể xuống?   

- Vâng.   

Nghe Giang Khương hỏi, Từ Thanh Linh vội vàng gật đầu. Bây giờ cô có chút còn chưa bắt kịp được. Giang Khương lên sân khấu, các cô có thể tiếp tục biểu diễn được sao?   

- Vậy thì được.   

Giang Khương nhún vai nói.   

- Được.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thoáng qua MC đang chờ cô quyết định, nói:   

- Sau hai phút, tiếp tục bài Tinh Không.   

- Cái gì?   

Vị MC nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, lập tức sửng sốt, nhưng rất nhanh đứng dậy bước về phía cánh gà.   

- Được rồi, lên đi.   

Tuyên Tử Nguyệt đưa tay lột áo khoác của Giang Khương xuống, nheo mắt lại, thuận tay tháo luôn cặp mắt kính đen của Giang Khương.   

- Này, này, cô làm gì thế? Hội trưởng Tuyên định phi lễ người khác à?   

Người nào đó còn đang kinh hoàng, liền bị Hội trưởng Tuyên đạp cho một cước, rồi nhặt lên cây đàn mà Chương Mộc Lâm làm rơi, dúi vào tay hắn, rồi chỉ vào sân khấu cao thước tám, nói:   

- Nhảy lên cho tôi xem đi. Nhớ nhảy cho đẹp đấy.   

Dứt lời, liền bỏ lại Giang Khương đang sững sờ, quay sang nói với đám người Từ Thanh Linh đang hưng phấn lẫn khẩn trương:   

- Còn đứng đó lo lắng làm gì? Các người còn có một phút thôi đấy.   

- Hả? Mau nhanh lên, nhanh lên.   

Từ Thanh Linh rốt cuộc cũng phản ứng kịp, liếc mắt nhìn Giang Khương, sau đó thúc giục mọi người;   

- Mau ra sau cánh gà.   

- Kính thưa các bạn, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, một lần nữa hoan nghênh các bạn khoa Y không bỏ cuộc.   

Trong tiếng vỗ tay, đám người Từ Thanh Linh một lần nữa xuất hiện trên sân khấu, nhưng lần này không có ai hát chính, khiến cho mọi người có chút nghi hoặc.   

Ra hiệu với MC chương trình trên sân khấu, Tuyên Tử Nguyệt quay sang nhìn Giang Khương đang mặc một chiếc áo sơ mi, quần jean và giày thể thao, cuối cùng từ chối yêu cầu muốn đeo mắt kính của hắn, dùng tay giúp hắn chỉnh lại tai nghe và đàn ghita, sau đó lui về sau hai bước, đánh giá lại hình tượng của người nào đó, rồi gật đầu nói:   

- Được rồi, nhớ biểu diễn cho hay lên nhé. Bữa tiệc văn nghệ này sẽ được đài truyền hình Vân Giang quay lại. Đừng làm tôi mất mặt.   

Nói xong liền xoay người rời đi. Giang Khương mỉm cười, thấp giọng nói:   

- Cảm ơn.   

Thấy âm nhạc đã vang lên, nhưng lại không thấy Giang Khương xuất hiện, đám người Từ Thanh Linh có chút khẩn trương, hai mắt nhìn nhau. Từ Thanh Linh cắn môi, bắt đầu điệu múa.   

Trong lúc động tác của các cô vừa mới bắt đầu, đột nhiên tiếng đàn ghita vang lên.   

Ngón tay Giang Khương nhẹ nhàng khảy đàn, đồng thời mỉm cười nhìn sân khấu, nhẹ nhàng lui từng bước một về phía sau.   

Trên sân khấu, Từ Thanh Linh vừa múa vừa nhìn sân khấu trống rỗng đằng trước. Khi nghe tiếng đàn ghi ta vang lên, trong lòng cô hơi bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn chung quanh, muốn tìm Giang Khương đang ở chỗ nào.   

Dưới sân khấu, bên cạnh Lý Tiểu Vũ, Trương Nhạc, còn có rất nhiều người nhìn thấy động tác của Giang Khương. Mọi người nhìn thấy hắn vừa đàn vừa chậm rãi lui về phía sau, không biết hắn đang định làm gì.   

Trong lúc mọi người đang bàn tán, những người ở hàng trước đột nhiên yên tĩnh, dường như phát hiện chuyện gì đó đang xảy ra, sau đó duỗi dài cổ nhìn chung quanh, muốn nhìn thấy rốt cuộc là chuyện gì.   

Trên sân khấu, Từ Thanh Linh cũng nhìn thấy Giang Khương đang dần lui về phía sau xuất hiện trong tầm mắt của mình. Nhìn gương mặt mỉm cười của hắn, còn có cây đàn ghita, cô liền nở nụ cười.   

Mặc kệ anh ấy có đàn hay hát hay hay không, nhưng nhờ có anh ấy, bọn cô mới được lên sân khấu lần nữa.   

Từ Thanh Linh mỉm cười, nhẹ nhàng khiêu vũ, giống như một tinh linh, theo tiếng nhạc mà vũ động.   

Giang Khương nhẹ nhàng khảy đàn ghita, vừa nhìn lên trên sân khấu, vừa tiếp tục lui về phía sau, rốt cuộc dừng bước.   

Tiếng đàn ghita của hắn đột nhiên nhanh lên. Hắn hít sâu một hơi, rất nhanh kích thích dây đàn, sau đó vọt lên phía trước.   

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trong khoảnh khắc tiếng đàn dừng lại, hắn mạnh mẽ bắn lên.   

Đám sinh viên đang đứng đằng sau đột nhiên nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một người, tất cả đều sửng sốt, chỉ nhìn thấy trong tay người đó đang cầm một vật gì, một lần nữa bắn lên giữa không trung, sau đó thuận lợi xuất hiện trên sân khấu.   

Dưới sân khấu liền vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay hoan hô. Giang Khương vừa nhẹ nhàng đánh đàn ghita, vừa mỉm cười nhìn đám người Từ Thanh Linh, sau đó chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng khom lưng, tỏ vẻ cảm ơn rồi đưa tay ra ấn nút nghe đằng sau lưng.   

- Màu sờ không thấy phải chăng là ánh hồng; vật ôm không tới phải chăng chính là gió. Nhớ một người, mơ một người có được xem là tịch mịch hay không.   

Giang Khương vừa đánh đàn vừa cất giọng trầm thấp của mình, được loa truyền về bốn phía.   

Từ lúc giọng hát của Giang Khương vang lên, dưới sân khấu lại vang lên tiếng thét chói tai.   

Lý Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Khương trên sân khấu, xung quanh tràn ngập tiếng ca, gương mặt xinh đẹp liền tràn đầy ánh sáng.   

Bị tiếng hát của Giang Khương rung động còn có rất nhiều người, không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện