Trong phòng học lớp sáu khối mười hai vẫn là một mảnh tranh cãi ầm ĩ như cũ, mỗi người đều nghe được câu nói kia của Hạ Chí, nhưng mỗi người cũng đều coi thường những lời này của Hạ Chí.

"An tĩnh một chút." Hạ Chí mở miệng lần nữa, giọng nói hơi cao hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng kết quả không có gì khác biệt, Hạ Chí lại một lần nữa bị đám người không để ý tới.

"An tĩnh!" Đột nhiên Hạ Chí nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như trong lúc bất chợt không thể nhịn được mà bộc phát vậy, sắc mặt hắn cũng trong nháy mắt trở nên lạnh băng.

Lần này, rốt cục phòng học cũng an tĩnh lại, mỗi người đều không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí. Trong hai chữ vừa rồi kia, có kèm theo ý mệnh lệnh rõ ràng, mà cũng trong khoảnh khắc kia, dường như mỗi người đều mơ hồ có cảm giác không dám chống lại mệnh lệnh.

Học sinh đang ngủ ở hàng thứ nhất tỉnh lại, mấy nam sinh đang đánh bài tú lơ khơ ở hàng cuối cùng cũng dừng lại, mà cặp đôi đang công khai hôn hít kia mặc dù vẫn còn đang ôm nhau, nhưng rốt cục bọn họ cũng không tiếp tục tiến hành trò miệng đối miệng như lúc trước, mà ở trong góc, chính là nữ sinh xinh đẹp đọc toán cao cấp kia cũng buông sách toán cao cấp xuống, đồng thời còn tháo tai nghe điện thoại. Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên quang mang kỳ lạ.

Trong phòng học an tĩnh chí ít chừng mười giây đồng hồ, đối với lớp sáu khối mười hai, an tĩnh mười giây đồng hồ đã có thể tính là kỳ tích.

Nhưng rất nhanh an tĩnh lại bị phá vỡ, một giọng nói lười biếng vang lên: "Lão sư, la to sẽ hù tới các tiểu bằng hữu..."

"Câm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, ngắt lời người này, sau đó, tầm mắt hắn rơi vào trên người một nam sinh trông có chút đẹp trai, "Cao Tuấn, hiện tại ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Nam sinh đẹp trai tên Cao Tuấn kia lập tức ngạc nhiên, ngay sau đó, hắn ta như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, bật cười ha hả: "Để ta cút ra ngoài? Ha ha ha, cười chết ta rồi, ta nói lão sư, hôm nay có phải ngươi chưa uống thuốc không? Ta cứ không ra đấy, ngươi có thể làm gì ta? Ha ha ha..."

Cao Tuấn ngồi ở đó không cố kỵ cười to, mà trong phòng học cũng là một mảnh cười vang, hiển nhiên, những người khác cũng đều có suy nghĩ như Cao Tuấn, không đặt lời của Hạ Chí trong lòng. Đừng nói hiện tại các lão sư không thể dùng hình thức xử phạt về thể xác với học sinh, cho dù thật có thể, Hạ Chí cũng chưa hẳn có thể đánh thắng được Cao Tuấn người ta. Phải biết rằng, Cao Tuấn là kiện tướng thể dục trong lớp.

Nữ sinh xinh đẹp trong góc ngược lại không cười, chỉ là nàng lại lần nữa đeo tai nghe của mình lên, tầm mắt cũng một lần nữa trở lại trên sách toán cao cấp.

Đúng lúc này, tiếng cười của Cao Tuấn im bặt mà dừng, mà tiếng cười vang trong phòng học cũng đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt, phòng học đột nhiên trở nên tĩnh mịch, có hai nữ sinh vô thức cầm lấy mắt kính đeo lên, còn có hai nam sinh dụi dụi con mắt, bọn hắn có chút hoài nghi mình mắt bị vấn đề, bởi đối với bọn họ, một màn trước mắt này thật sự khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cuối cùng bọn họ xác định, ánh mắt của bọn họ không xảy ra vấn đề, một màn không thể tưởng tượng nổi đang phát sinh, vị lão sư vừa tới phòng học của bọn hắn, thậm chí bọn hắn còn chưa biết tên, đang níu lấy cổ áo của Cao Tuấn, kéo Cao Tuấn ra ngoài phòng học.

Cao Tuấn vốn có chút cường tráng trong mắt mọi người, lúc này lại không hề có lực phản kháng, rất nhanh đã bị Hạ Chí kéo tới cửa phòng học, sau đó, chỉ thấy Hạ Chí dùng sức đẩy, thân thể Cao Tuấn lập tức đứng không vững, trực tiếp té ra bên ngoài phòng học.

Nhìn cũng không nhìn Cao Tuấn đã té xuống đất, Hạ Chí xoay người, một lần nữa đi lên bục giảng: "Ta là chủ nhiệm lớp mới của các ngươi, Hạ Chí, không sai, ta tin tưởng các ngươi đã nghe nói, ta cũng là chủ nhiệm lớp mới của lớp một khối mười hai..."

"Thì ra là tên ăn cơm mềm." Một giọng nói không lớn không nhỏ truyền đến, tựa như lẩm bẩm, nhưng hiển nhiên là cố ý để mỗi người đều có thể nghe được.

Tầm mắt Hạ Chí rơi xuống người một nam sinh đen gầy, giọng điệu lạnh băng: "Thiệu Phong, loại củi mục như ngươi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tiêu tiền của phụ mẫu cái gì cũng không biết làm, ngươi có tư cách gì khinh thường nam nhân ăn cơm mềm? Ăn cơm mềm vẫn có thể tính là dựa vào năng lực của mình, còn ngươi? Ngươi có bản lĩnh gì? Để ngươi đi học, mỗi lần thi đều lấy 0 điểm! Hiện tại ta ra ngoài bắt một con chó lang thang tới, để nó đi thi, ít nhiều gì nó cũng sẽ không bị 0 điểm!"

Quét mắt nhìn lướt qua những học sinh khác trong phòng học, giọng điệu của Hạ Chí vẫn tràn ngập trào phúng như cũ: "Mấy người các ngươi cũng giống vậy! Lớp các ngươi ba mươi người, hai mươi chín người đều là củi mục trong củi mục, mỗi lần thi cử, vậy mà điểm bình quân của các ngươi đều không tới mười, trong lớp chỉ có một đồng học trên cơ bản đều đạt điểm tối da, một mình nàng đã cống hiến hơn phân nửa điểm cho các ngươi, mà đám củi mục các ngươi thi cử còn chẳng bằng một con chó, lại có thể không biết xấu hổ mà khinh thường người ăn cơm mềm? Nói các ngươi ăn rồi chờ chết vẫn là ca ngợi các ngươi!"

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, lời mắng chửi trực tiếp của Hạ Chí cơ hồ khiến mỗi người đều bối rối, tuy trong lòng bọn hắn đều rất tức giận, nhưng một hồi này, bọn hắn lại tựa như đều quên đáp trả, bởi trước đây bọn hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Chỉ có nữ sinh xinh đẹp trong góc phòng kia bình tĩnh dị thường, nàng vẫn ngồi ở nơi đó nghiêm túc đọc sách toán cao cấp.

"Hiện tại, Thiệu Phong, ngươi cũng cút ra khỏi phòng học cho ta!" Hạ Chí mắng xong những học sinh khác, lực chú ý lại một lần nữa trở về trên người nam sinh đen gầy tên Thiệu Phong kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện