Những sinh viên này vây quanh Giang Khương tò mò hỏi chuyện. Lúc này Từ Thanh Linh ngồi cách đó không xa hình như đang đọc sách, nhưng đôi tai trắng nõn tinh xảo dường như đang tập trung lắng nghe bên này nói chuyện.   

Sau khi nghe thấy Giang Khương giải thích, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Từ Thanh Linh dẩu lên, thầm hừ giọng nói:   

- Lừa đảo... Đúng là tên đại lừa đảo. Giờ có thể nói dối mà không biết đỏ mặt như vậy... Hồi nhỏ đi săn thỏ cái gì chứ... Cách đây ba năm, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc xe đạp cũng đi chẳng bằng mình... Lừa đảo... Hừ...   

Giang Khương đang tùy hứng khoa khoang lịch sử sáng chói khi còn nhỏ của mình với các sinh viên hiếu kỳ, hắn không ngờ, người nào đó đằng sau đang mỉa mai mình là tên lừa đảo. Nếu không e là hắn đã chẳng mặt mũi nào bịa chuyện bừa bãi rồi.   

- Reng...   

Lúc này, tiếng chuông vào tiết vang lên.   

Mọi người lục đục quay về chỗ của mình. Giang Khương cũng cầm sách lên, bưng ly nước lên bục giảng.   

- Thủ thái âm phế kinh bắt nguồn từ trung tiêu... thuộc đại tràng phế lạc, dừng lại ở đoạn xương ngón cái...   

Giang Khương đứng trên bục giảng, gần như không cần lật sách, chậm rãi nói, thỉnh thoảng lại ghi vài dòng chữ trong sách lên bảng.   

Các sinh viên bên dưới lắng nghe chăm chú. Tuy đây chỉ là ông tập, hầu hết mọi người vẫn còn chút ấn tượng, chỉ thỉnh thoảng mới lật sách, nhẩm lại vài định nghĩa mà thôi.   

- Kinh lạc có bốn chức năng lớn... Một là trong giao tiếp, liên lạc với các cơ quan phủ tạng. Hai là lưu thông máu, nuôi dưỡng tổ chức phủ tạng...   

Hắn vừa nói thì có người giơ tay lên.   

Giang Khương hết sức hoan nghênh mọi người có câu hỏi trong tiết học. Bởi vì có vấn đề, hỏi ngay trên lớp mới có thể giúp cho mọi người nắm chắc kiến thức hơn.   

Giang Khương nhìn thoáng qua, là một sinh viên nam. Hình như tên Trương Nghị Vĩ. Giang Khương liền gật đầu. Cười nói:   

- Trương Nghị Vĩ, bạn có vấn đề gì?   

Trương Nghị Vĩ thấy Giang Khương có thể gọi được tên mình có hơi kinh ngạc. Sau đó cậu ta vội vàng gật đầu, trầm giọng hỏi:   

- Thầy Giang... Em muốn hỏi một vấn đề, những thứ kinh mạch này có thật sự tồn tại không? Theo như trong sách, chắc chắn là có kinh mạch, nhưng tại sao chúng ta không cảm nhận được, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mạch máu và các cơ thịt...   

Nghe thấy câu hỏi này, Giang Khương chỉ cười. Chàng trai này to gan đấy. Nếu Hồ lão y sư giảng tiết này chắc chắn Trương Nghị Vĩ sẽ không dám hỏi câu này. Còn mình thì đã tùy tiện với họ thành quen rồi nên cậu chàng mới dám hỏi như vậy. Nếu không hỏi như vậy đồng nghĩa với việc nghi ngờ lý luận căn bản trong Trung y. Không ai dám tùy ý hỏi những câu như vậy ngya giữa lớp.   

- Có một câu tôi tin chắc mọi người đều đã nghe qua, thứ không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại...   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Nhưng tôi muốn nói với mọi người là, tuy chúng ta không nhìn thấy, thậm chí cũng không cảm nhận được, nhưng kinh mạch thật sự tồn tại... Mười hai chín kinh, kỳ kinh bát mạch, mỗi kinh mạch đều được phát hiện trong cơ thể chúng ta.   

- Nó đi khắp toàn thân... Mỗi kinh mạch đều thật sự tồn tại...   

Trương Nghị Vĩ dường như vẫn hơi không hài lòng với câu trả lời của Giang Khương, lại nói:   

- Thầy Giang, thầy nói nó tồn tại, vậy sao chúng ta không cảm giác được? Lẽ nào thầy đã cảm giác được? Hoặc thầy đã gặp ai đã từng thật sự cảm giác được?   

Trong lòng Giang Khương thầm cười với thái độ hỏi đến cùng của Trương Nghị Vĩ. Hắn lập tức gật đầu nói:   

- Đương nhiên đã có người cảm giác được, điều này tôi rất chắc chắn.   

Thấy thái độ bình tĩnh của Giang Khương không những Trương Nghị Vĩ mà những sinh viên khác cũng tò mò. Trương Nghị Vĩ nhìn Giang Khương, đột nhiên cười nói:   

- Theo như lời thầy Giang nói, vậy những thứ trong tiểu thuyết kiếm hiệp nói, lấy kinh mạch làm nền tảng để tu luyện nội công, chẳng hạn Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lục Mạch Thần Kiếm gì đó đều có thật sao?   

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ chất vấn như vậy cũng cười, nói:   

- Bạn học Trương Nghị Vĩ, tiểu thuyết võ hiệp thì chỉ là tiểu thuyết võ hiệp. Chẳng hạn trong Thiên Long Bát Bộ, Lục Mạch Thần Kiếm Đoàn Dự... mọi người đều biết, nó chia làm Thiếu Trùng, Trung Trùng, Thiếu Thương...   

- Nhưng những thứ này đều tồn tại trong lý luận kinh mạch Trung y chúng ta... Những thứ này Tra lão tiên sinh đều tham khảo học thuyết kinh mạch trong Trung y chúng ta để phát huy trí tưởng tưởng hư cấu hóa... Dĩ nhiên trong hiện thực chúng không thể tồn tại...   

Nói đến đây, Giang Khương lập tức nhớ ra thực lực mạnh mẽ của đám Tiền Lập Nguyên, lại còn cả nội khí mấy ngày nay mình cảm nhận được liền cười nói:   

- Nhưng Trung Quốc cổ đại chúng ta thực sự có tồn tại cao thủ võ lâm, hơn nữa họ cũng thực sự dùng kinh mạch để tu luyện nội khí, cho nên mọi người không cần nghi ngờ tính chân thực của lý luận kinh mạch!   

Giang Khương nói đến vậy, nhưng Trương Nghị Vĩ vẫn lắc đầu cười nói:   

- Thầy Giang, tuy thầy nói từng gặp người như vậy, nhưng nói thật, em vẫn không thể nào tin được những lý luận kinh mạch này... Trừ phi thầy khiến em thật sự cảm thấy sự tồn tại của kinh mạch... Nếu không em vẫn cảm thấy rất khó tin!   

Giang Khương nhìn thấy Trương Nghị Vĩ vẫn đứng đấy phản bác vô cùng tự tin. Trong lòng hắn thầm thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.   

Những học thuyết kinh mạch, ngũ hành, phủ tạng... trong Trung y, đều là những nền tảng cơ sở của Trung y. Tuy Trương Nghị Vĩ học khoa lâm sàng của Tây y, nhưng suy nghĩ và cách nhìn của cậu ta như vậy, không phải chỉ những người học Tây y mới có. Thậm chí có rất nhiều người học Trung y đều nghi ngờ lý luận kinh mạch này rốt cuộc có tồn tại thật không.   

Cho dù là ngũ hành hay kinh mạch, đều là những thứ họ không thể tự cảm nhận được, thậm chỉ là không thể nào xác thực qua thực tiễn, chỉ có những nhân tài đặc biệt mới có thể...   

Nghĩ tới đây, Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ. Hắn biết, nếu như hôm nay không phải hắn đứng trên bục giảng, chắc chắn Trương Nghị Vĩ sẽ không dám to gan bày tỏ suy nghĩ của cậu ta. Những sinh viên khác cũng giống như Trương Nghị Vĩ, chỉ đem theo tâm lý ứng phó với kỳ thi sắp tới để học những thứ này chứ chắc chắn sẽ không to gan đi kháng cự những điều này.   

Mà lúc này, những sinh viên khác cũng như cậu ta, đều có suy nghĩ này. Nếu mình không thể khiến họ phục, e là sau này mình giảng bài sẽ không ai tin tưởng nữa.   

Giang Khương thoáng trầm ngâm rồi cười gật đầu nói:   

- Được... Bạn học Trương Nghị Vĩ, nếu bạn nói không tin vào tồn tại của kinh mạch... Tôi nghĩ cũng có rất nhiều bạn khác cũng có suy nghĩ giống bạn...   

- Thế này đi... Cậu lên bục giảng, tôi sẽ cho cậu cảm nhận thử sự tồn tại của kinh mạch, có được không?   

Các sinh viên xung quanh nhìn Giang Khương đứng trên bục giảng cười tủm tỉm nói những lời này đều sửng sốt. Sau đó, trên mặt họ đều lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.  

- Trương Nghị Vĩ... Đi đi...   

Triệu Vân Cường ngồi cách đó không xa hưng phấn giật giây nói với Trương Nghị Vĩ.   

- Đúng đúng... Trương Nghị Vĩ... Đi đi... Chúng tớ cũng muốn biết rốt cuộc kinh mạch nó như thế nào...   

Vương Ngọc Linh lúc này cũng hưng phấn lên tiếng.   

Cả hai người này đều là những người cực kỳ bội phục Giang Khương. Nếu như Giang Khương có thể khiến cho Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch, bọn họ cũng vô cùng hứng thú.   

Trương Nghị Vĩ bị mọi người giật giây nên bước nhanh đi, sau khi đến trước bục giảng, cậu ta chờ Giang Khương dạy cậu ta cảm nhận kinh mạch của bản thân.   

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ đi đến liền cười gật đầu, sau đó nói với mọi người:   

- Tốt... Nếu Trương Nghị Vĩ đã đặt câu hỏi này rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu ấy cảm nhận được sự tồn tại thật sự của kinh mạch. Như thế về sau có lẽ mọi người sẽ không còn nghi ngờ những lý luận y học truyền thống nước ta nữa!   

- Đúng đúng... Thầy Giang, thầy mau bắt đầu đi... Bọn em cũng muốn xem thử như thế nào...   

Đám sinh viên xung quanh lúc này nghe thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy đều hưng phấn nói.   

Chỉ có Trương Du Chính khẽ cau mày ghé sát tai Từ Thanh Linh, cười lạnh nói:   

- Sao có chuyện này chứ? Chỉ sợ chút nữa thầy Giang sẽ dùng một mớ lý luận linh tinh để qua được cửa này!   

Lúc này Từ Thanh Linh mở to mắt nhìn Giang Khương trước mặt. Trong mắt cô tuy có chút nghi ngờ nhưng dường như vẫn tin tưởng Giang Khương. Cô tương đối hiểu tính cách Giang Khương. Mặc dù ba năm nay Giang Khương đã thay đổi không ít, nhưng Từ Thanh Linh tin, Giang Khương làm việc luôn rất bình ổn, nếu không phải chuyện nắm chắc, chắc chắn sẽ không nói lung tung.   

Nếu Giang Khương dám nói ra như vậy, chắc chắn sẽ không nói năng lung tung. Cho nên trong mắt cô hiện lên chút khinh thường đối với những lời của Trương Du Chính ngồi bên cạnh. Tuy cô không ghét Trương Du Chính, nhưng cô tương đối không thích Trương Du Chính công kích Giang Khương. Cô lập tức lãnh đạm nói:   

- Cứ nhìn đã... Lát nữa sẽ biết thôi!   

Trương Du Chính nghe thấy Từ Thanh Linh không mặn không nhạt nói vậy trong trong mắt thoáng hiện tia thất vọng. Cậu ta vốn đã cảm thấy quan hệ của Giang Khương và Từ Thanh Linh không giống bình thường. Cho nên cậu ta mới nghĩ đủ mọi cách để đả kích hình tượng Giang Khương trong lòng Từ Thanh Linh. Giờ có cơ hội này dĩ nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua.   

Ai ngờ Từ Thanh Linh lại nói vậy với cậu ta không chút động lòng. Cậu ta lập tức buồn bức, nhìn chằm chằm Giang Khương, căm tức nói:   

- Được, xem thử anh có thể làm được tích sự gì...   

- Trương Nghị Vĩ, cậu đưa tay phải ra đi.   

Giang Khương mỉm cười nhìn Trương Nghị Vĩ nói.   

Trương Nghị Vĩ nghe Giang Khương nói vậy thì cũng làm theo yêu cầu của Giang Khương, đưa tay phải ra, chờ xem thầy Giang làm cách nào để cậu ta có thể cảm giác được sự tồn tại của kinh mạch.   

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ đưa tay ra, liền cười nói với mọi người:   

- Ban nãy tôi đã ôn tập cho mọi người về kinh mạch, trong đó bao gồm thủ tam dương kinh và thủ tam âm kinh...   

- Vậy... Tôi sẽ dùng thủ quyết âm tâm bao kinh của thủ tam âm kinh để chứng minh cho mọi người thấy kinh mạch có thật sự tồn tại không!   

Đám sinh viên thấy thầy Giang tự tin như vậy, thậm chí còn đề cập cụ thể sẽ dùng kinh mạch nào liền thêm hưng phấn, cũng càng thêm mong chờ.   

- Được... Bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu hãy giơ ngón tay giữa ra...   

Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ mỉm cười nói.   

Lúc này Trương Nghị Vĩ cũng không dám chậm trễ, vội vàng duỗi ngón tay giữa tay phải ra, sau đó nhìn Giang Khương, xem hắn định chứng minh sự tồn tại của thủ quyết âm tâm bao kinh này như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện