- Sư phụ...   

Từ Thanh Linh trước nay vốn bình tĩnh, lúc này trên mặt đầy vẻ lo lắng, đẩy cửa bước vào trong sân, nhanh chóng đi vào, nhìn Sơn Trường đại nhân Tôn Diệu Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức trà liền trầm giọng nói:   

- Sư phụ, con nghe nói chúng ta có hành động gì lớn với Thiên Y viện?   

Chân mành Tôn Diệu Nguyệt khẽ nhướn lên, sau đó chậm rãi để cái ly trong tay xuống, không nhanh không chậm quay đầu nhìn về phía Từ Thanh Linh. Cô thấy tia lo lắng hiếm thấy của Từ Thanh Linh không khỏi cười ha hả, nói:   

- Đúng vậy... Đúng là bên Lưu Phong có hành động, có điều, con lo lắng vậy làm gì?   

Từ Thanh Linh nghe Tôn Diệu Nguyệt xác nhận, sắc mặt hơi đổi, căng thẳng nói:   

- Vậy Giang Khương thì sao?   

- Giang Khương?   

Tôn Diệu Nguyệt nở nụ cười thâm ý nhìn đệ tử trước mặt mình, cười hi hi nói:   

- Làm sao ta biết giờ hắn như thế nào?   

- Sư phụ!   

Từ Thanh Linh thấy sư phụ bất lương nhà mình lại nở nụ cười trêu ghẹo mình thì sắc mặt không khỏi lạnh đi, không vui nói:   

- Con nghe nói Thiên Y viện xảy ra vấn đề lớn. Mấy Thiên y sư đều bị người của chúng ta bao vây. Còn Chu Thế Dương ở lại giữ Thiên Y viện thì phản bội khống chế Thiên Y viện. Cổ Môn chúng ta cũng nhúng tay vào đó. Vậy Giang Khương có gặp nguy hiểm không?   

- Nguy hiểm? Đương nhiên là có rồi...   

Tôn Diệu Nguyệt thấy đệ tử mình trước giờ tính tình lãnh đạm lại đột nhiên sốt ruột như vậy thì nụ cười càng đậm hơn, nói:   

- Chu Thế Dương kia trước giờ luôn coi Giang Khương như cái đinh trong mắt gai trong thịt. Lúc đó ta nghe nói hắn vừa nắm quyền đã ra lệnh cho ngoại viện Thiên Y viện bắt Giang Khương rồi...   

Từ Thanh Linh nghe thấy lời này sắc mặt lại một lần nữa biến đổi. Trong lòng cô căng thẳng đang định tiếp tục truy hỏi thì thấy trong mắt sư phụ mình không nén nổi ý cười. Cô đột nhiên sửng sốt một chút. Cô cũng biết, sư phụ mình cũng tương đối quan tâm Giang Khương. Nếu Giang Khương thật sự có chuyện chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh thế này...   

Hơn nữa nụ cười kỳ quái quen thuộc trong mắt cô dường như tình hình không phải vậy...   

Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Thanh Linh dần thả lỏng, dường như không còn sốt ruột nữa. Cô chậm rãi ngồi đối diện Tôn Diệu Nguyệt, sau đó nâng bình trà lên, tự rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mới nở nụ cười nhẹ nhõm, nhìn về phía sư phụ mình, nói:   

- Sư phụ... Xem ra tin tức của người thật sự hơi lạc hậu rồi!   

Tôn Diệu Nguyệt thấy đệ tử mình trong nháy mắt đầu óc đã tỉnh táo trở lại thì dường như không còn thấy thú vị nữa đưa ly trà lên uống một hơi hết sạch. Sau đó hừ một tiếng nói:   

- Chẳng thú vị gì cả, chẳng thú vị gì cả... Mỗi lần trêu con chơi, cùng lắm chỉ chơi được một lúc, chả chơi tới bến gì cả!   

- Nếu đã không chơi tới bến, vậy thì người nói đi... Tình hình Thiên Y viện bây giờ như thế nào? Xem ra lần này Môn chủ đại nhân của chúng ta lại chơi lớn rồi à?   

Từ Thanh Linh nhấp một ngụm nước trà trong ly, cảm thấy hương trà đi thẳng lên não, khiến suy nghĩ của cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo hơn, cô không nhịn được lại cười nói:   

- Sư phụ... nghe nói trà này người lấy được từ chỗ Giang Khương, đúng là không tệ...   

Lúc này bên Tuyên Tử Nguyệt cuối cùng cũng nhận được điện thoại Giang Khương gọi tới, sau khi xác nhận được Giang Khương bình an, có thể trở về Thiên Y viện rồi cả nhà bắt đầu mừng rỡ thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Thiên Y viện.   

Lúc này Giang Nguyệt Minh cũng đang hỏi thăm Giang Khương tình hình cụ thể.   

- Anh... Bây giờ sắp têt rồi, tình hình bên anh rốt cuộc thế nào rồi?   

Giang Nguyệt Minh cũng không hiểu lắm tình hình Thiên Y viện hiện tại. mặc dù trong Thiên Y viện đã truyền tin ra, nhưng dù thế nào thì hỏi anh ruột mình vẫn chắc chắn hơn.   

- Không sao, trên căn bản mấy ngày nữa là có thể xử lý hết mấy chuyện này... Hơn nữa cũng có thể chính thức có câu trả lời với bên cậu...   

Giang Khương nhàn nhạt cười nói.   

Tất cả lớp bụi đều đã được phủ xuống, vậy thì dĩ nhiên không cần phải lo lắng nữa.   

Giang Nguyệt Minh nghe Giang Khương trả lời bình tĩnh như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại vui mừng nói:   

- Anh... Lần này Thiên Y viện có thể vượt qua được cửa ải khó khăn nghe nói công của anh lớn nhất... Lần này Chu Thế Dương rớt đài rồi, cái vị trí Ủy viên thường vụ của Hội đồng Thiên Y viện lần này anh có hy vọng không?   

- Ồ... cái này mà cậu cũng biết sao...   

Đầu bên kia Giang Khương nở nụ cười khổ, nói:   

- Xem ra bên cậu có không ít người nằm vùng ở chỗ chúng tôi nhỉ...   

- Khụ, khụ.... Anh, xem anh nói kìa... Ba và tổ sư gia của chúng ta ít nhiều gì cũng xuất thân từ Thiên Y viện, sao chút tin tức này mà bọn em lại không thể điều tra được chứ?   

Giang Nguyệt Minh cười khan nói:   

- Hơn nữa lần này, Chu Thế Dương động thủ với anh cũng là nhờ bạn của bên em khó khăn lắm mới truyền tin ra được đấy...   

- Được rồi... Anh cũng chẳng so đo với mọi người mấy chuyện này... Dù sao cứ yên tâm đi... Vài ngày nữa mọi chuyện sẽ rõ thôi...   

Giang Nguyệt Minh thấy Giang Khương không muốn nói nhiều nhưng cũng không nói rõ là không được thì trong lòng cũng biết được giới hạn nên cũng không nói nhiều. Chẳng qua cậu chàng chỉ đè nén hưng phấn trong lòng, cúp máy.   

Có điều, sau khi cúp máy xong cậu ta liền gọi điện cho Giang Văn Ba.   

- Ba... Xem tình hình, lần này Thiên Y viện có biến rồi, thực sự vì chuyện năm đó, Thiên Y viện đã tra đến Ninh Hán Dân và Hồ Quang Dương, cho nên ba người này đã liên thủ gây ra chuyện lần này... Có điều giờ anh đã bắt được hết bọn họ, hơn nữa xem tình hình này, e là anh hai sẽ có được lợi ích không nhỏ từ chuyện lần này... Rất có thể sẽ được thăng lên Ủy viên thường vụ Hội đồng viện...   

Giang Văn Ba nghe Giang Nguyệt Minh nói vậy thì mặt đầy xúc động, chậm rãi cười nói:   

- Đúng vậy... Lần này đúng là công lao của anh con không ai bằng... Hơn nữa nó còn được làm Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, vậy nên trong lần này thật sự rất có thể sẽ được ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện... Xem ra lần này chúng ta có thể yên tâm ăn tết rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện