Y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình ngày thường cũng là người có chút danh tiếng trong các thành viên Thiên Y Viện.
Thiên phú bản thân không tệ, hơn nữa còn rất cố gắng. Cho nên mới từ trong rất nhiều đồng nghiệp, bộc lộ tài năng trở thành y sư nhất phẩm, ngồi vào vị trí Ủy viên Hội Đồng Viện.
Những năm qua, cùng với tính cách của bản thân, khiến cho vị y sư này có chút cố chấp và khá truyền thống. Ông vẫn cho rằng là người thì phải từng bước cố gắng, dựa vào bản thân mà đi lên. Cho nên, đối với những thế hệ trẻ hoành không xuất thế như Giang Khương thì không quá thích.
Bình thường, ông cư xử khá lịch sự với Giang Khương là bởi vì Giang Khương có cùng vị trí với ông. Cho nên mới nể mặt Giang Khương một chút.
Lần này, Giang Khương trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, thậm chí còn ngồi cao hơn ông, khiến cho ông tương đối không hài lòng. Thậm chí ông còn không hài lòng với cả đám người La Thiên Minh, cho là bọn họ dùng người không khách quan. Nếu không phải đang trong tình huống đặc biệt, ông sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ nhìn Giang Khương ngất đi trong phòng, thần sắc y sư Chu có chút phức tạp. Thật ra thì ông không phải là quá tin tưởng Giang Khương. Nhưng sau khi nhìn thấy chuyện đầu tiên mà Giang Khương làm sau khi nhậm chức, lúc này suy nghĩ của ông dường như có chút thay đổi.
Mặc dù những điều này, một Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ nên làm, hơn nữa còn nhất định phải làm, nhưng Giang Khương toàn lực làm như vậy, thật khiến cho ông có chút bất ngờ. Nên biết rằng, Hội động xử lý nguy cơ sẽ thay thế cho cơ cấu tối cao của Thiên Y Viện. Giang Khương là Chủ tịch, quyền lực lại càng vượt qua cả Từ Khải Liễu.
Ở vị trí như vậy, Giang Khương vẫn còn tâm tư cứu đám người Từ Khải Liễu, thật khiến cho y sư Chu có chút bất ngờ. Nên biết rằng sau khi nhóm người Từ Khải Liễu được cứu, ba người trở lại Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện sẽ khôi phục lại bình thường, như vậy Hội đồng xử lý nguy cơ sẽ bị giải tán.
Giang Khương chỉ ngồi lên chức Chủ tịch được một hai ngày, căn bản không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng nếu hắn có thể ngồi ở một khoảng thời gian dài, với kinh nghiệm và lối sống của hắn, đồng nghĩa sau này hắn sẽ có cơ hội lớn hơn. Sau khi Thiên Y Viện khôi phục lại bình thường, Hội Đồng Viện muốn chọn lại ủy viên thường ủy, Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn có thời gian chấp chưởng toàn viện, hắn sẽ trực tiếp trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
Nhưng nếu chỉ một hai ngày, chức Chủ tịch trên căn bản sẽ không có ý nghĩa. Đừng nói chi hắn còn ngất đi, chẳng khác nào chưa làm được chuyện gì. Biết chừng đâu sau khi hắn tỉnh lại, nhóm người Viện trưởng đã trở về.
Chu y sư không tin, một người mới hai sáu hai bảy tuổi đã ngồi vào chức Ủy viên Hội Đồng Viện như Giang Khương lại không suy nghĩ đến điểm này, nhưng Giang Khương lại không chút do dự mà làm.
Cho nên, tâm trạng của Chu y sư lúc này tương đối phức tạp.
Nhưng ông chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một chút rồi xoay người rời đi. Là Phó chủ tịch, khi Chủ tịch bị ngất, ông nên gánh chuyện của Chủ tịch để làm. Ngoại viện đã bắt đầu tiến hành kế hoạch cứu viện. Bây giờ ông nên đi tiến hành công việc của mình, làm hậu phương vững chắc cho ngoại viện và La Thiên Minh.
Tại khách sạn Waldorf Astoria, nhìn văn kiện trong tay, gương mặt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự kinh ngạc.
Cẩn thận nhìn lại hai lần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người trung niên phía đối diện:
- Không có động tĩnh gì khác của Thiên Y Viện sao?
- Minh thiếu, trước mắt thì không có. Hơn nữa, bây giờ thậm chí toàn bộ Kim Lăng đều tràn ngập người của Thiên Y Viện. Người cũng chúng ta căn bản không có biện pháp phát hiện quá nhiều tình huống.
Người đàn ông trung niên cung kính nói.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Giang Nguyệt Minh nhẹ gật đầu một cái.
- Vâng, Minh thiếu.
Người đàn ông cẩn thận lui ra ngoài.
Đợi sau khi người đàn ông lui ra ngoài xong, Giang Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, đoán chừng đám người Tuyên Tử Nguyệt còn chưa ngủ, liền cầm điện thoại gọi đến phòng của hai người.
- Nói cho hai người một tin tức tốt lành, anh tôi bây giờ đã tạm thời trở thành người đứng đầu Thiên Y Viện.
Gương mặt Giang Nguyệt Minh đã tiêu tan thần sắc lạnh như băng, chỉ còn lại nụ cười hiếm thấy.
- Cám gì? Người đứng đầu tạm thời?
Tuyên Tử Nguyệt ngây ra, sửng sốt một hồi, lúc này mới ngạc nhiên hỏi:
- Người tạm thời đứng đầu gì?
- Bây giờ anh ấy là lớn nhất trong Thiên Y Viện.
Giang Nguyệt Minh cảm thấy giải thích với Tuyên Tử Nguyệt ý nghĩa của Hội đồng xử lý nguy cơ rất phiền toái. Cho nên quyết định dùng cách giải thích đơn giản nhất để nói với Tuyên Tử Nguyệt.
- Anh ấy là lớn nhất ở Thiên Y Viện?
Phải mất một lúc sau mới phản ứng lại được, Tuyên Tử Nguyệt cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.
- Vậy ý của cậu là, bây giờ anh ấy là Viện trưởng Thiên Y Viện?
- Cũng không khác biệt gì lắm.
Đối với việc Tuyên Tử Nguyệt cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, Giang Nguyệt Minh cũng không muốn trả lời dài dòng.
Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo bên cạnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt gương mặt tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, đứng im tại chỗ cười một mình, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi:
- Tử Nguyệt, có phải là có tin tức của Giang Khương hay không? Sao chị lại ngẩn ra như vậy?
Nghe Phan Hiểu Hiểu hỏi, Tuyên Tử Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nhảy cẫng lên, ôm lấy Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Hiểu Hiểu, em có biết không? Giang Khương không sao. Bây giờ anh ấy còn là Viện trưởng, Viện trưởng của Thiên Y Viện.
- Viện trưởng? Anh ấy? Viện trưởng? Không phải Viện trưởng là Từ Khải Liễu sao?
Không nói Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn như thế nào, đến gần nửa đêm không ngủ, nhưng một đêm này Giang Khương ngủ rất ngon.
Khi Giang Khương mở mắt, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào, chỉ còn lại ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
- Chủ tịch Giang, anh tỉnh rồi à?
Một nữ y sĩ thực tập mừng rỡ kêu lên bên cạnh Giang Khương.
- Chủ tịch Giang.
Nghe tên gọi này, Giang Khương ngược lại sửng sốt một chút, mãi một lúc sau mới nhớ hắn đã có thêm cái chức Chủ tịch. Sau khi ngủ một giấc, loại cảm giác chóng mặt đã biến mất.
- Bây giờ là mấy giờ?
Nhìn ngoài cửa sổ, Giang Khương quay sang hỏi nữ y sĩ thực tập.
- Bây giờ là 8h30 sáng.
Nữ y sĩ thực tập mang ánh mắt sùng kính nhìn Giang Khương.
- 8h30.
Giang Khương duỗi người, từ trên giường ngồi dây, đưa tay tháo mấy thiết bị trên người, nói:
- Bây giờ tình huống thế nào rồi? Viện trưởng đã trở về chưa?
- Còn chưa trở về.
Nữ y sĩ cẩn thận trả lời, sau đó nhìn Giang Khương, nói:
- Đúng rồi, La lão nói, khi nào anh tỉnh lại thì bảo tôi thông báo với ngài ấy.
- Ừm.
Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một chút, liền biết mình đang ở trong phòng quan sát, liền nói:
- Nhà vệ sinh có đồ dùng rửa mặt không?
- Có, đều đã chuẩn bị xong.
Nữ y sĩ thực tập cung kính trả lời.
- Được rồi, các người ra ngoài đi. Tôi muốn đi tắm.
Giang Khương ném mấy cái thứ theo dõi sức khỏe gắn trên người mình xuống, ném vào trong thùng rác.
- Vâng, Chủ tịch Giang.
Nhìn mọi người đã ra ngoài, lúc này Giang Khương mới bước đến nhà vệ sinh, cảm giác khoan khoái hơn nhiều, nhưng hôm qua đã ra mồ hôi, mặc dù đã được lau qua, tổng vẫn cảm thấy nhơm nhớp, vội vàng nhân lúc sư phụ còn chưa đến thì đi tắm.
Nếu Viện trưởng còn chưa trở về, xem ra chuyện bên kia chỉ sợ tương đối phiền toái. Bây giờ phải tranh thủ, sợ lát nữa sẽ không
có thời gian.
Giang Khương biết, nếu hắn đã ngồi lên vị trí này rồi, chuyện nên làm phải làm cho xong.
Cho nên, hắn phải tắm cho xong rồi bắt đầu làm việc. Bất kể là đi đàm phán hay là đánh nhau, ít nhất cả người phải được thoải mái. Nếu không, một khi cảm thấy khó chịu, Giang Khương cho rằng hắn rất dễ đánh nhau ngay trong lúc đàm phán.
Đồ dùng trong nhà vệ sinh đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả quần áo để thay ra cũng đã được chuẩn bị xong. Xem ra, người của Thiên Y Viện làm việc khá chu đáo.
Tắm sạch sẽ xong, khi bước ra khỏi nhà tắm, La lão và Chu y sư đã ngồi chờ sẵn.
- Sư phụ, y sư Chu.
Giang Khương vừa dùng khăn lau tóc, vừa gật đầu với hai người:
- Tình huống bây giờ thế nào rồi?
Nhìn Giang Khương tùy ý như vậy, Chu y sư không khỏi cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào. La Thiên Minh ngược lại đã sớm quen với điệu bộ này của Giang Khương, lập tức nói:
- Tình huống không tốt. Bên trong mỏ Kinh Sơn rất phức tạp. Đám người Dư Trung Tấn đã phong tỏa tất cả cửa ra, đồng thời khống chế khu vực chung quanh, nhưng bên trong canh gác rất sâm nghiêm, ngoại viện cũng không thể chân chính đột nhập vào trong.
- Còn chưa thể đột nhập vào trong?
Giang Khương cau mày, nói:
- Như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được đám người Viện trưởng?
- Đúng, tình huống bên trong còn chưa rõ ràng. Hơn nữa ngoại viện lại không dám cường công. Cho nên hai bên đang trong thế giằng co.
Chu y sư tiếp lời:
- Nhưng bây giờ xem ra, đám người Viện trưởng vẫn còn chưa lọt vào tay đối phương. Nếu không, đối phương đã sớm dùng Viện trưởng để uy hiếp chúng ta rồi.
Thiên phú bản thân không tệ, hơn nữa còn rất cố gắng. Cho nên mới từ trong rất nhiều đồng nghiệp, bộc lộ tài năng trở thành y sư nhất phẩm, ngồi vào vị trí Ủy viên Hội Đồng Viện.
Những năm qua, cùng với tính cách của bản thân, khiến cho vị y sư này có chút cố chấp và khá truyền thống. Ông vẫn cho rằng là người thì phải từng bước cố gắng, dựa vào bản thân mà đi lên. Cho nên, đối với những thế hệ trẻ hoành không xuất thế như Giang Khương thì không quá thích.
Bình thường, ông cư xử khá lịch sự với Giang Khương là bởi vì Giang Khương có cùng vị trí với ông. Cho nên mới nể mặt Giang Khương một chút.
Lần này, Giang Khương trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, thậm chí còn ngồi cao hơn ông, khiến cho ông tương đối không hài lòng. Thậm chí ông còn không hài lòng với cả đám người La Thiên Minh, cho là bọn họ dùng người không khách quan. Nếu không phải đang trong tình huống đặc biệt, ông sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ nhìn Giang Khương ngất đi trong phòng, thần sắc y sư Chu có chút phức tạp. Thật ra thì ông không phải là quá tin tưởng Giang Khương. Nhưng sau khi nhìn thấy chuyện đầu tiên mà Giang Khương làm sau khi nhậm chức, lúc này suy nghĩ của ông dường như có chút thay đổi.
Mặc dù những điều này, một Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ nên làm, hơn nữa còn nhất định phải làm, nhưng Giang Khương toàn lực làm như vậy, thật khiến cho ông có chút bất ngờ. Nên biết rằng, Hội động xử lý nguy cơ sẽ thay thế cho cơ cấu tối cao của Thiên Y Viện. Giang Khương là Chủ tịch, quyền lực lại càng vượt qua cả Từ Khải Liễu.
Ở vị trí như vậy, Giang Khương vẫn còn tâm tư cứu đám người Từ Khải Liễu, thật khiến cho y sư Chu có chút bất ngờ. Nên biết rằng sau khi nhóm người Từ Khải Liễu được cứu, ba người trở lại Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện sẽ khôi phục lại bình thường, như vậy Hội đồng xử lý nguy cơ sẽ bị giải tán.
Giang Khương chỉ ngồi lên chức Chủ tịch được một hai ngày, căn bản không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng nếu hắn có thể ngồi ở một khoảng thời gian dài, với kinh nghiệm và lối sống của hắn, đồng nghĩa sau này hắn sẽ có cơ hội lớn hơn. Sau khi Thiên Y Viện khôi phục lại bình thường, Hội Đồng Viện muốn chọn lại ủy viên thường ủy, Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn có thời gian chấp chưởng toàn viện, hắn sẽ trực tiếp trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
Nhưng nếu chỉ một hai ngày, chức Chủ tịch trên căn bản sẽ không có ý nghĩa. Đừng nói chi hắn còn ngất đi, chẳng khác nào chưa làm được chuyện gì. Biết chừng đâu sau khi hắn tỉnh lại, nhóm người Viện trưởng đã trở về.
Chu y sư không tin, một người mới hai sáu hai bảy tuổi đã ngồi vào chức Ủy viên Hội Đồng Viện như Giang Khương lại không suy nghĩ đến điểm này, nhưng Giang Khương lại không chút do dự mà làm.
Cho nên, tâm trạng của Chu y sư lúc này tương đối phức tạp.
Nhưng ông chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một chút rồi xoay người rời đi. Là Phó chủ tịch, khi Chủ tịch bị ngất, ông nên gánh chuyện của Chủ tịch để làm. Ngoại viện đã bắt đầu tiến hành kế hoạch cứu viện. Bây giờ ông nên đi tiến hành công việc của mình, làm hậu phương vững chắc cho ngoại viện và La Thiên Minh.
Tại khách sạn Waldorf Astoria, nhìn văn kiện trong tay, gương mặt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự kinh ngạc.
Cẩn thận nhìn lại hai lần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người trung niên phía đối diện:
- Không có động tĩnh gì khác của Thiên Y Viện sao?
- Minh thiếu, trước mắt thì không có. Hơn nữa, bây giờ thậm chí toàn bộ Kim Lăng đều tràn ngập người của Thiên Y Viện. Người cũng chúng ta căn bản không có biện pháp phát hiện quá nhiều tình huống.
Người đàn ông trung niên cung kính nói.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Giang Nguyệt Minh nhẹ gật đầu một cái.
- Vâng, Minh thiếu.
Người đàn ông cẩn thận lui ra ngoài.
Đợi sau khi người đàn ông lui ra ngoài xong, Giang Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, đoán chừng đám người Tuyên Tử Nguyệt còn chưa ngủ, liền cầm điện thoại gọi đến phòng của hai người.
- Nói cho hai người một tin tức tốt lành, anh tôi bây giờ đã tạm thời trở thành người đứng đầu Thiên Y Viện.
Gương mặt Giang Nguyệt Minh đã tiêu tan thần sắc lạnh như băng, chỉ còn lại nụ cười hiếm thấy.
- Cám gì? Người đứng đầu tạm thời?
Tuyên Tử Nguyệt ngây ra, sửng sốt một hồi, lúc này mới ngạc nhiên hỏi:
- Người tạm thời đứng đầu gì?
- Bây giờ anh ấy là lớn nhất trong Thiên Y Viện.
Giang Nguyệt Minh cảm thấy giải thích với Tuyên Tử Nguyệt ý nghĩa của Hội đồng xử lý nguy cơ rất phiền toái. Cho nên quyết định dùng cách giải thích đơn giản nhất để nói với Tuyên Tử Nguyệt.
- Anh ấy là lớn nhất ở Thiên Y Viện?
Phải mất một lúc sau mới phản ứng lại được, Tuyên Tử Nguyệt cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.
- Vậy ý của cậu là, bây giờ anh ấy là Viện trưởng Thiên Y Viện?
- Cũng không khác biệt gì lắm.
Đối với việc Tuyên Tử Nguyệt cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, Giang Nguyệt Minh cũng không muốn trả lời dài dòng.
Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo bên cạnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt gương mặt tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, đứng im tại chỗ cười một mình, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi:
- Tử Nguyệt, có phải là có tin tức của Giang Khương hay không? Sao chị lại ngẩn ra như vậy?
Nghe Phan Hiểu Hiểu hỏi, Tuyên Tử Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nhảy cẫng lên, ôm lấy Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Hiểu Hiểu, em có biết không? Giang Khương không sao. Bây giờ anh ấy còn là Viện trưởng, Viện trưởng của Thiên Y Viện.
- Viện trưởng? Anh ấy? Viện trưởng? Không phải Viện trưởng là Từ Khải Liễu sao?
Không nói Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn như thế nào, đến gần nửa đêm không ngủ, nhưng một đêm này Giang Khương ngủ rất ngon.
Khi Giang Khương mở mắt, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào, chỉ còn lại ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
- Chủ tịch Giang, anh tỉnh rồi à?
Một nữ y sĩ thực tập mừng rỡ kêu lên bên cạnh Giang Khương.
- Chủ tịch Giang.
Nghe tên gọi này, Giang Khương ngược lại sửng sốt một chút, mãi một lúc sau mới nhớ hắn đã có thêm cái chức Chủ tịch. Sau khi ngủ một giấc, loại cảm giác chóng mặt đã biến mất.
- Bây giờ là mấy giờ?
Nhìn ngoài cửa sổ, Giang Khương quay sang hỏi nữ y sĩ thực tập.
- Bây giờ là 8h30 sáng.
Nữ y sĩ thực tập mang ánh mắt sùng kính nhìn Giang Khương.
- 8h30.
Giang Khương duỗi người, từ trên giường ngồi dây, đưa tay tháo mấy thiết bị trên người, nói:
- Bây giờ tình huống thế nào rồi? Viện trưởng đã trở về chưa?
- Còn chưa trở về.
Nữ y sĩ cẩn thận trả lời, sau đó nhìn Giang Khương, nói:
- Đúng rồi, La lão nói, khi nào anh tỉnh lại thì bảo tôi thông báo với ngài ấy.
- Ừm.
Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một chút, liền biết mình đang ở trong phòng quan sát, liền nói:
- Nhà vệ sinh có đồ dùng rửa mặt không?
- Có, đều đã chuẩn bị xong.
Nữ y sĩ thực tập cung kính trả lời.
- Được rồi, các người ra ngoài đi. Tôi muốn đi tắm.
Giang Khương ném mấy cái thứ theo dõi sức khỏe gắn trên người mình xuống, ném vào trong thùng rác.
- Vâng, Chủ tịch Giang.
Nhìn mọi người đã ra ngoài, lúc này Giang Khương mới bước đến nhà vệ sinh, cảm giác khoan khoái hơn nhiều, nhưng hôm qua đã ra mồ hôi, mặc dù đã được lau qua, tổng vẫn cảm thấy nhơm nhớp, vội vàng nhân lúc sư phụ còn chưa đến thì đi tắm.
Nếu Viện trưởng còn chưa trở về, xem ra chuyện bên kia chỉ sợ tương đối phiền toái. Bây giờ phải tranh thủ, sợ lát nữa sẽ không
có thời gian.
Giang Khương biết, nếu hắn đã ngồi lên vị trí này rồi, chuyện nên làm phải làm cho xong.
Cho nên, hắn phải tắm cho xong rồi bắt đầu làm việc. Bất kể là đi đàm phán hay là đánh nhau, ít nhất cả người phải được thoải mái. Nếu không, một khi cảm thấy khó chịu, Giang Khương cho rằng hắn rất dễ đánh nhau ngay trong lúc đàm phán.
Đồ dùng trong nhà vệ sinh đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả quần áo để thay ra cũng đã được chuẩn bị xong. Xem ra, người của Thiên Y Viện làm việc khá chu đáo.
Tắm sạch sẽ xong, khi bước ra khỏi nhà tắm, La lão và Chu y sư đã ngồi chờ sẵn.
- Sư phụ, y sư Chu.
Giang Khương vừa dùng khăn lau tóc, vừa gật đầu với hai người:
- Tình huống bây giờ thế nào rồi?
Nhìn Giang Khương tùy ý như vậy, Chu y sư không khỏi cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào. La Thiên Minh ngược lại đã sớm quen với điệu bộ này của Giang Khương, lập tức nói:
- Tình huống không tốt. Bên trong mỏ Kinh Sơn rất phức tạp. Đám người Dư Trung Tấn đã phong tỏa tất cả cửa ra, đồng thời khống chế khu vực chung quanh, nhưng bên trong canh gác rất sâm nghiêm, ngoại viện cũng không thể chân chính đột nhập vào trong.
- Còn chưa thể đột nhập vào trong?
Giang Khương cau mày, nói:
- Như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được đám người Viện trưởng?
- Đúng, tình huống bên trong còn chưa rõ ràng. Hơn nữa ngoại viện lại không dám cường công. Cho nên hai bên đang trong thế giằng co.
Chu y sư tiếp lời:
- Nhưng bây giờ xem ra, đám người Viện trưởng vẫn còn chưa lọt vào tay đối phương. Nếu không, đối phương đã sớm dùng Viện trưởng để uy hiếp chúng ta rồi.
Danh sách chương