Đối mặt với trạng thái điên cuồng của Chu Thế Dương, sắc mặt đám người La Thiên Minh nóng lên, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, ngay cả sắc mặt của y sư Chu cũng trở lại bình thường.
Ban đầu, nghe Chu Thế Dương giễu cợt, y sư Chu hơi khó chịu. Nhưng bây giờ thấy Chu Thế Dương tức giận quát tháo, trong lòng liền bình tĩnh hơn. Chu Thế Dương nổi điên giống như chó kêu loạn, cũng không ai thèm để ý.
- Được rồi, lão La, chúng ta ra ngoài đi, nơi này giao lại cho Giang Khương.
Nhìn Chu Thế Dương đã mất đi khống chế, y sư Chu lắc đầu thương hại, sau đó quay sang nói với La y sư.
- Được, chúng ta ra ngoài xem, không cần làm trở ngại Giang Khương.
Trong tình huống như vậy, La y sư tất nhiên là không phản đối, lập tức cùng với ba người Dư Trung Tấn thối lui ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng quan sát bên cạnh, thông qua màn hình nhìn vào tình huống bên trong.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Giang Khương và hai chủ nhiệm phòng giám sát. Giang Khương lẳng lặng ngồi trước bàn tra hỏi, nhìn Chu Thế Dương hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.
Đối với người tiến hành tra hỏi mà nói, trạng thái như vầy tương đối không tệ. Trong lúc đối tượng bị tra hỏi mất đi khống chế, rất dễ dàng có thể tra ra một số tin tức cần biết.
Nhưng Giang Khương cũng không có làm như vậy, chẳng qua chỉ nhìn Chu Thế Dương chưa nguôi giận, ánh mắt không hề giễu cợt, cũng không có ý gì khác, chỉ nhìn mà thôi, cho đến khi hô hấp của Chu Thế Dương ổn định lại.
Hai người Hồ Giang ngồi bên cạnh Giang Khương, mặc dù thấy đây là cơ hội tốt nhưng Giang Khương lại không nói tiếng nào, hai người tất nhiên cũng không lên tiếng, chỉ chờ đợi Giang Khương.
Rốt cuộc, sau khi thở ra hai hơi, ánh mắt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, nhìn Giang Khương vẫn dửng dưng nhìn mình, Chu Thế Dương lại thở ra thêm một hơi nữa, lúc này mới thật sự bình tĩnh lại, đột nhiên nở nụ cười cổ quái:
- Giang Khương, xem ra vận khí của cậu không tệ.
- Vận khí của tôi trước giờ không tệ.
Giang Khương thản nhiên nói một câu.
- Nhưng tôi khuyên cậu đừng nên hao tâm tổn sức gì nữa. Cái gì tôi cũng không nói đâu. Đừng tưởng rằng bây giờ cậu tạm thời nắm trong tay Thiên Y Viện thì muốn làm gì cũng được.
Chu Thế Dương khinh thường nhìn Giang Khương một cái, sau đó nhắm mắt, biểu hiện phớt lờ không để ý.
Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, sắc mặt hai người Hồ Giang đều căm phẫn, đang định nói tiếp, Giang Khương đột nhiên lên tiếng:
- Cho ông ta uống trà đi.
Hồ Giang sửng sốt, sau đó đứng dậy, cười nói:
- Vâng.
Chu Thế Dương nghe xong, cả người run lên, lạnh giọng nói:
- Cậu dám?
Nhìn vẻ mặt vốn đang coi thường, trong nháy mắt trở nên ác liệt của Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để ý.
Thấy Hồ Giang đã pha xong một ly trà, sắc mặt Chu Thế Dương rốt cuộc thay đổi, nhìn Giang Khương tức giận nói:
- Tôi thân là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, là Thiên y sư, cậu dám dùng Hoặc Tâm Trà với tôi? Cậu không có quyền này.
Thấy Giang Khương vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có, Chu Thế Dương rốt cuộc nóng lên:
- Cậu không tuân theo viện quy. Tôi phải tố cáo cậu với Hội Đồng Viện.
Lúc này, Hồ Giang đã bưng một tách trà bước đến, liếc nhìn Giang Khương, sau đó bước đến bên cạnh Chu Thế Dương.
- Càn rỡ.
Nhìn Hoặc Tâm Trà được mang đến, Chu Thế Dương bắt đầu khẩn trương, đưa tay định gạt bể tách trà.
Nhưng Chu Thế Dương đã sớm bị chế trụ nội khí, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, làm thế nào có thể đập bể tách trà trong tay Hồ Giang được.
Hồ Giang cũng có chút căm tức. Chu Thế Dương cứ không ngừng định gạt bỏ tách trà trong tay y, khiến cho y không tiện động thủ. Người bên cạnh đang định tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy được một đạo ngân quang thoáng qua. Chu Thế Dương đang giãy dụa đột nhiên cứng đờ, không động đậy được nữa.
- Giang Khương, cậu thật to gan.
Chu Thế Dương bị cắm một cây ngân châm trên cổ, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Tay chân của ông ta đã cứng lại, miễn cưỡng từ cổ trở lên có thể nhúc nhích được một chút, không nhịn được liền quát lớn.
Chẳng qua lời còn chưa nói xong đã bị Hồ Giang nắm cằm, sau đó đổ tách trà vào miệng.
Khụ khụ. Bị đổ nước trà vào, Chu Thế Dương liên tục ho khan, sắc mặt đỏ bừng. Khi nhìn Giang Khương, ánh mắt không hề che giấu vẻ oán độc. Ông đường đường là một ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, lúc nào gặp qua đãi ngộ này chứ? Bình thường, người khác đều phải dè dặt hầu hạ ông, không nghĩ đến lại biến thành như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt oán độc của Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn bình thản, chẳng nói tiếng nào, nhìn đồng hồ một chút, chờ hiệu lực của trà phát tác.
- Vô dụng thôi. Giang Khương, cậu cho rằng Hoặc Tâm Trà có tác dụng với tôi sao? Haha...
Chu Thế Dương lạnh lùng nhìn Giang Khương, bật cười trào phúng:
- Đừng quên tôi là ai? Là Thiên y sư đấy. Bây giờ cậu còn cách Thiên y sư một trăm lẻ tám ngàn dặm, tuyệt đối không biết được Thiên y sư có bao nhiêu đáng sợ.
Giang Khương dường như không có tâm tư dây dưa với Chu Thế Dương, chỉ cười nói:
- Tôi không phải thiên y sư, nhưng tôi là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Thiên y sư trăm năm qua có hơn mười vị, nhưng đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh chỉ có một mình tôi. Cho nên ông cũng không biết đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh sẽ có bao nhiêu đáng sợ.
- Cậu...hừ, cậu cho rằng cậu là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh thì giỏi lắm sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu có thể làm khó dễ tôi như thế nào?
Chu Thế Dương dữ tợn nói.
- Dĩ nhiên là không tầm thường rồi.
Giang Khương cười nói:
- Chẳng lẽ ông không nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh là tôi như thế nào à?
Dựa lưng vào ghế, Giang Khương cau mày nói:
- Từ khi tôi có được Tế Thế Đỉnh, chỉ trong một năm, từ lúc không có nắp đỉnh, tôi vẫn có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm. Tôi còn biết tất cả đan phương để luyện đan dược siêu phẩm. Trước đây ông có từng nghe nói có đỉnh chủ nào lợi hại như tôi không?
Giang Khương nói xong, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, ánh mắt dại ra. Đừng nói là ông ta, ngay cả đám người Hồ Giang bên cạnh, ánh mắt cũng lóe lên sự hâm mộ.
- Thật ra thì cũng không đáng coi vào đâu.
Giang Khương chậm rãi nói tiếp:
- Quan trọng là, ông có nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh nào biết bay không?
- Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh có thể bay?
Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương hơi biến đổi, ánh mắt lại lóe lên sự thất thần.
Nhìn hình ảnh trong phòng thẩm vấn, Chu y sư khẽ cau mày, nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, nói:
- Không đúng.
- Tại sao lại không đúng?
La Thiên Minh hỏi.
- Lão La, ông nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương đi.
Y sư Chu đưa tay chỉ Chu Thế Dương trên màn hình, liên tục lắc đầu:
- Bây giờ Chu Thế Dương đang tiến vào trạng thái hoảng hốt.
- Chuyện bình thường mà.
La Thiên Minh cau mày nói:
- Sau khi dùng Hoặc Tâm Trà, chính là có phản ứng như vậy.
- Không, không đúng.
Y sư Chu lắc đầu:
- Hoặc Tâm Trà đúng là có tác dụng như vậy. Nhưng Chu Thế Dương là Thiên y sư, mặc dù trà sẽ có tác dụng nhất định với ông ta, nhưng không quá rõ ràng như thế. Không, phải là không nên có hiệu lực nhanh như vậy mới đúng.
- Ông nhìn xem mới được bao lâu chứ?
Gương mặt y sư Chu tràn đầy kinh nghi:
- Tôi vừa mới nhìn thời gian. Chu Thế Dương uống Hoặc Tâm Trà vào lúc 12p, bây giờ là 14p, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Chu Thế Dương thân là Thiên y sư, làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?
Nghe y sư Chu nói, La Thiên Minh cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, chần chừ một chút rồi nói:
- Nhưng nó cũng bình thường mà. Thời gian Hoặc Tâm Trà có hiệu lực là khoảng một phút. Bây giờ cũng đã hai phút rồi.
- Lão La, nếu là ông uống, ông cảm thấy sẽ trong hai phút xuất hiện phản ứng như vậy sao?
Y sư Chu ngưng trọng nói.
La y sư do dự một chút, sau đó lắc đầu:
- Đúng là không thể.
- Thực lực của Chu Thế Dương tuyệt đối không thua kém ông. Ông ta biết rất rõ cách để kháng cự lại loại trà này. Tôi cho rằng, cho dù Chu Thế Dương không chủ động kháng cự, ít nhất cũng phải mất từ bốn đến năm phút mới xuất hiện phản ứng như vậy. Nhưng bây giờ lại...
Vừa nói, y sư Chu lại chậm rãi lắc đầu. Đối với tình huống trước mắt, ông thật sự có cảm giác khó hiểu.
- Cho nên, ông không cảm thấy, Thiên y sư trước mặt tôi có gì đáng kiêu ngạo sao?
Giọng nói của Giang Khương rất bình thản, nụ cười trên gương mặt cũng càng lúc càng nhu hòa, giống như đang tùy ý bàn chuyện phiếm với bạn.
Hai người Hồ Giang bên cạnh, vốn gương mặt đang lạnh như băng, dường như cũng cảm nhận được sự tùy ý trên người Giang Khương, bắt đầu nở nụ cười.
- Không đúng, không đúng. Lão La, ông nhìn đi.
Vẫn nhìn chằm chằm màn hình, y sư Chu rốt cuộc phát hiện không khí trong phòng làm việc có sự thay đổi, chỉ vào màn hình, nói:
- Lão La, ông nhìn biểu hiện của hai người Hồ Giang đi. Còn có ánh mắt kia, hoàn toàn không giống như tra hỏi.
- Hơn nữa, ông có cảm thấy ánh mắt và biểu hiện của hai người Hồ Giang rất giống Giang Khương sao? Không, giống nhau như đúc.
Chu y sư thất thanh kêu lên.
Ban đầu, nghe Chu Thế Dương giễu cợt, y sư Chu hơi khó chịu. Nhưng bây giờ thấy Chu Thế Dương tức giận quát tháo, trong lòng liền bình tĩnh hơn. Chu Thế Dương nổi điên giống như chó kêu loạn, cũng không ai thèm để ý.
- Được rồi, lão La, chúng ta ra ngoài đi, nơi này giao lại cho Giang Khương.
Nhìn Chu Thế Dương đã mất đi khống chế, y sư Chu lắc đầu thương hại, sau đó quay sang nói với La y sư.
- Được, chúng ta ra ngoài xem, không cần làm trở ngại Giang Khương.
Trong tình huống như vậy, La y sư tất nhiên là không phản đối, lập tức cùng với ba người Dư Trung Tấn thối lui ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng quan sát bên cạnh, thông qua màn hình nhìn vào tình huống bên trong.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Giang Khương và hai chủ nhiệm phòng giám sát. Giang Khương lẳng lặng ngồi trước bàn tra hỏi, nhìn Chu Thế Dương hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.
Đối với người tiến hành tra hỏi mà nói, trạng thái như vầy tương đối không tệ. Trong lúc đối tượng bị tra hỏi mất đi khống chế, rất dễ dàng có thể tra ra một số tin tức cần biết.
Nhưng Giang Khương cũng không có làm như vậy, chẳng qua chỉ nhìn Chu Thế Dương chưa nguôi giận, ánh mắt không hề giễu cợt, cũng không có ý gì khác, chỉ nhìn mà thôi, cho đến khi hô hấp của Chu Thế Dương ổn định lại.
Hai người Hồ Giang ngồi bên cạnh Giang Khương, mặc dù thấy đây là cơ hội tốt nhưng Giang Khương lại không nói tiếng nào, hai người tất nhiên cũng không lên tiếng, chỉ chờ đợi Giang Khương.
Rốt cuộc, sau khi thở ra hai hơi, ánh mắt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, nhìn Giang Khương vẫn dửng dưng nhìn mình, Chu Thế Dương lại thở ra thêm một hơi nữa, lúc này mới thật sự bình tĩnh lại, đột nhiên nở nụ cười cổ quái:
- Giang Khương, xem ra vận khí của cậu không tệ.
- Vận khí của tôi trước giờ không tệ.
Giang Khương thản nhiên nói một câu.
- Nhưng tôi khuyên cậu đừng nên hao tâm tổn sức gì nữa. Cái gì tôi cũng không nói đâu. Đừng tưởng rằng bây giờ cậu tạm thời nắm trong tay Thiên Y Viện thì muốn làm gì cũng được.
Chu Thế Dương khinh thường nhìn Giang Khương một cái, sau đó nhắm mắt, biểu hiện phớt lờ không để ý.
Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, sắc mặt hai người Hồ Giang đều căm phẫn, đang định nói tiếp, Giang Khương đột nhiên lên tiếng:
- Cho ông ta uống trà đi.
Hồ Giang sửng sốt, sau đó đứng dậy, cười nói:
- Vâng.
Chu Thế Dương nghe xong, cả người run lên, lạnh giọng nói:
- Cậu dám?
Nhìn vẻ mặt vốn đang coi thường, trong nháy mắt trở nên ác liệt của Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để ý.
Thấy Hồ Giang đã pha xong một ly trà, sắc mặt Chu Thế Dương rốt cuộc thay đổi, nhìn Giang Khương tức giận nói:
- Tôi thân là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, là Thiên y sư, cậu dám dùng Hoặc Tâm Trà với tôi? Cậu không có quyền này.
Thấy Giang Khương vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có, Chu Thế Dương rốt cuộc nóng lên:
- Cậu không tuân theo viện quy. Tôi phải tố cáo cậu với Hội Đồng Viện.
Lúc này, Hồ Giang đã bưng một tách trà bước đến, liếc nhìn Giang Khương, sau đó bước đến bên cạnh Chu Thế Dương.
- Càn rỡ.
Nhìn Hoặc Tâm Trà được mang đến, Chu Thế Dương bắt đầu khẩn trương, đưa tay định gạt bể tách trà.
Nhưng Chu Thế Dương đã sớm bị chế trụ nội khí, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, làm thế nào có thể đập bể tách trà trong tay Hồ Giang được.
Hồ Giang cũng có chút căm tức. Chu Thế Dương cứ không ngừng định gạt bỏ tách trà trong tay y, khiến cho y không tiện động thủ. Người bên cạnh đang định tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy được một đạo ngân quang thoáng qua. Chu Thế Dương đang giãy dụa đột nhiên cứng đờ, không động đậy được nữa.
- Giang Khương, cậu thật to gan.
Chu Thế Dương bị cắm một cây ngân châm trên cổ, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Tay chân của ông ta đã cứng lại, miễn cưỡng từ cổ trở lên có thể nhúc nhích được một chút, không nhịn được liền quát lớn.
Chẳng qua lời còn chưa nói xong đã bị Hồ Giang nắm cằm, sau đó đổ tách trà vào miệng.
Khụ khụ. Bị đổ nước trà vào, Chu Thế Dương liên tục ho khan, sắc mặt đỏ bừng. Khi nhìn Giang Khương, ánh mắt không hề che giấu vẻ oán độc. Ông đường đường là một ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, lúc nào gặp qua đãi ngộ này chứ? Bình thường, người khác đều phải dè dặt hầu hạ ông, không nghĩ đến lại biến thành như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt oán độc của Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn bình thản, chẳng nói tiếng nào, nhìn đồng hồ một chút, chờ hiệu lực của trà phát tác.
- Vô dụng thôi. Giang Khương, cậu cho rằng Hoặc Tâm Trà có tác dụng với tôi sao? Haha...
Chu Thế Dương lạnh lùng nhìn Giang Khương, bật cười trào phúng:
- Đừng quên tôi là ai? Là Thiên y sư đấy. Bây giờ cậu còn cách Thiên y sư một trăm lẻ tám ngàn dặm, tuyệt đối không biết được Thiên y sư có bao nhiêu đáng sợ.
Giang Khương dường như không có tâm tư dây dưa với Chu Thế Dương, chỉ cười nói:
- Tôi không phải thiên y sư, nhưng tôi là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Thiên y sư trăm năm qua có hơn mười vị, nhưng đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh chỉ có một mình tôi. Cho nên ông cũng không biết đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh sẽ có bao nhiêu đáng sợ.
- Cậu...hừ, cậu cho rằng cậu là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh thì giỏi lắm sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu có thể làm khó dễ tôi như thế nào?
Chu Thế Dương dữ tợn nói.
- Dĩ nhiên là không tầm thường rồi.
Giang Khương cười nói:
- Chẳng lẽ ông không nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh là tôi như thế nào à?
Dựa lưng vào ghế, Giang Khương cau mày nói:
- Từ khi tôi có được Tế Thế Đỉnh, chỉ trong một năm, từ lúc không có nắp đỉnh, tôi vẫn có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm. Tôi còn biết tất cả đan phương để luyện đan dược siêu phẩm. Trước đây ông có từng nghe nói có đỉnh chủ nào lợi hại như tôi không?
Giang Khương nói xong, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, ánh mắt dại ra. Đừng nói là ông ta, ngay cả đám người Hồ Giang bên cạnh, ánh mắt cũng lóe lên sự hâm mộ.
- Thật ra thì cũng không đáng coi vào đâu.
Giang Khương chậm rãi nói tiếp:
- Quan trọng là, ông có nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh nào biết bay không?
- Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh có thể bay?
Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương hơi biến đổi, ánh mắt lại lóe lên sự thất thần.
Nhìn hình ảnh trong phòng thẩm vấn, Chu y sư khẽ cau mày, nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, nói:
- Không đúng.
- Tại sao lại không đúng?
La Thiên Minh hỏi.
- Lão La, ông nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương đi.
Y sư Chu đưa tay chỉ Chu Thế Dương trên màn hình, liên tục lắc đầu:
- Bây giờ Chu Thế Dương đang tiến vào trạng thái hoảng hốt.
- Chuyện bình thường mà.
La Thiên Minh cau mày nói:
- Sau khi dùng Hoặc Tâm Trà, chính là có phản ứng như vậy.
- Không, không đúng.
Y sư Chu lắc đầu:
- Hoặc Tâm Trà đúng là có tác dụng như vậy. Nhưng Chu Thế Dương là Thiên y sư, mặc dù trà sẽ có tác dụng nhất định với ông ta, nhưng không quá rõ ràng như thế. Không, phải là không nên có hiệu lực nhanh như vậy mới đúng.
- Ông nhìn xem mới được bao lâu chứ?
Gương mặt y sư Chu tràn đầy kinh nghi:
- Tôi vừa mới nhìn thời gian. Chu Thế Dương uống Hoặc Tâm Trà vào lúc 12p, bây giờ là 14p, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Chu Thế Dương thân là Thiên y sư, làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?
Nghe y sư Chu nói, La Thiên Minh cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, chần chừ một chút rồi nói:
- Nhưng nó cũng bình thường mà. Thời gian Hoặc Tâm Trà có hiệu lực là khoảng một phút. Bây giờ cũng đã hai phút rồi.
- Lão La, nếu là ông uống, ông cảm thấy sẽ trong hai phút xuất hiện phản ứng như vậy sao?
Y sư Chu ngưng trọng nói.
La y sư do dự một chút, sau đó lắc đầu:
- Đúng là không thể.
- Thực lực của Chu Thế Dương tuyệt đối không thua kém ông. Ông ta biết rất rõ cách để kháng cự lại loại trà này. Tôi cho rằng, cho dù Chu Thế Dương không chủ động kháng cự, ít nhất cũng phải mất từ bốn đến năm phút mới xuất hiện phản ứng như vậy. Nhưng bây giờ lại...
Vừa nói, y sư Chu lại chậm rãi lắc đầu. Đối với tình huống trước mắt, ông thật sự có cảm giác khó hiểu.
- Cho nên, ông không cảm thấy, Thiên y sư trước mặt tôi có gì đáng kiêu ngạo sao?
Giọng nói của Giang Khương rất bình thản, nụ cười trên gương mặt cũng càng lúc càng nhu hòa, giống như đang tùy ý bàn chuyện phiếm với bạn.
Hai người Hồ Giang bên cạnh, vốn gương mặt đang lạnh như băng, dường như cũng cảm nhận được sự tùy ý trên người Giang Khương, bắt đầu nở nụ cười.
- Không đúng, không đúng. Lão La, ông nhìn đi.
Vẫn nhìn chằm chằm màn hình, y sư Chu rốt cuộc phát hiện không khí trong phòng làm việc có sự thay đổi, chỉ vào màn hình, nói:
- Lão La, ông nhìn biểu hiện của hai người Hồ Giang đi. Còn có ánh mắt kia, hoàn toàn không giống như tra hỏi.
- Hơn nữa, ông có cảm thấy ánh mắt và biểu hiện của hai người Hồ Giang rất giống Giang Khương sao? Không, giống nhau như đúc.
Chu y sư thất thanh kêu lên.
Danh sách chương