Giang Khương nằm trên giường, sửng sờ nhìn trần nhà, sau đó lại vội vàng rút điện thoại ra xem. Hắn nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại liền ngẩn người, vì giờ đã mười giờ mười phút, vậy mà mình vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.   

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Khương ngồi bật dậy khỏi giường. Giờ hắn có thể xác định giờ trên điện thoại mình không hề sai. Vì ban nãy khi hắn xuống lầu cũng có nhìn đồng hồ ở đại sảnh. Lúc đó chỉ còn cách mười giờ chưa đến hai mươi phút. Mình tắm rửa nằm trên giường có lẽ cũng đã nửa tiếng đồng hồ rồi.   

Theo lý thuyết thì vào giờ này trước đây, mình đã đi vào mộng đẹp từ lâu, rồi sau đó sẽ nghe thấy âm thanh chỉ thị bắt đầu cái gì cái gì đó. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo nằm trên giường, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà.   

“Thế này rốt cuộc là thế nào?”   

Hắn rất lo lắng, sợ lại xảy ra chuyện gì. Mặc dù hắn không cần phải ngủ sớm nữa, không phải bị cơn buồn ngủ quấy rối, chuyện này đối với Giang Khương mà nói đều là những chuyện tốt. Nhưng hắn vẫn lo có phải sắp xảy ra chuyện gì không.   

Cho nên Giang Khương vội vàng nằm trở lại giường, trong lòng vô cùng lo lắng, cố gắng giúp mình nhanh chóng đi ngủ. Nếu sau khi ngủ, mình vẫn có thể bước vào trong đó, tiếp tục học mấy thứ của Tổ sư gia, như vậy hắn mới yên tâm.   

Giang Khương nằm trở lại giường một lúc lâu lật qua lật lại, nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Cuối cùng, Giang Khương đưa tay nhìn di động, nhìn thấy bên trên hiện 11h đêm, hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó nở nụ cười khổ.   

Giang Khương hiểu rất rõ lý do vì sao. Mình càng sốt ruột thì sẽ càng khó ngủ. Rất nhiều người đều từng có trải nghiệm như vậy. ngược lại nếu như bạn không suy nghĩ quá nhiều bạn sẽ có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi.   

Cho nên bạn học Giang Khương chẳng biết phải làm sao, chỉ đành thở dài, sau đó không cưỡng ép mình ngủ nữa mà tùy tiện suy nghĩ vài chuyện linh tinh.   

“Ừm... giờ trong tay mình cũng có vài ngàn tệ, để xem hi nào rảnh phải về nhà một chuyến, lắp cho ông nội một cái điện thoại. Nếu mình mà không về, chắc chắn ông nội sẽ không chịu lắp... Mình vẫn nên quay về thì hơn!”   

“Ngoài ra... Nếu Tỉnh trưởng La tìm đến, muốn mình chữa trị cho người kia, vậy thì cũng phải đi thử. Nếu thật sự có thể tạo mối quan hệ với người như vậy, nói không chừng sẽ giúp mình tìm được đầu mối liên quan sau này...”   

Trong lúc mơ màng, Giang Khương lại một lần nữa cảm nhận được một dòng tin tức lóe lên: “Cơ thể đã vào trạng thái hôn mê... Khởi động phân tích năng lượng tinh thần dị chủng, khởi động Ngũ Cầm vận khí pháp...   

Sau khi tin tức này lóe lên, Tổ sư gia mặc áo may ô lại một lần nữa lao ra, tiếp tục biểu diễn Ngũ Cầm Hí. Còn Giang Khương đứng bên cạnh xem hí, dưới bụng ba tấc, cỗ khí lưu ấm áp trong huyệt Khí hải kia bắt đầu dâng lên. Tứ chi và cơ thể dần dần dâng lên cảm giác ấm ấp nhàn nhạt, sau đó dung nhập vào huyệt vị gần đó. Dòng khí lưu trong huyệt vị cũng bắt đầu chảy vào các mạch nhỏ xung quanh, cuối cùng lại tụ hợp với những kinh mạch chính.   

Dòng khí ấm áp vận hành trong các kinh mạch chính xong, cuối cùng lại tụ hợp ở Khí hải, ngưng tụ các dòng khí ấm toàn thân ở Khí hải, sau đó bắt đầu tuần hoàn trong hai mạch nhâm đốc, chậm rãi cuộn lên.   

Hôm qua, dòng khí lưu này dần dần đi đến vị trí quản huyệt trên. Hôm nay dòng khí ấm áp này tiếp tục kéo lên trên, đi đến huyệt cự quyết.   

Được khí tức toàn thân ngưng tụ và cung cấp, dòng khí trong Khí hải của Giang Khương chậm rãi bò lên càng lúc càng cao, dần dần xuyên qua huyệt Cự quyết, sau đó tiếp tục đi lên...   

Không biết qua bao lâu, lúc này cuối cùng cổ khí lưu kia cuối cùng thông qua vị trí huyệt đàn trung ở ngực... Lúc này, giọng nói kia lại vang lên:   

- Cơ thể sắp tỉnh dậy, phân tích hấp thụ năng lượng tinh thần dị chủng tạm dừng, Ngũ Cầm vận khí pháp tạm dừng... Độ tích lũy năng lượng Cữu Vĩ đệ nhất vĩ được 38%...   

Đúng sáu giờ sáng, Giang Khương lại một lần nữa chậm rãi mở mắt, cảm nhận cảm giác sảng khoái tinh thần toàn thân, cả đầu óc tỉnh táo, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười mỉm.   

Xem ra, lần này mình thật sự đã gặp được chuyện tốt rồi. Sau khi học Ngũ Cầm vận khí pháp này, mỗi ngày luyện Ngũ Cầm Hí cũng có thể tích lũy năng lượng. Ban ngày sau khi tích lũy được năng lượng dường như mình cũng không bị ép ngủ đúng giờ vào buổi tối để bổ sung năng lượng nữa.   

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương không khỏi vui mừng. Như vậy thì tốt quá, đỡ sau này buổi tối có việc mà xui xẻo gặp phải thời kỳ trước khi hôn mê kia. Khoảng thời gian đó thực sự đau khổ.   

Giờ buổi tối mình muốn làm chút việc gì cũng hoàn toàn tự do rồi, không cần phải chịu hạn chế này nữa.   

Sau khi tranh thủ thời gian đến Đại học Đông Nguyên luyện vài lượt Ngũ Cầm Hí, Giang Khương lại cảm nhận được dòng tin tức kia lóe lên trong đầu: “Nhận năng lượng sinh vật đặc biệt, độ tích lũy năng lượng Cữu Vĩ đệ nhất vĩ được 42%...”   

Giang Khương sờ cái bụng cảm thấy đang đói sôi ùng ục, lúc này trong lòng cảm thấy tò mò, Cửu Vĩ này rốt cuộc là thứ gì? Nghe có vẻ chỉ chín đuôi... nhưng mình làm gì có cái đuôi nào? Đừng nói gì đến chín đuôi.   

Giang Khương cau mày suy nghĩ một lúc, thật sự không hiểu được, đành lắc đầu, không nghĩ nữa, hắn vội vàng trở về để lấp đầy bụng trước.   

Giang Khương lại mua bốn lồng bánh bao ở chỗ ông cụ bán đồ ăn sáng đầu ngõ. Mới sáng sớm, nếu không ăn no, sao làm việc cho được?   

Ông cụ nhìn Giang Khương cầm hai cái túi đựng bốn lồng bánh bao đi vào trong mà không khỏi choáng váng, thầm nghĩ: “Rốt cuộc có phải bác sĩ Tiểu Giang này nuôi vợ trong đó không? Chẳng lẽ vợ cậu ấy cũng một lần ăn được hai lồng bánh bao?”   

Trong lòng ông cụ này không khỏi nghi hoặc, đột nhiên sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ: “Không đúng... phụ nữ nào mà một lần ăn được hai lồng bánh bao? Bác sĩ Tiểu Giang này trông trắng trẻo, nghe nói thanh niên bây giờ thịnh hành gay gì đó, đặc biệt là mấy chàng thanh niên dáng dấp dễ coi rất được hoan nghênh... Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang này cũng vậy à?”   

Nghĩ tới đây, ông cụ rùng mình, ngạc nhiên nói: “Không phải đâu... Người tốt như vậy, sao có thể học Thỏ tướng công... có lẽ không phải, có lẽ không phải...”   

Ông cụ vội vàng lắc đầu, vứt những suy nghĩ hỗn loạn này ra ngoài. Bác sĩ Tiểu Giang là người tốt như vậy mà, sao có thể làm chuyện như vậy được, không đâu...   

Lúc này dĩ nhiên Giang Khương không hề nghĩ đến ông cụ càng nghĩ càng thái quá này. Hắn đang cố gắng nhét bánh bao vào miệng. Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy hắn đều cảm thấy bụng rất đói, sau khi tập Ngũ Cầm Hí xong, hắn càng đói hơn nữa, luôn có cảm giác có thể ăn hết một con trâu.   

Chỉ cần chưa tới năm phút, Giang Khương đã nhét hết bốn lồng bánh bao vào bụng. Sau khi hắn ăn xong lồng bánh bao cuối cùng, hắn mới thỏa mãn vỗ bụng, coi như no được chín mươi phần trăm, cũng không tệ.   

Sau khi Giang Khương tắm rửa mở cửa ra, các y tá bác sĩ cũng lục tục kéo đến.   

Hôm nay bệnh nhân cũng rất nhiều, chưa đến chín giờ, cả phòng khám đã ngồi đầy bệnh nhân.   

Hồ lão y sư nhìn thấy cảnh này trong lòng rất vui. Đối với ông mà nói, kiếm tiền thực ra chỉ là thứ yếu, bệnh nhân đông mới là điều ông quan tâm nhất. Đương nhiên ông cũng hiểu, mấy ngày nay bệnh nhân đột nhiên đông hơn trước rất nhiều, rất nhiều người đều tìm đến vì Giang Khương.   

Đương nhiên, bất kể tìm đến vì ai, dù sao Giang Khương cũng là đồ đệ của mình, đây đều là bệnh nhân của mình, thể diện của mình. Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng  

Hồ lão y sư vô cùng sung sướng.   

Tuy bệnh nhân đông, nhưng có Giang Khương và Trương Nhạc, bệnh nhân có đông thêm nữa cũng không thành vấn đề.   

Bệnh nhân nườm nượp không ngừng qua tay Giang Khương và Trương Nhạc. đương nhiên dãy người xếp hàng bên phía Giang Khương đông hơn nhiều. Nhưng điều này cũng chẳng là gì, vì tốc độ khám bệnh của Trương Nhạc chậm hơn Giang Khương rất nhiều. Cho nên so ra thì hai bên cũng gần như nhau.   

Có điều không ai có thể ngờ ba người bận rộn hơn tiếng đồng hồ, bệnh nhân xếp hàng bên ngoài vẫn không thấy giảm bớt. Lúc này ba người mới cảm thấy hơi áp lực. Xem ra hôm nay không làm đến mười hai giờ không thể khám hết số bệnh nhân này.   

Mọi người lại bận rộn một lúc nữa. Lúc này đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc của một người phụ nữ, dường như được truyền đến từ khoa ngoại bên cạnh.   

Giang Khương khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắng nghe. Hắn nghe thấy người phụ nữ kia khóc nói:   

- Bác sĩ Lý, cầu xin anh, anh có lòng tốt hãy chữa cho cháu tôi. Tôi biết tôi không đủ tiền, nhưng nó mà cứ thế này thì sẽ chết mất...   

Sau đó là giọng nói bất đắc dĩ của bác sĩ Lý:   

- Bà ơi, không phải tôi không muốn giúp... Tiền nhiều hay ít không phải vấn đề, vấn đề là nó bị đâm sâu thế này, tôi không làm được, lỡ chảy nhiều máu sẽ phiền phức đấy... Bà mau đưa nó đi bệnh viện, nếu không càng kéo dài nó sẽ càng phiền phức đấy!   

- Bác sĩ Lý, tôi biết kỹ thuật của anh tốt lắm, anh giúp tôi đi... Tôi mượn được 300 tệ thôi, đi bệnh viện làm sao đủ... Cầu xin anh đại từ đại bi... hu hu...   

Người phụ nữ này khóc rất thương tâm, khiến người nghe cảm thấy đau lòng.   

Bác sĩ Lý lại bất đắc dĩ nói:   

- Bà ơi, tôi nói rồi, không phải vấn đề tiền. Nếu tôi có thể làm, cho dù bà chỉ có 100 tệ tôi cũng sẽ làm cho con trai bà. Nhưng tôi thật sự không chắc chắn...Lỡ như chảy quá nhiều máu, chắc chắn sẽ chết người đấy!   

- Nhưng... huhu... bác sĩ Lý, nếu như anh không chữa cho cháu tôi, tôi biết làm... làm thế nào... Tôi không thể đưa nó đi đâu được nữa...   

Nghe đến đây, lại nghe thấy tiếng nấc nghẹn của bà cụ. Giang Khương nhíu mày. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn Hồ lão y sư cũng đang dừng bút. Giang Khương liền nhìn Hồ lão y sư trầm giọng nói:   

- Thầy, để con đi xem thử nhé?   

- Được!   

Hồ lão y sư vô cùng yên tâm về Giang Khương, giờ để Giang Khương đi xem thử tình hình cũng tốt, xem rốt cuộc có chuyện gì, nếu không cứ để bệnh nhân khóc lóc ở đây, thật sự gây ảnh hưởng không tốt.   

Giang Khương liền kê xong đơn thuốc trong tay đưa cho Hồ lão y sư. Sau khi hắn xin lỗi các bệnh nhân đang chờ hắn khám bệnh thì đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện