Giang Khương nhìn thấy hai quả cầu sắt màu đen nổ tung trên đài, tuôn ra hai làn khói trắng dày đặc thì chân mày hơi cau một cái. Với kinh nghiệm của hắn không cần nghĩ cũng biết đây là thứ đồ chơi gì.   

Hắn sớm đã nín thở. Tuy hắn không biết thứ này rốt cuộc tên là gì, nhưng nếu có xuất thân từ Thiên Y viện thì chắc chắn hiệu quả không kém.   

Có điều, thứ này đối với hắn mà nói thật ra cũng không có tác dụng gì quá lớn. Nó chỉ hữu hiệu với cao thủ bình thường, còn đối với hắn mà nói thì chưa chắc.   

Giang Khương nín thở, nhìn hai làn khói trắng dày đặc trước mặt bao phủ lấy mình, thậm chí hắn còn tò mò đưa tay động vào làn khói trước mặt. Có điều rất kỳ lạ, hai luồng khỏi dày đặc động vào cũng không tan đi, chỉ hoàn toàn bao trùm lấy hắn, thậm chí khiến hắn có cảm giác đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngón tay.   

Giang Khương khẽ híp mắt lại, sau khi hai con người co rút một lúc, làn khói dày đặc trước mắt hắn nhanh chóng rút khỏi tầm mắt, chỉ còn lại chút khói nhàn nhạt như có như không.   

Có điều, lúc này Giang Khương cũng cũng âm thầm gật đầu, tuy nói lúc này cũng không hề có gió, nhưng hai làn khói trắng này đại khái đã bao trùm cả khán đài, ngưng đọng chứ không tan. Giang Khương dùng hai chưởng có chứa nội lực đánh hai chưởng nhưng phát hiện làn khói trắng này chỉ cuộn lên một chút, chứ không hề tản ra bốn phía.   

Chủ nhiệm Ngưu nhìn thấy khói đã bao trùm cả khán đài thì trong mắt lóe lên một tia đắc ý, trầm giọng nói:   

- Mọi người hìn kỹ, đừng để cho hắn chạy...   

- Vâng...   

Các cao thủ đồng loạt đáp một tiếng, sau đó nới rộng vòng vây lớn hơn, ngăn ngừa Giang Khương chạy ra.   

Các thành viên Thiên Y viện ở dưới đài nhìn thấy làn khói trắng dày đặc bên trên đài thì phần lớn không kìm được khẽ nhíu mày một cái. Từ lúc nào ngoại viện đã trở nên vô dụng như vậy, với người của mình mà còn phải sử dụng đến thứ này?   

Có điều, lúc này cũng không ai nói gì. Xem ra ngoại viện thật sự phụng lệnh Thiên Y viện, nhưng chỉ có chút nghi ngờ... Nếu là lệnh của Thiên Y viện, vì sao không thấy tuyên bố? Chỉ có ngoại viện nhận được lệnh? Đây là nhắm vào thành viên Hội đồng viện... Không có chứng cớ xác thực không thể nào làm như vậy. Mà Hội đồng viện cũng không hề có công bố gì, thế này rốt cuộc là sao?   

Không ít thành viên Thiên Y viện ở bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, ai nấy đều có vẻ nghi hoặc...   

- Đúng rồi... Gần đây có thấy La lão y sư La Thiên Minh không? Nếu thật sự do Hội đồng viện hạ lệnh, La lão y sư La Thiên Minh không thể nào cho phép Giang Khương phản kháng như vậy? Ít nhất với thân phận thành viên Hội đồng viện của Giang Khương, cho dù thật sự mắc tội lớn gì đó cũng không thể nào phạt quá nghiêm trọng mới đúng!   

Một y sư nhị phẩm cau mày nhìn lên trên đài, sau đó nói với y sư nhị phẩm khác bên cạnh:   

- Đến giờ, sao còn chưa thấy La lão y sư ra mặt?   

- Đúng vậy... Tôi cũng thấy kỳ lạ.   

Theo lý thuyết Giang Khương ở đây đánh nhau, làm loạn lên như vậy thật sự là chuyện lớn... Sao La lão y sư La Thiên Minh lại không ra mặt?   

Vị y sư nhị phẩm này cũng có chút nghi ngờ.   

Sau khi chần chừ một chút, vị y sư nhị phẩm này đột nhiên nhìn các y sư tụ tập bên cạnh, trầm giọng hỏi:   

- Hai ngày nay mọi người có ai gặp La lão y sư La Thiên Minh không?   

Những người bên cạnh sau khi sửng sốt một chút đều lần lượt lắc đầu:   

- Không, mấy ngày nay không hề gặp La lão y sư La Thiên Minh...   

Hai vị y sư nhị phậm thấy mọi người lắc đầu thì nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu chậm rãi nhíu mày. Vị y sư nhị phẩm đầu tiên hít một hơi, chần chừ nói:   

- Hai ngày nay hình như tôi cũng không gặp Viện trưởng và Trưởng ban Lưu...   

Sắc mặt vị y sư nhị phẩm thứ hai hơi phiền muộn nói:   

- Tôi cũng không gặp... nhưng... theo lý mà nói...   

Nói tới đây, y sư nhị phẩm này chần chờ một chút, đột nhiên thấp giọng nói:   

- Theo lý mà nói... Giang Khương dù sao cũng là Ủy viên Hội đồng viện, giờ yêu cầu gặp hai người họ... Hẳn hai vị sẽ ra mặt, sẽ không để mọi chuyện ầm ĩ đến mức này mới đúng!   

Sắc mặt của vị y sư nhị phẩm đầu tiên hơi thay đổi, nháy mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, anh ta đột nhiên lên tiếng nói:   

- Hai ngày nay, có ai gặp Viện trưởng và Trưởng ban Lưu không?   

Lúc này hơn mười vị y sư bên cạnh lại một lần nữa hơi sửng sờ, nhìn nhau một cái rồi rối rít lắc đầu.   

Hai y sư nhị phẩm thấy phản ứng của mọi người thì sắc mặt bắt đầu ngưng trọng; cùng tiến tới, thấp giọng lẩm bẩm mấy tiếng rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trước đó không xa có hai người quen đi tới, hai người cũng lập tức bước nhanh đến.   

- Lão Trương...   

Vị y sư nhị phẩm đi trước chào hỏi một lão giả tóc hoa râm.   

- A... Lão Dương, lão Hồ cũng đến à...   

Vị lão giả này cũng là y sư nhị phẩm. Sắc mặt ông ngưng trọng gật đầu một cái.   

- Lão Trương... Hai ngày nay anh có gặp Viện trưởng, Trưởng ban Lưu và La Thiên Minh không?   

Vị Dương y sư này thấp giọng hỏi.   

- Không... Còn hai anh?   

Rõ ràng, lúc này trên mặt vị Trương y sư này cũng có chút nghi ngờ.   

Dương y sư và Hồ y sư nghe Trương y sư nói vậy thì cũng biến sắc, chậm rãi lắc đầu.   

- Các anh cũng không gặp?   

Thấy phản ứng của hai người, sắc mặt của Trương y sư cũng biến đổi, thoáng yên lặng, sau đó ngẩng đầu lên nói:   

- Thế này đi... Các anh thử đi hỏi những người khác xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không được thì chúng ta gọi điện thoại cho Văn phòng viện hoặc Ban giám sát hỏi xem thử...   

- Đúng... đây cũng là... chuyện lớn, mà một chút tin tức cũng không có, thật không bình thường!   

Hai người Dương Hồ sau khi nhìn nhau một cái thì đồng loạt gật đầu.   

Lúc này, trong Ban giám sát cũng đang hỗn loạn. Hồ Giang và La Dương Sinh của Phòng 2 sắc mặt ngưng trọng chạy đến Phòng 3.   

- Xảy ra chuyện gì? Lão Lý... Không phải mấy ngày trước đã nói Giang Khương đã thoát khỏi hiềm nghi rồi sao? Sao Hội đồng viện lại đột nhiên ra lệnh bắt giữ Giang Khương?   

Hồ Giang cau mày, nhìn Lý Khải phía đối diện trầm giọng nói.   

Lúc này sắc mặt Lý Khải cũng vô cùng ngưng trọng, nhìn Hồ Giang nói:   

- Chúng tôi cũng không biết... Hai ngày nay Phòng 3 chúng tôi đã ngừng điều tra Giang Khương... Chúng tôi cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì...   

- Các anh cũng không nhận được tin tức gì sao?   

La Dương Sinh sững sốt một chút, kinh ngạc nói:   

- Vậy sao Hội đồng viện lại hạ lệnh bắt giữ Giang Khương?   

Mấy người Phòng 2 và Phòng 3 đều biến sắc, sau khi nhìn nhau một cái Lý Khải trầm giọng nói:   

- Trưởng ban đâu? Phải đi hỏi thử Trưởng ban...   

Hồ Giang chậm rãi lắc đầu nói:   

- Không liên lạc được Trưởng ban...   

- A... Thư ký thì sao?   

- Cũng không liên lạc được... Bên văn phòng nói hôm trước Trưởng ban qua bên Viện trưởng, sau đó thì không thấy quay lại...   

Sắc mặt Hồ Giang âm trầm nói:   

- Nhưng bên Văn phòng cũng nói không thấy Trưởng ban, hình như Viện trưởng giờ cũng không ở trong viện!   

- A...   

Mấy người bên cạnh nghe thấy những lời này thì chết lặng. Sau đó La Dương Sinh đột nhiên chợt ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, lạnh giọng nói:   

- Dựa theo quy định, chúng ta không nhận được lệnh của Trưởng ban, với những lệnh bắt giữ Ủy viên Hội đồng viện không thông qua Ban giám sát chúng ta... Cho dù thế nào, không có Trưởng ban phê chuẩn, không có Ban giám sát chúng ta thẩm hạch... Không  

ai có quyền bắt giữ Ủy viên Hội đồng viện!   

La Dương Sinh vừa nói ra lời này, lúc này Lý Khải ở bên chần chờ nói:   

- Nhưng... Đây là lệnh của Hội đồng viện, có lẽ không phải giả đâu. Nếu là lệnh của Hội đồng viện, như vậy hẳn phải có Trưởng ban ra mặt mới đúng...   

- Giờ Trưởng ban không có ở đây...   

Sắc mặt Hồ Giang âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nói:   

- Không liên lạc được với Trưởng ban, chuyện này rất không bình thường... Hơn nữa vào lúc này, Ủy viên Giang Khương vừa mới bên ngoài trở về đã hạ lệnh bắt giữ, chuyện này rất không bình thường...   

Nói đến đây, di động của Hồ Giang đột nhiên vang lên.   

Hồ Giang cầm điện thoại lên, nghe bên kia nói mấy câu xong thì sắc mặt xanh mét, nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói:   

- Tôi vừa mới cho người xác nhận, giờ Viện trưởng và Trưởng ban không liên lạc được. Liêu tổng hình như hai ngày nay cũng không lộ diện... Chỉ có hai vị Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân ở viện... Còn La lão y sư La Thiên Minh, cùng hai vị Vu Phượng Minh, Lý Thiên Phúc thân thiết với Giang Khương lúc này cũng không liên lạc được...   

- Cái gì?   

La Dương Sinh bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên xanh mét giống như Hồ Giang.   

- Thế này...   

Hai người Lý Khải bên cạnh lúc này cũng mặt đầy kinh ngạc, thất thanh nói:   

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?   

Lý Khải vừa mới nói xong thì lập tức lắc đầu, nói:   

- Không thể nào... Đây tuyệt đối không thể nào...   

- Không thể không thể nào...   

Hồ Giang nhìn La Dương Sinh bên cạnh, sau đó nhìn về phía Lý Khải, nói:   

- Vốn đây là cơ mật, nhưng giờ tôi phải tiết lộ cho hai người...   

Lý Khải và Tiền Quân nhìn nhau, Tiền Quân đột nhiên lên tiếng, nói:   

- Chẳng lẽ... Chuyện liên quan đến Long Sơn?   

- Đúng... Căn cứ điều tra của chúng tôi, hai vị Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân có liên quan đến chuyện Long Sơn năm đó... Gần đây Viện trưởng và Trưởng ban luôn chuẩn bị cho chuyện này, có điều điều tra vẫn chưa hoàn thành xong...   

La Dương Sinh nhìn hai người, nói:   

- Giờ xảy ra tình huống như thế nào, Ủy viên Giang Khương vừa về viện đã hạ lệnh bí mật bắt giữ, khả năng xảy ra chuyện rất lớn...   

- Làm sao có thể? Điều này sao có thể?   

Lúc này Tiền Quân và Lý Khải cũng lắc đầu liên tục, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.   

- Chúng tôi cũng hy vọng không phải thật, nhưng bây giờ không thể không hoài nghi tính có thể của chuyện này...   

Hồ Giang lạnh giọng nói:   

- Giờ Trưởng ban không có ở đây, viện trưởng cũng không, không thông qua Ban giám sát chúng ta, bí mật bắt giữ Ủy viên Hội đồng viện tuyệt đối không được phép... Cho dù là lệnh của Hội đồng viện, Ban giám sát chúng ta cũng có quyền nghi ngờ, và lên tiếng chất vấn!   

- Đúng... Nếu quả thật xảy ra chuyện, như vậy Ủy viên Giang Khương tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề; một khi hắn cũng xảy ra vấn đề; đến lúc đó, không có Trưởng ban ở đây, chỉ dựa vào Ban giám sát chúng ta trên căn bản không thể nào tiến hành chất vấn chuyện này!   

Lúc này vẻ mặt La dương Sinh tàn khốc nhìn Tiền Quân và Lý Khải đối diện, nói:   

- Cho nên, bây giờ Ban giám sát chúng ta phải phái người ra mặt. Cho dù không đứng bên Ủy viên Giang Khương, nhưng chúng ta phải cho thấy ý kiến và thái độ của Ban giám sát chúng ta...   

Tiền Quân và Lý Khải nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, nói:   

- Được... Giờ chúng ta lập tức liên lạc với Phòng 1, phòng 4 và phòng 5...   

- Được... Phải mau lên, một khi Ủy viên Giang Khương rơi vào tay giặc thì chúng ta sẽ hết cách!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện