Trả tiền xong, Giang Khương mở cửa, vừa bước lên lầu, vừa bỏ bánh bao vào miệng. Hắn vừa đi lên lầu trên thì đã ăn sạch một lồng bánh bao.   

Nhưng một lồng bánh bao này chui vào bụng dường như càng khiến Giang Khương cảm thấy đói hơn nữa. Giang Khương chẳng thèm tắm rửa gì đó, vội vàng nhét nốt lồng bánh bao đang cầm trong tay vào bụng.   

Kết quả hắn nhìn những cái bánh bao nhỏ như đầu ngón tay vơi đi từng cái một, nhưng bụng chỉ miễn cưỡng lấp được một nửa. Lúc này, Giang Khương đã hoàn toàn choáng váng.   

Ngày hôm qua mình ăn nhiều như vậy mới coi như no được tám mươi phần trăm. Hôm nay ăn hai lồng bánh bao, cũng chỉ no được một nửa sao?!   

Giang Khương sờ cái đầu đang hơi đau, đứng sững không thể nghĩ thông được. Trước kia buổi sáng mình ăn một lồng bánh bao là đã no rồi, sao hai ngày nay lại ăn tốt như vậy. Giờ mình đã ăn hai lồng bánh bao mà cũng chỉ no được một nửa?   

Nhưng lúc này Giang Khương cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, thời gian không còn sớm nữa. Hơn nữa người hắn cũng đang dính dấp, phải mau chóng tắm rửa.   

Giang Khương vừa tắm, vừa cảm thấy khá buồn bực. Hình như mồ hôi hôm nay vô cùng dính dấp. Ngày xưa hắn chỉ cần dùng xà bông xoa một chút rồi kỳ cọ là được rồi. Hôm nay hắn phải dùng xà bông chà hai lượt rồi mới thấy sạch sẽ.   

Sau khi tắm rửa xong, Giang Khương chỉ cảm thấy bụng mình vẫn còn trống rỗng. Không còn cách nào khác, hắn đành mặc quần áo xuống lầu. Sau khi hắn mở cửa, lại đến chỗ ông cụ mua thêm một lồng bánh bao.   

Ông cụ nhìn Giang Khương mua đến lồng thứ ba, ánh mắt của ông có chút kỳ lạ nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn phòng khám, đột nhiên nở nụ cười.   

Gần đây Giang Khương rất quen với nụ cười đặc biệt này. Nhìn nụ cười của ông cụ, hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài, cũng thật sự không có tâm tư giải thích. Những chuyện thế này chẳng thể giải thích rõ ràng được. Cho dù là ai cũng không thể tin, người bình thường chỉ có thể ăn một lồng bánh bao là no, hôm nay đột nhiên muốn ăn ba lồng.   

Bệnh nhân khám buổi sáng vẫn rất đông. Nhưng cả ba người đều có mặt nên khoảng hơn mười một giờ, bệnh nhân đã được xử lý kha khá. Ba thầy trò thấy bệnh nhân không vào nữa liền chuẩn bị đi ăn trưa.   

Lúc này Hồ lão y sư cũng cầm mấy tờ báo mới được giao sáng nay lên xem. Giang Khương nhàn rỗi không có việc gì, cũng tiện tay cầm một tờ giở ra xem.   

Tờ báo này là Nhật báo Sở Nam. Trên cơ bản đều là những bài viết sáo rổng. Giang Khương lật đến trang thứ hai thì cảm thấy thật sự không có gì thú vị. Hắn đang định đổi tờ khác thì đột nhiên thấy bên trên có một bài viết liên quan đến quân đội. Bên trên có viết hôm nay quân đội lại thăng một đợt thiếu tướng mới, do lãnh đạo nào  

đó thụ huân cho những thiếu tướng này, ở phía sau có liệt kê tên của đợt thiếu tướng mới.   

- Bạch Ngạn Bân...   

Thấy cái tên này, hai mắt Giang Khương khẽ giật giật. Hắn cảm thấy hình như cái tên này quen quen, như đã nghe ở đâu rồi.   

Giang Khương nhớ lại, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu. Sau khi nhìn đoạn kí ức này, trước mắt Giang Khương hơi sáng lên. Đúng rồi... mình đã từng nghe đội trưởng nói tới cái tên này. Hơn nữa họ Bạch này tương đối hiếm, cho nên sau khi mình nhìn thấy mới cảm thấy hơi quen quen.   

Tết năm ngoái, khi toàn đội tụ tập, đội trưởng đã uống khá nhiều rượu. Đúng lúc ấy vừa hay cũng truy đuổi được tin tức của mục tiêu, nên rất vui vẻ nói. Nếu lần này chúng ta có thể thành công thì sẽ nhanh chóng báo lên với lãnh đạo, coi như cũng không phụ sự chỉ dạy của giáo quan Bạch Ngạn Bân năm đó, lập công cho tổ quốc!   

Lúc ấy Giang Khương cũng uống khá nhiều rượu nên không chú ý đến cái tên này. Nhưng giờ sau khi hắn nhìn thấy cái tên này, trí nhớ khủng bố kia lập tức lật cái tên này ra từ sâu trong trí nhớ.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương cẩn thận đọc lại đoạn tin tức kia thêm một lần nữa, nhưng trong đó không có thêm tin tức gì khác. Trong đó chỉ có vài tin tức nhắc đến chuyện Bạch Ngạn Bân thăng chức thiếu tướng, không có tư liệu hay giới thiệu nào khác.   

Giang Khương thở hắt ra, dĩ nhiên cũng biết đây là bình thường. Những tin tức liên quan đến nhân sự của bên quân đội, đặc biệt là của những đơn vị tương đối bí mật, sẽ không có bất cứ tờ báo nào nhắc tới. Lần này do họ được lãnh đạo đích thân thụ phong nên mới được báo chí liệt kê danh sách tướng lĩnh được thăng chức.   

Sau khi hắn ghi nhớ kỹ cái tên này, Giang Khương nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, rồi hắn lại cầm một tờ báo khác lên tùy tiện lật ra.   

Ăn cơm xong, Hồ lão y sư đột nhiên hỏi Giang Khương:   

- Giang Khương... Năm hai con giảng đến bài nào rồi?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó cười cười nói:   

- Con vừa giảng xong kỳ hằng chi phủ...   

- Ồ... tốc độ khá nhanh đấy nhỉ!   

Hồ lão y sư gật đầu, sau đó cười nói:   

- Tiết chiều này để thầy giảng cho.   

Nghe thấy Hồ lão y sư nói vậy, Giang Khương khá tò mò. Sao hôm nay Hồ lão y sư hăng hái vậy, còn đích thân đi giảng bài nữa.   

Hồ lão y sư thấy vẻ ngạc nhiên của Giang Khương liền cười nói:   

- Chiều nay Chủ nhiệm Lý sẽ đến... Con đi cùng Chủ nhiệm Lý một chuyến đi, tiết buổi chiều để thầy dạy!   

Thấy Hồ lão y sư nói vậy, Giang Khương mới hiểu ra, nhíu mày nói:   

- Thầy, thầy không đi à?   

- Chẳng còn cách nào khác, hôm nay lại trùng hợp như vậy. Dù sao cũng cần có một người đi dạy. Mà bên chỗ Tỉnh trưởng La con buộc phải đi. Thầy đã nói với Chủ nhiệm Lý rồi. Con đến bắt mạch cho Tỉnh trưởng La, nếu như không có gì khác thì cứ uống theo đơn thuốc lần trước là được!   

Hồ lão y sư cũng có chút bất đắc dĩ. Bên chỗ Tỉnh trưởng La lần nào cũng phải tiến hành xoa bóp, Giang Khương không đi không được. Nếu Giang Khương phải đi, vậy thì mình không thể đi.   

Còn về chuyện đơn thuốc, Hồ lão y sư cũng biết, thực ra thuốc của mình chỉ có tác dụng bổ trợ. Bằng không nếu thật sự chỉ cần dựa vào thuốc có thể chữa khỏi thì chứng đau lưng của Tỉnh trưởng La đã được mình chữa khỏi từ lâu rồi. Lần này có thể giúp chứng đau lưng của Tỉnh trưởng La chuyển biến tốt đẹp, chủ yếu là nhờ vào xoa bóp của Giang Khương. Nếu không có Giang Khương xoa bóp, chắc chắn hiệu quả sẽ không rõ rệt được như vậy.   

Cho nên Hồ lão y sư đã cân nhắc, nếu hai người chỉ một người đi được, dĩ nhiên Giang Khương sẽ đi. Dù sao chuyện đơn thuốc Giang Khương cũng khá rành. Cho nên, ông đi hay không không quan trọng. Hơn nữa mấy năm nay ông tạo dựng được mối quan hệ tốt với Tỉnh trưởng La. Có thể nói hai bên rất thân cận, đây là điều không phải chỉ dựa vào một hai lần đến nhà là có thể lôi kéo được.   

Giang Khương không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao đây cũng không phải là đến lần đầu tiên. Hắn đã khá quen thuộc với Tỉnh trưởng La rồi. Cho nên thầy có đi hay không đều thế cả.   

Nghe thấy hai thầy trò nói chuyện với nhau, Trương Nhạc ngồi đối diện vô cùng hâm mộ. Tuy nhiên anh ta biết, đã không có mũi khoan thì đừng ham ôm nghề làm gốm. Chuyện này anh ta có mong chờ thì cũng không thể nào rơi lên đầu anh ta được.   

Xế chiều, Hồ lão y sư đến Đại học Đông Nguyên giảng bài. Hơn hai giờ Chủ nhiệm Lý cũng đến phòng khám đón Giang Khương.   

Sau khi Giang Khương khám xong cho hai bệnh nhân đầu tiên liền nói với Trương Nhạc rồi bước lên xe của Chủ nhiệm Lý trong ánh mắt hâm mộ của Trương Nhạc.   

- Chủ nhiệm Lý.. thật sự cảm ơn chú. Cháu đúng là vô công vẫn nhận lộc.   

Giang Khương mỉm cười cảm ơn Chủ nhiệm Lý ngồi cạnh.   

Dĩ nhiên Chủ nhiệm Lý hiểu Giang Khương đang nói gì, lập tức cười cười nói:   

- Bác sĩ Tiểu Giang khách sáo rồi, cậu có thể chữa được bệnh cho Tỉnh trưởng, đó đã là công lao lớn rồi. Một chiếc điện thoại nho nhỏ này, chẳng qua chỉ để tiện liên lạc thôi. Chỉ cần cậu chữa khỏi bệnh cho Tỉnh trưởng, đến lúc đó cậu muốn gì cũng được!   

Giang Khương mỉm cười, dĩ nhiên hắn hiểu ý nghĩa câu cuối cùng của Chủ nhiệm Lý. Đó đơn thuần chỉ là khác sáo. Có thể chữa bệnh cho Tỉnh trưởng, dù chỉ là một Phó tỉnh trưởng... nhưng người ta đã để mắt đến cậu, cậu thật sự còn muốn ỷ thế, dám đưa ra yêu cầu lung tung, như thế là đang tự tìm rắc rối.   

Ngồi ở trên xe, Giang Khương nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, vì con đường này không phải con đường trước kia.   

Tuy nhiên Giang Khương cũng không lên tiếng. Rốt cuộc chiếc xe này đi đến đâu không phải chuyện hắn nên hỏi, hắn chỉ lo việc xoa bóp cho Tỉnh trưởng La thôi.   

Xe chạy về phía trước chưa được bao lâu đã dừng lại trước một tòa kiến trúc khổng lồ. Giang Khương nhìn hai lượt liền ngây ngẩn cả người, vì trước cổng ra vào có treo vài cái biển cực lớn. Một trong số đó là tấm biển Ủy ban nhân dân tỉnh.   

Trực tiếp dẫn mình đến Ủy ban nhân dân tỉnh... Giang Khương cười khổ. Hắn thật sự không ngờ Tỉnh trưởng La này lại sốt ruột như vậy, đang trong giờ làm việc lại vội vàng gọi mình đến đây.   

Nhưng dĩ nhiên Giang Khương cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn theo Chủ nhiệm Lý đi vào trong tòa nhà làm việc lớn.   

Cả đoạn đường này họ cũng gặp khá nhiều người. Tuy Chủ nhiệm Lý chỉ là thư ký của Phó tỉnh trưởng, nhưng những người gặp đều thân cận mang theo chút cung kính chào hỏi Chủ nhiệm Lý. Chủ nhiệm Lý cũng chỉ mỉm cười gật đầu đáp lễ, vô cùng có phong thái của nhà lãnh đạo.   

Người trên đường sau khi chào hỏi Chủ nhiệm Lý đều lơ đãng dồn ánh mắt lên người Giang Khương, có điều sau khi nhìn Giang Khương rồi đều thoáng lộ vẻ kinh ngạc.   

Dù sao những người có thể lăn lộn ở Ủy ban tỉnh, trên cơ bản đều có cặp mắt rất độc. Mặc dù Giang Khương đi sau Chủ nhiệm Lý giữ thần thái bình tĩnh tự nhiên, nhưng mọi người liếc mắt thấy chàng thanh niên trước mặt tương đối trẻ, không biết vì sao lại theo Chủ nhiệm Lý xuất hiện ở Ủy ban tỉnh.   

Đương nhiên, những người này cũng chỉ hiếu kỳ, không ai nói lung tung, nhưng cũng khiến Giang Khương thầm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.   

Giang Khương nhanh chóng cùng Chủ nhiệm Lý đến trước cửa một phòng làm việc, sau đó ông dẫn Giang Khương bước vào.   

Bên trong là một sảnh nhỏ, có một thanh niên đang ngồi trước bàn làm việc đọc văn kiện gì đó. Sau khi người này thấy Chủ nhiệm Lý và Giang Khương bước vào, vội  

vàng đứng dậy, cười nói:   

- Chủ nhiệm Lý đã về ạ   

- Ừ... Tiểu Trương, ban nãy không có gì chứ?   

Chủ nhiệm Lý mỉm cười với chàng thanh niên này, gật đầu nói.   

- Ban nãy Sở trưởng Bạch có đến, giờ đang ở trong...   

Tiểu Trương vội vàng đáp.   

- Ồ... Sở trưởng Bạch đang ở trong...   

Chủ nhiệm Lý gật đầu, sau đó cười nói với Giang Khương:   

- Bác sĩ Tiểu Giang, đến bên này ngồi một lát đã, Sở trưởng Bạch Minh Nghĩa của Sở y tế đang ở trong báo cáo công việc với Tỉnh trưởng La...   

- Được!   

Giang Khương vội vàng gật đầu, sau đó liền ngồi xuống ghế salon bên cạnh. Dĩ nhiên hắn hiểu ban nãy Chủ nhiệm Lý cố tình nói cho hắn biết rõ người đó là ai.   

Đây chính là lão đại của hệ thống y tế toàn tỉnh. Nói cách khác là lão đại quản lý đám Giang Khương, chứ không giống như các tỉnh trưởng, sở trưởng nào đó...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện