Hồ Minh Vũ Hồ đại thiếu gia từng khoe khoang rằng, từ sau khi tới Thiên Y viện chỉ mấy ngày ngắn ngủi, trong ba thế hệ già, trung niên, thanh niên của Thiên Y viện, trừ một số bậc cao niên khinh thường không nghe chuyện bên ngoài ra, dưới y sư cấp ba không ai không biết tới vị tuổi trẻ tuấn kiệt của trưởng lão viện này.
Nếu không phải có Giang Khương như châu ngọc trước đó, mọi người đã có chút lực miễn dịch, khi vị này xuất hiện, thế nào cũng khiến một trào lưu hâm mộ ghen ghét mới dâng lên.
Đương nhiên Hồ đại thiếu gia cũng chỉ khoe khoang như vậy được vài ngày, sau đó liền giống như đã nhận ra, tìm tới Giang Khương, lập tức trở nên khiêm nhường. Cho dù là khi Giang Khương ở Châu Phi, Giang Văn Ba xuất hiện tại Thiên Y viện, Hồ đại thiếu gia vẫn không dám khoe khoang dùng chiêu số bỏ đá xuống giếng kia.
Bởi vì thật sự gã bị ám ảnh rồi...
Gần đây gã lại càng khiêm nhường, đặc biệt là sau khi Giang Khương lên chức thành viên Viện ủy hội, giờ gã còn khiêm nhường hơn cả một số y sĩ thực tập, ngay cả ra cửa cũng sợ đụng phải Giang Khương... Thật sự gã không thể chịu nổi. Gã là một thiên tài như vậy, vậy mà tất cả mọi thứ gã có thể dựa vào, giờ trước mặt đối phương đã chẳng bằng nổi một bãi phân chó.
Thiên phú vẫn được kiêu ngạo không so nổi với đối phương, hiện tại ngay cả việc gã có ông cố nội xuất thân từ trưởng lão viện, trước mặt đối phương cũng chẳng hề đáng giá... Bằng vào bối cảnh, xuất thân của gã đối mặt với địa vị bản thân Giang Khương hiện tại, có thể nói là hoàn toàn vô nghĩa rồi...
Chẳng qua gã cũng không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Dù thế nào đi nữa, ngoài Giang Khương ra, gã cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi ưu tú nhất Thiên Y viện. Với thân thế và bối cảnh của gã, ở Thiên bệnh viện gã vẫn đứng số một số hai. Đối với đám fan hâm mộ mới lớn, gã vẫn ở tít trên cao.
Chẳng qua loại cảm giác ưu việt này của gã không thể duy trì được quá lâu. Một cảm giác nguy cơ không hiểu nổi đang xuất hiện trước mắt, khiến nội tâm gã đã hơi kinh hoàng bất an.
Hồ Minh Vũ Hồ đại thiếu gia có chút địa vị đặc thù tại Thiên Y viện, hiển nhiên có các nguồn tin khác nhau.
Hội ủy viên điều tra Long Sơn đã bắt đầu dính dáng tới trưởng lão viện rồi...
Lúc nghe được tin này, Hồ Minh Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mình ngây ra. Sao có thể thế được? Chuyện Thiên bệnh viện làm sao có thể liên quan tới trưởng lão viện chứ? Trưởng lão viện là tồn tại độc lập ngoài biên chế Thiên Y viện, mặc dù do Thiên bệnh viện ủng hộ và cung dưỡng nhưng trưởng lão viện chưa bao giờ nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Y viện. Làm sao Hội ủy viên điều tra Long Sơn đáng chết này lại dính dáng tới trưởng lão viện chứ?
Là thành viên của Thiên Y viện, hiển nhiên gã hiểu rất rõ, Hội ủy viên điều tra Long Sơn này, còn cả Giang Khương có quyền hạn như thế nào.
Cho nên khi nghe được tin tức này, sắc mặt Hồ Minh Vũ liền đen kịt. Mặc dù chưa bao giờ gã nghĩ tới chuyện Giang Khương có thể gây ra ảnh hưởng gì với ông nội mình, nhưng đột nhiên gã lại có cảm giác hơi không ổn, không tốt đẹp lắm...
Chậm rãi đi vòng quanh trong khu trang viên khổng lồ, lúc này lông mày Giang Khương đã nhíu chặt.
Hắn nhìn đám biệt thự như sao trời vây quanh, vốn dĩ thiết kế rất hoàn thiện tiện lợi, trong mắt lại càng phát ra vẻ tối tăm.
- Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều... Đều là do Viện ủy hội phê duyệt đặc biệt. Có thể tiến vào trưởng lão viện đều là tồn tại thế hệ trước có cống hiến rất lớn với Thiên Y viện. Sau lúc họ rút lui liền tiến vào trưởng lão viện, hưởng thụ sự phụng dưỡng của Thiên Y viện. Chuyện này là việc bọn họ đáng được hưởng!
Lưu Mộc Dương đi phía trước, không quay đầu lại, dường như cảm nhận được vẻ tối tăm trong mắt Giang Khương, bình thản nói.
Giang Khương hừ khẽ một tiếng, nhìn hai nữ hầu trẻ trung xinh đẹp tuyệt trần đang dìu một ông lão cao lớn run rẩy phía trước, cười lạnh nói:
- Nhìn thế này thì đúng là bọn họ hưởng đủ phúc rồi!
Lưu Mộc Dương cũng nhìn thấy ông lão phía trước kia. Nhìn ông lão ngồi xuống một cái ghế dài trong vườn hoa, sau đó dầu gối lên bộ ngực đầy đặn của một nữ hầu, hai chân gác lên chân nữ hầu còn lại, hưởng thu sự xoa bóp chu đáo và dịu dàng của hai người, trong mắt cũng hiện lên một tia cười khổ.
- Lão đồng chí này đã tới tuổi này rồi... Không còn ý nghĩ tranh đua, hưởng thụ chút vui thú nhân sinh cũng là... Điều bình thường...
Lên tiếng xong, vẻ mặt Lưu Mộc Dương cũng hơi khác thường, cười khan nói.
- Được rồi... Đây quả thật là hưởng thụ nhân sinh...
Nhìn ông lão kia híp mắt, nằm dưới ánh mắt ấm áp, thích ý hưởng tụ sự phục vụ của hai người kia, đồng thời một tay còn xoa nắn bắp đùi đầy đặn của một nữ hầu không chút kiêng kỵ, khóe miệng Giang Khương không nén nổi lộ một tia cười lạnh.
Lưu Mộc Dương che miệng ho khan hai tiếng, trên mặt cũng lộ một tia xấu hổ. Trưởng lão viện này cũng không có giới luật nghiêm khắc như Thiên Y viện, hơn nữa vốn trưởng lão viện là một tồn tại giống như viện dưỡng lão, mấy lão đồng chí này ở đây tùy tiện một chút cũng là rất bình thường.
Chẳng qua trong mắt hai người, thoạt nhìn cảnh này cũng rất gai mắt.
May là Giang Khương cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, không nói nhiều thêm, chỉ đi theo Lưu Mộc Dương, tiếp tục tiến vào bên trong trưởng lão viện.
Hai người đến gần một chỗ sâu trong trang viên, đi tới một tòa biệt thự xa hoa khổng lồ. Lúc này Lưu Mộc Dương mới tới gần cửa, đưa tay bấm vào bảng điều khiển hai cái, sau đó lại kiểm tra mã số và vân tay xong, lúc này cánh cửa mới chậm rãi mở ra.
- Nơi này là phòng họp của trưởng lão viện...
Lưu Mộc Dương vừa đi vừa nói với Giang Khương bên cạnh:
- Thường vụ trưởng lão hội đều làm việc tại chỗ này!
- Thường vụ trường lão hội?
Giang Khương khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Lưu Mộc Dương gật đầu khẽ nói:
- Đúng... Thường vụ trường lão hội là cơ cấu chấp hành trong trưởng lão viện... Các sự việc trong trưởng lão viện đều do Thường vụ trường lão hội quyết định... Còn đại đa số các trưởng lão trong trưởng lão viện đều mặc kệ sự đời. Bọn họ chỉ để ý tới nghiên cứu và các nhu cầu sinh hoạt của mình, sau đó thường đề đạt lên Thường vụ trường lão hội...
- Vậy rốt cục Thường vụ trường lão hội này được cấu thành như thế nào?
Giang Khương cau mày, trầm giọng hỏi.
- Thường vụ trường lão hội có tổng cộng tám người, trong đó trừ Thủ tịch trưởng lão và Thứ tịch trưởng lão ra, sáu người còn lại ngang hàng nhau... Cứ ba năm, trừ Thủ tịch trưởng lão và Thứ tịch trưởng lão, các trưởng lão thường vụ khác lại thay đổi một lần...
- Trong cả trưởng lão viện, tất cả mọi chuyện đều do tám vị Thường vụ trường lão này quản lý....
Lưu Mộc Dương bình thản nói:
- Cho nên nếu chúng ta muốn tiến hành điều tra tương ứng trong trưởng lão viện này, như vậy nhất định phải được Thường vụ trường lão hội phê chuẩn... Nói cách khác, hiện tại là chúng ta đến gặp Thủ tịch trưởng lão của Thường vụ trường lão hội... Chỉ có được ông ấy đồng ý, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước...
Nếu không phải có Giang Khương như châu ngọc trước đó, mọi người đã có chút lực miễn dịch, khi vị này xuất hiện, thế nào cũng khiến một trào lưu hâm mộ ghen ghét mới dâng lên.
Đương nhiên Hồ đại thiếu gia cũng chỉ khoe khoang như vậy được vài ngày, sau đó liền giống như đã nhận ra, tìm tới Giang Khương, lập tức trở nên khiêm nhường. Cho dù là khi Giang Khương ở Châu Phi, Giang Văn Ba xuất hiện tại Thiên Y viện, Hồ đại thiếu gia vẫn không dám khoe khoang dùng chiêu số bỏ đá xuống giếng kia.
Bởi vì thật sự gã bị ám ảnh rồi...
Gần đây gã lại càng khiêm nhường, đặc biệt là sau khi Giang Khương lên chức thành viên Viện ủy hội, giờ gã còn khiêm nhường hơn cả một số y sĩ thực tập, ngay cả ra cửa cũng sợ đụng phải Giang Khương... Thật sự gã không thể chịu nổi. Gã là một thiên tài như vậy, vậy mà tất cả mọi thứ gã có thể dựa vào, giờ trước mặt đối phương đã chẳng bằng nổi một bãi phân chó.
Thiên phú vẫn được kiêu ngạo không so nổi với đối phương, hiện tại ngay cả việc gã có ông cố nội xuất thân từ trưởng lão viện, trước mặt đối phương cũng chẳng hề đáng giá... Bằng vào bối cảnh, xuất thân của gã đối mặt với địa vị bản thân Giang Khương hiện tại, có thể nói là hoàn toàn vô nghĩa rồi...
Chẳng qua gã cũng không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Dù thế nào đi nữa, ngoài Giang Khương ra, gã cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi ưu tú nhất Thiên Y viện. Với thân thế và bối cảnh của gã, ở Thiên bệnh viện gã vẫn đứng số một số hai. Đối với đám fan hâm mộ mới lớn, gã vẫn ở tít trên cao.
Chẳng qua loại cảm giác ưu việt này của gã không thể duy trì được quá lâu. Một cảm giác nguy cơ không hiểu nổi đang xuất hiện trước mắt, khiến nội tâm gã đã hơi kinh hoàng bất an.
Hồ Minh Vũ Hồ đại thiếu gia có chút địa vị đặc thù tại Thiên Y viện, hiển nhiên có các nguồn tin khác nhau.
Hội ủy viên điều tra Long Sơn đã bắt đầu dính dáng tới trưởng lão viện rồi...
Lúc nghe được tin này, Hồ Minh Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mình ngây ra. Sao có thể thế được? Chuyện Thiên bệnh viện làm sao có thể liên quan tới trưởng lão viện chứ? Trưởng lão viện là tồn tại độc lập ngoài biên chế Thiên Y viện, mặc dù do Thiên bệnh viện ủng hộ và cung dưỡng nhưng trưởng lão viện chưa bao giờ nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Y viện. Làm sao Hội ủy viên điều tra Long Sơn đáng chết này lại dính dáng tới trưởng lão viện chứ?
Là thành viên của Thiên Y viện, hiển nhiên gã hiểu rất rõ, Hội ủy viên điều tra Long Sơn này, còn cả Giang Khương có quyền hạn như thế nào.
Cho nên khi nghe được tin tức này, sắc mặt Hồ Minh Vũ liền đen kịt. Mặc dù chưa bao giờ gã nghĩ tới chuyện Giang Khương có thể gây ra ảnh hưởng gì với ông nội mình, nhưng đột nhiên gã lại có cảm giác hơi không ổn, không tốt đẹp lắm...
Chậm rãi đi vòng quanh trong khu trang viên khổng lồ, lúc này lông mày Giang Khương đã nhíu chặt.
Hắn nhìn đám biệt thự như sao trời vây quanh, vốn dĩ thiết kế rất hoàn thiện tiện lợi, trong mắt lại càng phát ra vẻ tối tăm.
- Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều... Đều là do Viện ủy hội phê duyệt đặc biệt. Có thể tiến vào trưởng lão viện đều là tồn tại thế hệ trước có cống hiến rất lớn với Thiên Y viện. Sau lúc họ rút lui liền tiến vào trưởng lão viện, hưởng thụ sự phụng dưỡng của Thiên Y viện. Chuyện này là việc bọn họ đáng được hưởng!
Lưu Mộc Dương đi phía trước, không quay đầu lại, dường như cảm nhận được vẻ tối tăm trong mắt Giang Khương, bình thản nói.
Giang Khương hừ khẽ một tiếng, nhìn hai nữ hầu trẻ trung xinh đẹp tuyệt trần đang dìu một ông lão cao lớn run rẩy phía trước, cười lạnh nói:
- Nhìn thế này thì đúng là bọn họ hưởng đủ phúc rồi!
Lưu Mộc Dương cũng nhìn thấy ông lão phía trước kia. Nhìn ông lão ngồi xuống một cái ghế dài trong vườn hoa, sau đó dầu gối lên bộ ngực đầy đặn của một nữ hầu, hai chân gác lên chân nữ hầu còn lại, hưởng thu sự xoa bóp chu đáo và dịu dàng của hai người, trong mắt cũng hiện lên một tia cười khổ.
- Lão đồng chí này đã tới tuổi này rồi... Không còn ý nghĩ tranh đua, hưởng thụ chút vui thú nhân sinh cũng là... Điều bình thường...
Lên tiếng xong, vẻ mặt Lưu Mộc Dương cũng hơi khác thường, cười khan nói.
- Được rồi... Đây quả thật là hưởng thụ nhân sinh...
Nhìn ông lão kia híp mắt, nằm dưới ánh mắt ấm áp, thích ý hưởng tụ sự phục vụ của hai người kia, đồng thời một tay còn xoa nắn bắp đùi đầy đặn của một nữ hầu không chút kiêng kỵ, khóe miệng Giang Khương không nén nổi lộ một tia cười lạnh.
Lưu Mộc Dương che miệng ho khan hai tiếng, trên mặt cũng lộ một tia xấu hổ. Trưởng lão viện này cũng không có giới luật nghiêm khắc như Thiên Y viện, hơn nữa vốn trưởng lão viện là một tồn tại giống như viện dưỡng lão, mấy lão đồng chí này ở đây tùy tiện một chút cũng là rất bình thường.
Chẳng qua trong mắt hai người, thoạt nhìn cảnh này cũng rất gai mắt.
May là Giang Khương cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, không nói nhiều thêm, chỉ đi theo Lưu Mộc Dương, tiếp tục tiến vào bên trong trưởng lão viện.
Hai người đến gần một chỗ sâu trong trang viên, đi tới một tòa biệt thự xa hoa khổng lồ. Lúc này Lưu Mộc Dương mới tới gần cửa, đưa tay bấm vào bảng điều khiển hai cái, sau đó lại kiểm tra mã số và vân tay xong, lúc này cánh cửa mới chậm rãi mở ra.
- Nơi này là phòng họp của trưởng lão viện...
Lưu Mộc Dương vừa đi vừa nói với Giang Khương bên cạnh:
- Thường vụ trưởng lão hội đều làm việc tại chỗ này!
- Thường vụ trường lão hội?
Giang Khương khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Lưu Mộc Dương gật đầu khẽ nói:
- Đúng... Thường vụ trường lão hội là cơ cấu chấp hành trong trưởng lão viện... Các sự việc trong trưởng lão viện đều do Thường vụ trường lão hội quyết định... Còn đại đa số các trưởng lão trong trưởng lão viện đều mặc kệ sự đời. Bọn họ chỉ để ý tới nghiên cứu và các nhu cầu sinh hoạt của mình, sau đó thường đề đạt lên Thường vụ trường lão hội...
- Vậy rốt cục Thường vụ trường lão hội này được cấu thành như thế nào?
Giang Khương cau mày, trầm giọng hỏi.
- Thường vụ trường lão hội có tổng cộng tám người, trong đó trừ Thủ tịch trưởng lão và Thứ tịch trưởng lão ra, sáu người còn lại ngang hàng nhau... Cứ ba năm, trừ Thủ tịch trưởng lão và Thứ tịch trưởng lão, các trưởng lão thường vụ khác lại thay đổi một lần...
- Trong cả trưởng lão viện, tất cả mọi chuyện đều do tám vị Thường vụ trường lão này quản lý....
Lưu Mộc Dương bình thản nói:
- Cho nên nếu chúng ta muốn tiến hành điều tra tương ứng trong trưởng lão viện này, như vậy nhất định phải được Thường vụ trường lão hội phê chuẩn... Nói cách khác, hiện tại là chúng ta đến gặp Thủ tịch trưởng lão của Thường vụ trường lão hội... Chỉ có được ông ấy đồng ý, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước...
Danh sách chương