Thời gian trôi qua rất nhanh. Vài ngày qua đi, trên cơ bản những công việc điều tra về hơn hai mươi năm trước đều đã được hoàn thành một lần nữa. Quan sát tình huống liên quan, Ban giám sát cũng bắt đầu từ từ tiến hành điều tra bước tiếp theo với một số đối thủ trọng điểm.
Chuyện đã qua đi hơn hai mươi năm, những người năm đó có tư cách tham gia vào việc này, hiện tại ít nhất đã năm sáu mươi tuổi rồi. Tới tuổi này, lại có tư cách tham dự chuyện đó, như vậy cơ bản đều là người quyền cao chức trọng tại Thiên Y viện.
Loại nhân vật cấp bậc như vậy, tất nhiên mấy tiểu lEuro của Ban giám sát không có tư cách tham dự, chỉ có thể do Hồ Giang và Dương lão tự hẹn tới hỏi thăm. Điều này khiến hai người bọn họ bận rộn không thể dứt ra nổi.
Trải qua mấy lần sàng lọc, số người còn lại hiển nhiên sẽ không nhiều, chẳng qua cơ bản cũng được xem là mục tiêu quan trọng. Muốn biết chân tướng năm đó, Hồ Giang và La Dương Sinh chỉ có thể cố gắng lên dây cót. Hai người phân tổ, tiến hành điều tra sâu từng nhân vật quan trọng này.
Thời gian hai ngày này, ngay cả Giang Khương cũng đến phòng số 2 rất nhiều lần...
- Đừng có tới phiền tôi... Tôi rất bận. Các người cần hỏi gì tôi cũng trả lời rồi... Chuyện này đã hơn hai mươi năm, làm sao tôi có thể nhớ kỹ được? Còn có một hạng mục đang chờ tôi. Các người muốn hỏi thì tới phòng ban của tôi đi... Tôi không có thời gian dây dưa với các người!
Một vị y sư cấp hai vẻ mặt thiếu kiên nhân vỗ mạnh bàn, đứng dậy, trừng mắt nhìn La Dương Sinh, bỏ lại một câu như vậy liền hừ lạnh một tiếng, đi về phía cửa phòng.
La Dương Sinh cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ và căm tức nhìn bóng lưng đối phương. Hai ngày nay gã đã đụng phải chuyện thế này không chỉ hai lần rồi. Mà với thân phận cùng địa vị của đối phương, chỉ cần không quá mức thì mình cũng không có biện pháp nào với đối phương cả.
Chẳng qua vị y sư cấp hai này vừa mới đi ra tới cửa liền chợt dừng lại. La Dương Sinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tới, lại nghe thấy một giọng nói:
- Quay lại...
- Ấy... Chuyện này... Chuyện này... bộ trưởng Giang, trong ban tôi còn có việc gấp... Nếu không để đợi tôi làm xong rồi lại tới...
Nhìn vị thanh niên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hơi lạnh lẽo trước mắt, trán vị y sư cấp hai này hơi đổ mồ hôi, mặt cười gượng gạo, hơi xấu hổ nói.
Chẳng qua nhìn ánh mắt đối phương càng ngày càng lạnh lẽo, không có ý đáp lời, vẻ tươi cười của vị y sư cấp hai này càng ngày càng khó coi hơn. Chỉ thoáng chần chờ một chút, gã liền cười khan hai tiếng giống như sắp chết, xoay người lại, sắc mặt đã lúc trắng lúc đỏ, ngồi đối diện lại với La Dương Sinh.
Uy nghiêm của Giang Khương tại Thiên Y viện càng ngày càng nặng, dù hắn không thuộc về Ban giám sát, chẳng qua mấy ngày nay Ban giám sát hẹn nhân viên cao cấp mấy ngày nay cũng ngẫu nhiên có Giang Khương tham dự hai lần. Thân phận thành viên Viện ủy hội này đã đủ để tuyệt đại bộ phận Thiên Y viện kiêng dè không thôi. Cho dù là người phụ trách một ban chủ yếu cũng không phải ngoại lệ.
Cho dù anh có nhiều kinh nghiệm nhưng trong tình huống không thẹn quá hóa giận, mất đi lý trí, không ai chống đỡ nổi bao lâu dưới ánh mắt lạnh nhạt của Giang Khương.
Nhìn vị y sư cấp hai này ngồi trở lại trước mặt La Dương Sinh, lúc này vẻ mặt Giang Khương mới lạnh nhạt rời đi. Cả đường bước đi, mọi người đều cung kính cúi đầu chào hắn.
- Năm đó Long Sơn truyền tới cảnh báo, nói trong Phong động không yên... Lúc ấy gặp y sư Nguyên Bân và cha mẹ cậu ở gần đó... Cho nên y sư Nguyên Bân vội vàng chạy tới trợ giúp... Nhưng sau khi tiến vào Long Sơn, tất cả tin tức đều bị cắt đứt, không còn tin gì truyền ra nữa. Đợi tới khi chi viện của bổn viện chạy tới... Lúc đó mọi người đóng ở Long Sơn đã mất ích... Sau đó không còn tin tức gì của cha mẹ câu và y sư Nguyên Bận nữa... Cho tới tận bây giờ...
Trên mặt Từ Khải Liễu mang theo một chút cảm thương, lắc khẽ thở dài:
- Hiện tại xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng có thể hiểu... Nếu năm đó đổi lại là tôi, chắc cũng sẽ không làm gì khác được!
Nhìn vẻ mặt Từ Khải Liễu, tinh thần lực nhạy cảm của Giang Khương nhanh chóng cảm nhận được vẻ mặt cảm thương này cũng
không phải là giả vờ. Tuy rằng loại cảm giác này cũng không thể chứng minh được gì nhưng vẫn khiến Giang Khương yên tâm hơn không ít.
- Viện trưởng... Rốt cục Long Sơn ở nơi nào? Và Phong động này rốt cục là thứ gì?
Đối với Từ Khải Liễu, rốt cục Giang Khương cũng nói ra nghi vẫn trong lòng mình. Về Long Sơn và Phong Động, hắn đã xem hết tư liệu về sự kiện Long Sơn năm đó, cũng không thấy rốt cục Long Sơn này là ở nơi nào? Thậm chí hắn cũng không biết rốt cục Phong Động là cái gì nữa.
Thấy Giang Khương hỏi như vậy, Từ Khải Liễu cười cười, dường như cũng không bất ngờ chút nào, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đây là bởi trước kia cậu chưa có quyền hạn biết... Chẳng qua hiện tại có một số tài liệu cậu có thể tiếp xúc rồi...
- Long Sơn là một ngọn núi trong Thần Nông Giá. Mà trong Long Sơn đó có một động đá khổng lồ, được chúng ta gọi là Phong Động... Nghe đồn mấy ngàn năm trước, bên trong đó có một số tồn tại kinh khủng bị trấn áp... Mà thời gian trăm ngàn năm qua, động đá này vẫn do Thiên Y viện chúng ta trông coi...
Nói tới đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, từ tốn nói tiếp:
- Đại khái cậu còn nhớ, tôi đã từng bảo cậu luyện chế một loại đan dược phải không?
- Trấn thủ phong động là một người có thực lực đạt tới Thiên vị, hơn nữa phải từ y sư cấp hai trở lên! Mà trong Phong Động kia thường xuyên tràn ra một số năng lượng có tính chất phóng xạ... Gây ăn mòn rất lớn với y sư trấn thủ, phải thông qua ăn loại đan dược này để chống cự...
- Rốt cục Phong Động kia có thứ gì?
Nghe loại giới thiệu mơ hồ không rõ của Từ Khải Liễu, hơn nữa lại đáng để Thiên Y viện coi trọng như vậy, Giang Khương nghi hoặc nói.
Từ Khải Liễu lắc đầu khẽ, từ tốn cười nói:
- Không biết. Chưa từng có ai biết bên trong là cái gì. Nhưng từ khi Thiên Y viện lập viện tới nay liền đều phái người tới trấn thủ nơi này, hơn nữa đời đời Viện ủy hội có nghiêm lệnh, đệ tử đời sau phải trấn thủ, không cho bất cứ kẻ nào đi vào...
- Thế cơ à?
Nghe thấy những lời này, vẻ nghi hoặc trong mắt Giang Khương lại dầy hơn vài phần.
Giọng Từ Khải Liễu trầm thấp dần, nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Mà hơn hai mươi năm trước, vị y sư trấn thủ Phong Động kia đột nhiên truyền cảnh báo tới cho người ta, nói trong Phong Động xảy ra chuyện bất thường, năng lượng tràn ra bắt đầu tăng gấp bội... Cần trợ giúp khẩn cấp...
- Trăm ngàn năm nay chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ, cho nên trong viện cực kỳ coi trọng. Viện ủy hội cũng tương đối lo lắng. Dù sao cũng chưa có tiền lệ, mà Phong Động rốt cục nguy hiểm tới mức nào cũng chưa ai biết. Lúc ấy lại gặp đúng y sư Nguyên Bân tới Thần Nông Giá hái thuốc, cho nên sau khi nhận được báo động liền dẫn đệ tử của ông ta, cũng là cha mẹ cậu nhanh chóng chạy tới trợ giúp... Mà tổng bộ của bản viện cũng đồng thời phái ra một vị Thiên y sư dẫn theo hai vị y sư cấp một cùng đông đảo cao thủ ngoại viện chạy tới gấp....
Chuyện đã qua đi hơn hai mươi năm, những người năm đó có tư cách tham gia vào việc này, hiện tại ít nhất đã năm sáu mươi tuổi rồi. Tới tuổi này, lại có tư cách tham dự chuyện đó, như vậy cơ bản đều là người quyền cao chức trọng tại Thiên Y viện.
Loại nhân vật cấp bậc như vậy, tất nhiên mấy tiểu lEuro của Ban giám sát không có tư cách tham dự, chỉ có thể do Hồ Giang và Dương lão tự hẹn tới hỏi thăm. Điều này khiến hai người bọn họ bận rộn không thể dứt ra nổi.
Trải qua mấy lần sàng lọc, số người còn lại hiển nhiên sẽ không nhiều, chẳng qua cơ bản cũng được xem là mục tiêu quan trọng. Muốn biết chân tướng năm đó, Hồ Giang và La Dương Sinh chỉ có thể cố gắng lên dây cót. Hai người phân tổ, tiến hành điều tra sâu từng nhân vật quan trọng này.
Thời gian hai ngày này, ngay cả Giang Khương cũng đến phòng số 2 rất nhiều lần...
- Đừng có tới phiền tôi... Tôi rất bận. Các người cần hỏi gì tôi cũng trả lời rồi... Chuyện này đã hơn hai mươi năm, làm sao tôi có thể nhớ kỹ được? Còn có một hạng mục đang chờ tôi. Các người muốn hỏi thì tới phòng ban của tôi đi... Tôi không có thời gian dây dưa với các người!
Một vị y sư cấp hai vẻ mặt thiếu kiên nhân vỗ mạnh bàn, đứng dậy, trừng mắt nhìn La Dương Sinh, bỏ lại một câu như vậy liền hừ lạnh một tiếng, đi về phía cửa phòng.
La Dương Sinh cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ và căm tức nhìn bóng lưng đối phương. Hai ngày nay gã đã đụng phải chuyện thế này không chỉ hai lần rồi. Mà với thân phận cùng địa vị của đối phương, chỉ cần không quá mức thì mình cũng không có biện pháp nào với đối phương cả.
Chẳng qua vị y sư cấp hai này vừa mới đi ra tới cửa liền chợt dừng lại. La Dương Sinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tới, lại nghe thấy một giọng nói:
- Quay lại...
- Ấy... Chuyện này... Chuyện này... bộ trưởng Giang, trong ban tôi còn có việc gấp... Nếu không để đợi tôi làm xong rồi lại tới...
Nhìn vị thanh niên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hơi lạnh lẽo trước mắt, trán vị y sư cấp hai này hơi đổ mồ hôi, mặt cười gượng gạo, hơi xấu hổ nói.
Chẳng qua nhìn ánh mắt đối phương càng ngày càng lạnh lẽo, không có ý đáp lời, vẻ tươi cười của vị y sư cấp hai này càng ngày càng khó coi hơn. Chỉ thoáng chần chờ một chút, gã liền cười khan hai tiếng giống như sắp chết, xoay người lại, sắc mặt đã lúc trắng lúc đỏ, ngồi đối diện lại với La Dương Sinh.
Uy nghiêm của Giang Khương tại Thiên Y viện càng ngày càng nặng, dù hắn không thuộc về Ban giám sát, chẳng qua mấy ngày nay Ban giám sát hẹn nhân viên cao cấp mấy ngày nay cũng ngẫu nhiên có Giang Khương tham dự hai lần. Thân phận thành viên Viện ủy hội này đã đủ để tuyệt đại bộ phận Thiên Y viện kiêng dè không thôi. Cho dù là người phụ trách một ban chủ yếu cũng không phải ngoại lệ.
Cho dù anh có nhiều kinh nghiệm nhưng trong tình huống không thẹn quá hóa giận, mất đi lý trí, không ai chống đỡ nổi bao lâu dưới ánh mắt lạnh nhạt của Giang Khương.
Nhìn vị y sư cấp hai này ngồi trở lại trước mặt La Dương Sinh, lúc này vẻ mặt Giang Khương mới lạnh nhạt rời đi. Cả đường bước đi, mọi người đều cung kính cúi đầu chào hắn.
- Năm đó Long Sơn truyền tới cảnh báo, nói trong Phong động không yên... Lúc ấy gặp y sư Nguyên Bân và cha mẹ cậu ở gần đó... Cho nên y sư Nguyên Bân vội vàng chạy tới trợ giúp... Nhưng sau khi tiến vào Long Sơn, tất cả tin tức đều bị cắt đứt, không còn tin gì truyền ra nữa. Đợi tới khi chi viện của bổn viện chạy tới... Lúc đó mọi người đóng ở Long Sơn đã mất ích... Sau đó không còn tin tức gì của cha mẹ câu và y sư Nguyên Bận nữa... Cho tới tận bây giờ...
Trên mặt Từ Khải Liễu mang theo một chút cảm thương, lắc khẽ thở dài:
- Hiện tại xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng có thể hiểu... Nếu năm đó đổi lại là tôi, chắc cũng sẽ không làm gì khác được!
Nhìn vẻ mặt Từ Khải Liễu, tinh thần lực nhạy cảm của Giang Khương nhanh chóng cảm nhận được vẻ mặt cảm thương này cũng
không phải là giả vờ. Tuy rằng loại cảm giác này cũng không thể chứng minh được gì nhưng vẫn khiến Giang Khương yên tâm hơn không ít.
- Viện trưởng... Rốt cục Long Sơn ở nơi nào? Và Phong động này rốt cục là thứ gì?
Đối với Từ Khải Liễu, rốt cục Giang Khương cũng nói ra nghi vẫn trong lòng mình. Về Long Sơn và Phong Động, hắn đã xem hết tư liệu về sự kiện Long Sơn năm đó, cũng không thấy rốt cục Long Sơn này là ở nơi nào? Thậm chí hắn cũng không biết rốt cục Phong Động là cái gì nữa.
Thấy Giang Khương hỏi như vậy, Từ Khải Liễu cười cười, dường như cũng không bất ngờ chút nào, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đây là bởi trước kia cậu chưa có quyền hạn biết... Chẳng qua hiện tại có một số tài liệu cậu có thể tiếp xúc rồi...
- Long Sơn là một ngọn núi trong Thần Nông Giá. Mà trong Long Sơn đó có một động đá khổng lồ, được chúng ta gọi là Phong Động... Nghe đồn mấy ngàn năm trước, bên trong đó có một số tồn tại kinh khủng bị trấn áp... Mà thời gian trăm ngàn năm qua, động đá này vẫn do Thiên Y viện chúng ta trông coi...
Nói tới đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, từ tốn nói tiếp:
- Đại khái cậu còn nhớ, tôi đã từng bảo cậu luyện chế một loại đan dược phải không?
- Trấn thủ phong động là một người có thực lực đạt tới Thiên vị, hơn nữa phải từ y sư cấp hai trở lên! Mà trong Phong Động kia thường xuyên tràn ra một số năng lượng có tính chất phóng xạ... Gây ăn mòn rất lớn với y sư trấn thủ, phải thông qua ăn loại đan dược này để chống cự...
- Rốt cục Phong Động kia có thứ gì?
Nghe loại giới thiệu mơ hồ không rõ của Từ Khải Liễu, hơn nữa lại đáng để Thiên Y viện coi trọng như vậy, Giang Khương nghi hoặc nói.
Từ Khải Liễu lắc đầu khẽ, từ tốn cười nói:
- Không biết. Chưa từng có ai biết bên trong là cái gì. Nhưng từ khi Thiên Y viện lập viện tới nay liền đều phái người tới trấn thủ nơi này, hơn nữa đời đời Viện ủy hội có nghiêm lệnh, đệ tử đời sau phải trấn thủ, không cho bất cứ kẻ nào đi vào...
- Thế cơ à?
Nghe thấy những lời này, vẻ nghi hoặc trong mắt Giang Khương lại dầy hơn vài phần.
Giọng Từ Khải Liễu trầm thấp dần, nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Mà hơn hai mươi năm trước, vị y sư trấn thủ Phong Động kia đột nhiên truyền cảnh báo tới cho người ta, nói trong Phong Động xảy ra chuyện bất thường, năng lượng tràn ra bắt đầu tăng gấp bội... Cần trợ giúp khẩn cấp...
- Trăm ngàn năm nay chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ, cho nên trong viện cực kỳ coi trọng. Viện ủy hội cũng tương đối lo lắng. Dù sao cũng chưa có tiền lệ, mà Phong Động rốt cục nguy hiểm tới mức nào cũng chưa ai biết. Lúc ấy lại gặp đúng y sư Nguyên Bân tới Thần Nông Giá hái thuốc, cho nên sau khi nhận được báo động liền dẫn đệ tử của ông ta, cũng là cha mẹ cậu nhanh chóng chạy tới trợ giúp... Mà tổng bộ của bản viện cũng đồng thời phái ra một vị Thiên y sư dẫn theo hai vị y sư cấp một cùng đông đảo cao thủ ngoại viện chạy tới gấp....
Danh sách chương