"Ngươi có gì hay mà đắc ý?" Trong giọng điệu của Vương Tử Quốc đã kèm theo tức giận rất rõ ràng, "Cho dù hiện tại ngươi có bạn gái, vậy thì thế nào? Các ngươi lập tức sẽ thân bại danh liệt, mà ngươi cảm thấy, ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Thu Đồng còn có thể tiếp tục theo ngươi sao? Ngươi cứ chờ bị đá đi!"

"Chí ít ta cũng từng có bạn gái." Trên mặt Hạ Chí hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Hơn nữa, sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi, bất luận là ta hay là hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta đều sẽ không thân bại danh liệt, ngược lại ngươi, có lẽ ngươi nên nhìn chung quanh một chút, xem xem các bạn học của ngươi hiện tại đang nhìn ngươi với ánh mắt gì, có phải đã hoàn toàn khác với trước kia không?"

"Ta xem ngươi còn có thể liều chết bao lâu..." Vương Tử Quốc cười lạnh một tiếng, đồng thời hắn ta vô thức quét mắt nhìn bốn phía, vừa nhìn một cái, đột nhiên hắn ta liền ngậm miệng lại, bởi hắn ta phát hiện, ánh mắt mọi người nhìn hắn ta thực sự có cái gì rất không đúng.

Trong lớp thiên tài này, thân là lớp trưởng, Vương Tử Quốc vẫn luôn rất có địa vị, ngược lại không phải là vì chức vị lớp trưởng này, mà là vì kỹ thuật hacker của Vương Tử Quốc. Mặc dù những người khác cũng là thiên tài trên một phương diện nào đó, nhưng trên phương diện máy tính, không ai có thể vượt mặt Vương Tử Quốc, mà đây cũng là nguyên nhẫn mỗi người đều có chút kiêng kỵ Vương Tử Quốc. Dù sao thì trên máy vi tính hoặc trên điện thoại di động của bọn hắn, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút đồ vật không thể công khai.

Mặc dù thật ra trong lòng mọi người không ai phục ai, nhưng biểu hiện bên ngoài, chí ít mọi người vẫn tương đối khách khí với Vương Tử Quốc. Nhưng bây giờ, chỉ nháy mắt Vương Tử Quốc đã cảm giác được bầu không khí trong phòng học đã thay đổi, mỗi người đều đang nhìn hắn ta, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn hắn ta lại khiến hắn ta cảm thấy không ổn, bởi vì đó là loại ánh mắt khinh bỉ rõ ràng!

"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Vương Tử Quốc có chút tức giận hỏi.

"Bởi vì bọn hắn vừa phát hiện, ngươi chỉ là một người nhu nhược mà thôi." Hạ Chí không chút hoang mang tiếp lời, trong giọng nói cũng có trào phúng rất rõ ràng, "Ngươi cho mình là Quốc Vương, nhưng chẳng qua cũng chỉ là quốc vương trong thế giới hư huyễn của ngươi, mà trong hiện thực, đối mặt với hai tên côn đồ bình thường ngươi cũng không dám phản kháng, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ, kẻ nhu nhược như ngươi sao có thể được bọn hắn tôn trọng?"

"Ngươi..." Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Tử Quốc trở nên tái nhợt, hắn ta bỗng nhớ tới cái gì, vội vàng nhanh chóng gõ vài cái trên máy vi tính, sau đó hắn ta lại mở ra một đoạn video, một đoạn video hắn ta vốn tưởng là video Hạ Chí và Thu Đồng mướn phòng.

Vài giây đồng hồ sau, khi Vương Tử Quốc thấy được bóng người quen thuộc kia trong video, sắc mặt hắn ta lại càng thêm tái nhợt, đó là một đoạn video ngắn không tiếng động, chỉ kéo dài được tới một phút đồng hồ, nhưng một màn hắn ta quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ lại bị ghi chép lại một cách rõ ràng, mà bản thân Vương Tử Quốc lại càng rõ ràng hơn, chuyện này đã phát sinh ngay ba ngày trước!

Đột nhiên Vương Tử Quốc kịp phản ứng, vội vàng nhanh chóng đánh máy, nhưng vào lúc này, đột nhiên màn hình máy vi tính tối đen, ngay sau đó, máy vi tính của hắn ta bắt đầu tự động cắt bỏ số liệu, bất luận Vương Tử Quốc làm thế nào cũng không thể ngăn cản, mà thân là một hacker, Vương Tử Quốc biết rõ, máy tính của hắn ta đã bị người khác hack mất!

Nghĩ đến một màn cực kỳ không chịu nổi của mình đang nhanh chóng lan truyền trên internet, trong nháy mắt Vương Tử Quốc chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần lạnh lẽo, vương quốc hư huyễn do hắn ta chế tạo kia cũng nhanh chóng đổ nát.

"Là ngươi!" Vương Tử Quốc bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, nghiến răng nghiến lợi, "Là ngươi làm, đúng không?"

"Không, là ngươi làm." Hạ Chí cười đến có chút xán lạn, "Là ngươi hack mất hòm thư của ta, là ngươi lan truyền đoạn video kia, hiển nhiên, cũng là ngươi tự đẩy mình tới bước đường này. Hết thảy những chuyện này đều là ngươi tự làm tự chịu, ta sẽ không đồng tình với ngươi, bởi vì khi ngươi tùy ý công khai ảnh riêng tư của Lý Phương lão sư, ngươi nên nghĩ đến một ngày kia, chuyện riêng tư của ngươi cũng sẽ bị người công khai."

Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục mở miệng: "Hiện tại, đến phiên ta tới hỏi ngươi, có phải ngươi cảm giác mình rất lợi hại?"

Sắc mặt Vương Tử Quốc trắng bệch, không trả lời.

"Thân làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, hiện tại ta dạy cho các ngươi một bài học, đó chính là, cho tới bây giờ lợi hại không phải một loại cảm giác, mà là sự thực." Hạ Chí chậm rãi nói: "Vương Tử Quốc, nhớ kỹ, đây chính là khác biệt trên mặt bản chất giữa ta và ngươi, ngươi chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình lợi hại, mà ta, thật sự rất lợi hại."

"Ngươi chớ đắc ý, chúng ta còn chưa xong đâu!" Đột nhiên Vương Tử Quốc nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hắn ta nắm máy vi tính lên, đứng dậy phóng thẳng ra bên ngoài phòng học, hiển nhiên hắn ta cảm thấy bản thân không cách nào tiếp tục ngồi trong phòng học. Mặc dù những bạn học khác đều không nói gì, nhưng Vương Tử Quốc rất rõ ràng, địa vị của hắn ta trong lớp này đã biến mất hầu như không còn.

Hạ Chí cũng không ngăn cản Vương Tử Quốc rời đi, đợi Vương Tử Quốc biến mất ở cửa phòng học, hắn chậm rãi quét mắt nhìn những học sinh khác trong phòng học, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại, ta tuyên bố một việc, Vương Tử Quốc không còn là lớp trưởng lớp một khối mười hai, về phần nhân tuyển cho vị trí lớp trưởng mới, ta sẽ chỉ định trong một tuần tới."

Không một người nói chuyện, nhưng mỗi một học sinh đều hiểu ý của Hạ Chí, Hạ Chí muốn nói cho bọn hắn biết, sau này, lớp này do hắn định đoạt.

"Hạ Chí, ngươi ra đây cho ta!" Tại lúc này, một giọng nói phẫn nộ đánh vỡ yên lặng, nơi cửa phòng học xuất hiện một đại mỹ nữ xinh đẹp khêu gợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện