- Xoẹt xoẹt đùng...

Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối.

- Ầm ầm ầm...

Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng.

Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt.

- Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái...

Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói:

- Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào...

- Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người bệnh... Chỉ mong Tổ sư gia phù hộ cho cháu trai đệ tử được bình yên vô sự...

Dứt lời, ông lão gầy gõ cầm hương cung kính vái lạy tượng thần phía trước, sau đó cắm hương lên trên bát hương.

Lúc này lại một tia chớp lóe lên bên ngoài, sau đó chiếc đèn nhỏ trên đỉnh đầu lóe lên rồi yên ắng dập tắt, chỉ còn lại đầu bó hương trong bát hương là lóe lên ánh sáng đỏ yếu ớt.

- Điện lại quá tải rồi...

Nhìn căn phòng đột nhiên tối om, ông lão khẽ thở dài, sau đó xoay người, chậm rãi đi về phía phòng bên.

Ngay sau khi tia sét kia hiện lên, trong phòng đột nhiên sáng ngời. Một tia sét tiếp theo lóe lên, có thể thấy mơ hồ trên ban thờ là một bức tượng ông lão mặc quần áo thời xưa, trông cực kỳ cổ kính.

Ông lão đi trở về phòng mình, ngồi trên giường, vẻ mặt đau buồn, lại tới gần cửa sổ, nhìn xuyên qua màn mưa, nương theo tia chớp thỉnh thoảng lóe lên, ngóng về gian phòng nhỏ đối diện, lẩm bẩm:

- Tiểu Khương... Tiểu Khương của ông, rốt cục cháu đi đâu hả... Sao cháu lại có thể bỏ ông lại một mình chứ... Lúc đầu ông không nên cho cháu đi du lịch, không nên để cháu đi...

Ông lão dựa nhẹ vào khung cửa sổ, giọt lệ lăn trên khóe mắt. Nước mắt đục ngầu chậm rãi nhỏ xuống trên mép cửa sổ, hòa với nước mưa lạnh như băng, sau đó biến mất.

Đang lúc đôi mắt ông lão đẫm lệ, đột nhiên một tia sét lại xẹt qua bầu trời, mang theo tiếng sấm ầm ầm, liên miên không dứt trên khoảng không.

Cảm thụ được uy thế của trời đất, thân thể ông lão run lên, sau đó hai tay run rẩy đóng cánh cửa sổ lại. Đột nhiên khuôn mặt ông sững lại, nhìn về phía căn phòng nhỏ của cháu trai mình phía đối diện, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Đột nhiên đôi tay ông lão run rẩy, sau đó xoay người bước nhanh về hướng cửa phòng.

Ông lão bước nhanh xuyên qua hành lang, sau đó tới căn phòng nhỏ bên trái, nhìn vào cửa căn phòng tối om, đôi mắt trợn tròn.

Bởi ông chứng kiến bên trong cánh cửa phòng lúc này lại hiện lên từng luồng ánh sáng màu trắng nhạt, hoàn toàn giống với ánh sáng trắng mà ông nhìn thấy lúc còn ở trong phòng đối diện, chẳng qua giờ đứng ở đây nhìn rõ ràng hơn nhiều mà thôi.

- Tiểu... Tiểu Khương? Tiểu Khương... Là cháu sao?

Giọng ông lão run rẩy, hỏi vọng vào trong phòng.

- Tiểu Khương... Tiểu Khương, cháu ở bên trong sao?

Thấy bên trong phòng vẫn lặng yên không chút tiếng động, ngoài ánh sáng trắng lờ mờ lộ ra từ cửa phòng, dường như trong phòng không có ai cả vậy.

Trái tim ông lão hơi hồi hộp. Ông đã sống tới sáu bảy mươi năm rồi, có chuyện gì là chưa gặp qua. Nhưng ông nghĩ mãi cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra trước mắt.

Nhớ tới cháu trai bảo bối kia của mình, ông lão cắn răng nhìn về phía cửa phòng, đang định đẩy ra thì lại thấy ánh sáng trắng vốn đang lóe lên yếu ớt đã biến mất hoàn toàn.

Lập tức, trong lòng ông cảm thấy căng thẳng.

Không biết đã xảy ra biến cố gì, ông đưa tay đẩy mạnh cửa phòng, nín thở ngó đầu nhìn vào bên trong.

Nương theo tia chớp bên ngoài, liếc mắt vào nhìn một cái, hai mắt ông lại trợn tròn lần nữa. Chỉ thấy trên chiếc giường đã ba năm không có người nằm giờ giường như lại có thêm một người.

- Tiểu Khương? Tiểu Khương!

Lại một tia chớp hiện lên ngoài cửa sổ. Nương theo ánh sáng trong nháy mắt đó, ông lão mở to hai mắt, nhìn bóng người trên giường, sau khi sửng sốt liền run giọng đi tới.

Nhào tới bên giường, ông lão rưng rưng kích động nhìn thân hình xa lạ mà hết sức quen thuộc đang nằm trên giường kia, đúng là đứa bé trong ấn tượng của mình, rõ ràng trông đã trưởng thành hơn không ít. Rốt cục ông không nhịn nổi nghẹn ngào nữa.

Thiếu niên lẳng lặng nằm trên giường, lúc này dường như không nghe được tiếng gọi của ông, chỉ nằm yên như vậy. Nếu không phải không xác nhận hô hấp của hắn vẫn còn thì đã bị dọa chết khiếp rồi...

Ông lão hơi lo lắng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đưa tay bắt mạch cho thiếu niên. Sau khi xác nhận hắn hẳn chỉ đang ngủ say, lúc này ông mới yên tâm hơn, run rẩy lấy một tấm chăn lên đắp cho hắn, lại vô cùng cẩm thận lấy một bộ quần áo sạch sẽ vẫn cất cẩn thận trong tủ ra, đặt nhẹ lên đầu giường hắn.

- Tiểu Khương... Ông vẫn giữ Khương quần áo của cháu... Chờ cháu về mặc đây... Đợi cháu tỉnh dậy thì tự mặc vào nhé...

Đặt quần áo xuống xong, ông lão liền chạy ngay tới trước tượng thờ tổ sư của mình, nước mắt lưng tròng, vái lạy thành kính mấy cái:

- Tạ ơn tổ sư gia thương xót... Tạ ơn tổ sư gia...

Vái lạy xong, ông lão lại chạy về phòng, mang cái ghế sang ngồi ngóng nhìn cháu trai đang ngủ say cả mình, sợ đột nhiên cháu mình lại biến mất không thấy đâu nữa.

Hai tròng mắt thiếu niên đang ngủ say không ngừng rung động. Có vài hình ảnh đang lặp đi lặp lại trong đầu hắn...

- Giang Khương... Chạy... Chạy mau, mau nó đi... Chúng tôi cản phía sau...

- Đội trưởng... Không, tôi không thể đi... Tôi không thể đi một mình...

- Khốn nạn... Chạy mau... Chẳng lẽ cậu đã quên rồi. Cậu còn phải về nhà. Cậu còn phải về gặp ông nội... Cậu đã cố gắng rất nhiều vì chúng tôi rồi. Lúc đầu... Lúc đầu đáng lẽ tôi không nên lôi kéo cậu làm bác sĩ quân y cho chúng ta. Hiện tại tôi ra lệnh cho cậu, mang nó trở về. Đừng có chết chung với chúng tôi!

- Nhớ kỹ... Sau khi mang nó trở về, không được nhắc tới điều gì, cũng không được điều tra gì hết... Chúng tôi vào sinh ra tử, lần này cũng chỉ bởi thứ này mà thua trong tay người ta. Nhất định nó rất quan trọng, tuyệt đối không được để nó rơi vào tay những người này...

- Cậu nhất định phải trở về...

- Đoàng đoàng...

Thiếu niên lật đật chạy trốn về một hướng, sau đó tiện tay bắn về phía sau hai phát súng, ôm vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu, lao thẳng vào bên trong một đám bụi gai rậm rạp...

- Xin lỗi... Đội trưởng... Tôi không thể mang nó rời đi...

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng dày đặc tới gần, thiếu niên một mình đã tránh né quân địch mười mấy giờ thở hổn hển, cười khổ, tiện tay vứt khẩu súng lục đã hết đạn, sau đó nhìn cái hộp hợp kim nhỏ trong tay mình, trong ánh mắt tuyệt vọng lại lộ ra một tia tò mò.

Sau đó hắn bấm khẽ mật mã mà đội trưởng đã nói với mình trước đó. Chỉ nghe một tiếng tạch vang lên, chiếc hộp nhỏ dẫn tới cuộc chiến giữa mười bảy mười tám đội quân tinh nhuệ và lính đánh thuê trong ba năm được mở ra.

Nhìn món đồ bên trong hộp, trong nháy mắt thiếu niên mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và quái dị. Bởi lẽ hắn thấy bên trong hộp là một cái bình thủy tinh bịt kín chừng ba mươi cm. Trong bình đó chứa một thứ trông như là một con mèo nhỏ màu đỏ đang ngủ say.

Nhìn con mèo, thiếu niên ngẩn ra, chẳng qua sau hai giây ngắn ngủi liền khôi phục tinh thần, sau đó khẽ cười khổ một tiếng. Hắn không thể nào ngờ nổi nhiều người tranh đoạt lâu như vậy lại vì một con mèo nhỏ quái lạ thế này.

Thiếu niên lắc đầu chậm rãi, tay cầm lấy quả lựu đạn cuối cùng trên thắt lưng, kéo nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giơ cao lưu đạn, đặt vào bên trong cái hộp, quay đầu nhìn về phía Đông, lẩm bẩm:

- Ông nội... Cháu xin lỗi... Cháu bất hiếu...

- Ầm....

Trong nháy mắt khi cả thế giới chỉ còn là ánh sáng mạnh, đôi mi thiếu niên dường như chậm rãi động đậy, sau đó từ từ mở ra....

- Đây là đâu?

Nhìn nóc phòng dường như vô cùng quen thuộc, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia ngơ ngác, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh.

Từ từ, cảnh vật trong căn phòng hơi tối hiện ra trước mắt. Những hình ảnh quen thuộc từ sâu trong trí nhớ bỗng ùa về.

- Tôi... Về nhà rồi? Mình... Về nhà rồi?

Thiếu niên run rẩy suy nghĩ, rốt cục con ngươi lúc này mới chú ý tới ông lão đang nằm bên giường mình. Mặc dù mái tóc hoa râm kia đã hoàn toàn khác với mái tóc đen trong ấn tượng của mình nhưng hắn vẫn nhận ra đây chính là ông nội mà mình luôn mong nhớ.

- Ông nội...

Trong lòng thiếu niên rung động, mắt ướt lệ. Hắn hiểu rõ, mấy năm ngắn ngủi, ông lão này biến thành tóc hoa râm tất nhiên là bởi vì mình.

Hơi nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, mặc dù hắn không hiểu tại sao rõ ràng mình đã bị lựu đạn nổ chết lại đột nhiên vượt qua ngàn cây số, trở về trong ngôi nhà mình ngày nhớ đêm mong nhưng cho dù là thế nào, đây cũng là chuyện khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Cẩn thận bỏ chăn ra, thiếu niên mới phát hiện ra không ngờ mình không mặc quần áo, lập tức sửng sốt, lại phát hiện ra vết thương do súng bắn ở bụng và bắp đùi phải của mình đã không còn. Mà hai vết thương cũ trên ngực phải và vai trái cũng hoàn toàn biến mất. Thậm chí nhìn kỹ còn thấy da thịt trơn nhẵn mịn màng hẳn, giống như chưa từng bị thương bao giờ vậy.

Kinh ngạc rồi cẩn thận kiểm tra toàn thân một hồi, lúc này thiếu niên mới xác nhận, rất nhiều vết sẹo đại biểu cho chiến tích lưu lại mấy năm lưu lạc bên ngoài kia giờ đã không còn cái nào. Ngay cả vết sẹo tiêm phòng thủy đậu trên cánh tay ngày bé giờ cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Đang lúc hắn nghi hoặc, lại phát hiện ra vị trí vốn là sẹo thủy đậu giờ phút này có một hình xăm màu đỏ lớn bằng quả trứng gà đang ẩn hiện trong bóng tối. Mà hình dáng của hình xăm này lại giống như một con mèo nhỏ cuộn mình, chẳng qua cái đuôi kia có vẻ... Hơi to...

- Đây là cái gì?

Thiếu niên đưa tay sờ tới, cảm giác da thịt chỗ hình xăm vẫn bóng loáng nhẵn nhụi, không có cảm giác vướng tay chút nào. Nhưng hình xăm nọ lại như khắc vào trong da tay, vẫn tồn tại như thế.

Nhìn hình xăm màu đỏ kia, thiếu niên càng thấy quen mắt. Đột nhiên trước mắt hắn sáng ngời, nhớ tới cái hộp nhỏ bằng kim loại mà đám người mình cướp đoạt nhiều năm kia. Khi cuối cùng mình mở hộp ra, bên trong là một con mèo nhỏ màu đỏ quái dị, không phải giống hệt hình xăm trên cánh tay mình hay sao?

- Chẳng lẽ là có liên quan tới con mèo nhỏ kia sao...

Nhớ tới lúc đó mình ôm chiếc hộp nổ tung, nhưng sau vụ nổ mạnh, đột nhiên lại trở về trong nhà, thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên cánh tay trái của mình, lẩm bẩm...

Ngồi ở đầu giường sững sờ cả nửa ngày, giống như nghĩ thông suốt một ít vấn đề, thiếu niên cười khổ lắc đầu, lại nhìn bộ áo phông trắng, quần jean quen thuộc đầu giường, đôi giày vải giặt trắng tinh như mới kia, mắt thấy cay cay. Không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ông lão, hắn cẩn thận mặc quần áo đã hơi ngắn kia, đi giày, chậm rãi bước tới cửa phòng.

Mưa to sớm đã tạnh. Cây hoa quế già trong sân kia vẫn đứng như ba năm trước, chỉ rơi xuống ít cánh hoa nhỏ giữa cơm mưa to gió lớn đêm qua. Mà giờ lại càng có nhiều bông hoa nhỏ đang chậm rãi nở rộ trong đám lá.

Ngửi mùi hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế, lại nhìn chiếc giếng nước có chút xinh xắn mà quen thuộc gần đó, còn cả cái sân bùn đất ẩm ướt một bên, thiếu niên nhắm mắt, ngửa đầu thở dài một hơi, cảm thấy không khí mang theo hơi nước này thật nhẹ nhàng khoan khoái, mặt lộ vẻ tươi cười...

- Cho dù thế nào... Tôi... Cuối cùng cũng đã trở về nhà rồi!

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trong khu nhà, bàn đá nhỏ, giếng nước, còn thanh xà làm bằng trúc xanh to kia, thiếu niên cười vu vơ, sau đó theo thói quen cởi áo phông, chậm rãi đi tới giữa sân, bắt đầu vận động..

- Phù... Hống... Phù... Phù...

Hai chân hai tay thiếu niên chống đất, thân thể vận chuyển tới lui rất có quy luật. Đồng thời khi nhún xuống, cơ ngực bụng phát ra tiếng hít. Mà sau khi đẩy lên, ngực bụng lại co rút rất nhanh, ngực bụng lại phát ra tiếng thở mạnh như xé gió, thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên, thật giống như một con mãnh hổ đang đứng trên núi đá, ngửa đầu gầm thét với trời cao...

Lặp đi lặp lại như vậy, hai tay thiếu niên nhanh chóng di chuyển về phía trước, đồng thời hai chân lại di về phía sau, dùng lực duỗi mạnh thắt lưng, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cúi đầu nhìn thẳng, giống như một con hổ duỗi thắt lưng. Các đốt sống và các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc giống như sao đậu vậy...

Ông lão nằm ngủ trên mép giường đã bị tiếp xé gió nặng nề này làm bừng tỉnh từ bao giờ, đứng ở cửa sổ nhìn thiếu niên bên ngoài, thấy động tác lưu loát nhàn nhã của hắn, rốt cục lại lộ ra vẻ kích động và vui mừng.

- Là Tiểu Khương... Thật sự là Tiểu Khương nhà ta rồi...

Đêm qua cháu trai mình xuất hiện quỷ dị như vậy khiến ông lão vừa kích động lại vừa nghi hoặc. Nhưng hôm nay... Thấy từng chiêu từng thức của thiếu niên càng thoải mái hơn so với ba năm trước, hơn nữa hô hấp và đồng tác hoàn toàn không kém so với Cổ Cầm Ngũ Hí bí truyền của nhà mình chút nào, rốt cục xác nhận thiếu niên trước mắt đúng là cháu nội mình chứ không phải ai khác nữa.

Lúc này Giang Khương bắt đầu thay đổi động tác, giống như một con mãnh hổ lững thững di chuyển, tay chân lần lượt thay đổi, chạy như bay trong sân. Sau khi chạy một vòng như thế, động tác của thiếu niên chậm dần, như động như tĩnh, đứng yên trên mặt đất, bắt đầu hít thở chậm rãi, cổ ngoảnh sang trái, hai mắt nhìn kỹ, ngọe trái tới cực điểm mới dừng. Hắn hơi thở ra, đầu cổ xoay chuyển, vừa xoay lại vừa hít thở, cũng tiếp tục xoay sang phải, giống như hươu nai tập thở vậy.

Đột nhiên, Giang Khương nâng chân trái duỗi về phía sau, ngừng lại nâng chân phải, cố gắng nâng đùi phải lên....

Nhìn động tác của Giang Khương, ông lão vui mừng gật đầu liên tiếp. Cháu nội mình dù mất tích ba năm nhưng Ngũ Cầm Hí luyện tập từ nhỏ đã tiến bộ rất nhanh. Nhớ lúc đầu Giang Khương năm tuổi, bởi thể chất trời sinh yếu ớt, mình liền dạy hắn Ngũ Cầm Hí tổ truyền này, để hắn kiên trì luyện tập mới có thể giúp hắn trưởng thành mạnh khỏe thuận lợi, tuy thoạt nhìn vẫn hơi gầy yếu như trước.

Nhưng hôm nay có thể nhìn thấy rõ ràng, thể chất của Giang Khương cường tráng hơn trước kia rất nhiều, không còn cảm giác gầy yếu nữa. Mà bộ Ngũ Cầm Hí này đã luyện tập lưu loát nhàn nhã, xem ra ba năm mất tích này hắn đã trải qua rèn luyện rất nhiều.

Nhớ tới cảnh tượng đột ngột mà hơi quỷ dị khi cháu nội mình trở về, ông lão lại hơi nhíu mày. Ông không hiểu lắm, rốt cục cháu nội mình mấy năm nay đi đâu... Tại sao trở về lại đột ngột và quái dị như vậy...

Lúc này Giang Khương lại thay đổi động tác, bắt đầu xoay người ngã xuống đất, giống như một con gấu ngốc, lăn lộn quay cuồng trên mặt đất. Chỉ là trong lúc quay cuồng này, động tác vừa nặng nề lại vừa nhanh nhẹn. Trong mỗi lần quay cuồng, thỉnh thoảng đầu vai hắn lại điểm xuống mặt đất, sau đó bắn mình về hướng khác...

Cứ như vậy, thỉnh thoảng Giang Khương lại giống như một con vượn, xoay người vọt lên trên cây xà trúc xanh kia, lúc bám tay, lúc lại ngoắc chân lên, nhanh nhẹn đến cực điểm...

Sau đó hắn lại xoay người rơi xuống đất, đứng một chân như hạc, giương cánh ưỡn ngực...

Một già một trẻ một người thực hiện chăm chút lưu loạt, một người nhìn vui mừng nhập thần...

Nhưng không ai chú ý tới, khi Giang Khương thực hiện những động tác này, một tia mồ hôi rất nhỏ toát ra thuận theo cánh tay trái, chảy trên cái hình xăm lờ mờ hầu như không thể nhận ra kia. Một tia ánh sáng đỏ mắt thường không thể nhận ra, từ từ di chuyển trên các đường nét của hình xăm, khiến hình xăm lờ mờ như rõ ràng hơn so với ban đầu một chút.

Khoảng nửa giờ sau, hoàn thành mấy bộ động tác này, rốt cục Giang Khương chậm rãi thở hắt ra, thu công, sau đó tới giếng múc nước, ngửa đầu trút từ đầu xuống.

Lắc đầu mạnh vài cái, hất nước trên đầu đi xong, Giang Khương đang định vào nhà cầm một chiếc khăn lông thì cánh cửa sân bỗng kêu cạch một tiếng, bị người ta mở ra.

Một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, xinh đẹp tuyệt trần vô cùng cẩn thận mang một hộp cơm giữ nhiệt tới, sau đó ngó đầu định nói vọng vào phòng, đột nhiên thấy trước mặt là Giang Khương nửa người cởi trần, trên người ướt đẫ đang đứng trong sân.

Đôi mắt cô gái mở to ngạc nhiên nhìn Giang Khương trước mắt, rõ ràng ngẩn ra, giống như không hiểu tại sao trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, hơn nữa...

Cô gái xinh xắn này há đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn, di chuyển ánh mắt chậm rãi trên nửa người để trần của Giang Khương, trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể cao lớn rắn chắc kia. Từng giọt mồ hôi trong suốt chảy trên cơ ngực rắn rỏi, sau đó là cơ bụng rõ ràng... Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cô gian nan run rẩy... Khương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện