Châu Mộ vừa mới nhập học, thẻ cơm vẫn chưa làm xong, lúc đến căng tin Du Kỳ liền nói: “Quẹt thẻ cơm của tôi đi.”

Câu nói này càng khiến Châu Mộ có hảo cảm với hắn hơn!

Du Kỳ vừa cúi đầu bèn nhìn thấy ánh mắt cảm động của Châu Mộ, có hơi mất tự nhiên, “…Sao lại nhìn tôi như này?”

“Mẹ tôi còn không đối xử tốt với tôi như thế đâu.” Châu Mộ cúi đầu nói.

Du Kỳ kinh ngạc nhìn cậu.

Châu Mộ giải thích: “Mẹ chê tôi ăn nhiều, không cho tôi ăn.” Lúc bé suýt nữa cắn trúng ba, thế là ăn mắng một trận, lúc lớn còn nghiêm trọng hơn, ăn một miếng trong bát của mẹ thôi là liền bị bà nguýt, Châu Mộ thấy khéo không tới vài năm nữa mình sẽ bị đuổi khỏi nhà tự lập mất.

Vì bố mẹ Du Kỳ đều là hung thú nên được chính phủ thu vào biên chế, quanh năm đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không quá thân thiết với hắn. Nhưng tình huống của Châu Mộ thoạt nghe còn tệ hơn hắn nhiều.

Một cậu chàng đang trong giai đoạn phát triển, ăn tốt thì cũng là chuyện thường tình, vả lại thoạt nhìn nhà Châu Mộ cũng không hề thiếu tiền, nguyên nhân chủ yếu chắc là do phụ huynh không có kiên nhẫn chăm nom cậu nhỉ.

“Đừng để tâm, ở trường cậu không đói được đâu.” Du Kỳ trực tiếp nhét thẻ cơm vào trong túi cậu coi như an ủi.

Quả nhiên Châu Mộ liền hí hửng, “Cảm ơn cậu.”

Vốn còn nghĩ nếu đến thành phố của loài người thì có chán quá hay không, dù sao hương vị của loài người cũng không ngon lắm, nếu được chọn, nhà bọn cậu căn bản sẽ không chọn ăn con người, so ra thì họ còn thích món ăn do con người phát minh hơn.

Ngờ đâu bạn cùng bàn của cậu lại tốt bụng quá đi mất hu hu.

“Không có chi.” Du Kỳ ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Cô bảo tôi phải chiếu cố cậu.”

Tuy dáng người Châu Mộ nhỏ nhưng ăn chẳng thua gì Du Kỳ, mấy đứa nhỏ tầm tuổi này chính là như thế, dẫu dì căng tin có cảm khái đôi câu nhưng cũng không hề thấy kỳ lạ, còn hỏi Châu Mộ có muốn thêm cơm hay không.

Du Kỳ cũng trưng vẻ mặt nếu chưa no có thể quẹt thẻ tiếp.

Châu Mộ thầm nghĩ nơi này hào phóng hơn nhà ăn ở trường cũ của cậu không biết bao nhiêu lần.

Cơm nước xong xuôi, Du Kỳ lại dẫn Châu Mộ đi chụp ảnh, làm thẻ, nhập thông tin, ngặt nỗi làm thẻ phải mất một thời gian, trước khi làm xong, bọn họ sẽ phải ăn cơm cùng nhau.

Khi họ quay về phòng học, hầu hết các bạn học đều đang nằm nghỉ trưa tại bàn.

Hai người rón rén trở về chỗ ngồi, cũng muốn chợp mắt một lúc.

“……%#¥#”

Châu Mộ vừa nằm xuống liền nghe thấy tiếng động gì đó, cậu lần theo âm thanh nhìn lên bục giảng, hóa ra là do cây bút lông bảng đã có linh tính kia phát ra, lúc đầu nó chỉ có thể động đậy, giờ dần dần đã có thể phát ra âm thanh rồi.

Nhưng loại âm thanh này vẫn còn ở giữa âm dương, chỉ có sinh vật không phải loài người, có sáu giác quan nhạy bén mới có thể nghe thấy.

Châu Mộ chỉ nhìn thoáng qua, không muốn khiến Du Kỳ nghi ngờ nên liền nằm sấp xuống.

Cậu vừa gục đầu xuống thì đến lượt Du Kỳ nhìn về phía bục giảng, lúc này bút lông bảng đã điều khiển được năng lực ngôn ngữ, sắp xếp tiếng Trung, yêu quái luôn bắt đầu từ việc học theo người khác, chỉ nghe nó hét hết công suất: “Cos đối, sin bù—— phụ chéo, khác pi tan——!!!”

Châu Mộ: “…” 

Du Kỳ: “…” 

Tiên sư, ồn vãi!

Cây bút lông bảng này ở trong môi trường học đường, nghe được học được tất cả các bài học chương trình trung học phổ thông, trùng hợp lại có cơ duyên sinh ra linh tính, trước hết là đọc lại những gì đã học được, những điều có thể nói là đã khắc sâu trong tâm trí nó.

Nếu có thể đi thi, nó nên thi một lượt các chứng chỉ giáo viên trung học phổ thông luôn ấy chứ.

Hơn nữa các bạn học khác đều không nghe thấy, chỉ có hai yêu tộc có thể nghe được, lại không thể để cho người kia phát hiện, đều vờ như phòng học yên tĩnh thế này, tôi nghỉ ngơi tốt lắm luôn.

Châu Mộ lặng lẽ bịt kín tai, nhưng ma âm vẫn rót vào tai, nó đang học thuộc lòng: “Hạ Thương quy Tây Chu, Đông Chu chia hai phần. Xuân Thu và Chiến Quốc, thống nhất Tần cùng Hán. Chia ba Ngụy Thục Ngô!!!”

Du Kỳ từ tốn đứng dậy, hắn phải gọi cho Văn phòng 404, sai người xử lý cây bút ồn ào có thể xem là bán yêu này thôi.

Du Kỳ vừa đi, Châu Mộ cũng chậm rãi đứng lên, nghe thấy bút lông bảng vẫn đang la hét ỏm tỏi: “Dùng chất điểm làm mô hình vật thể, bỏ qua hình dạng và kích thước!!!”

……Sắp nổ cả não luôn rồi!

Cậu vờ như đi ngang qua bục giảng, thuận thế vung tay, bút lông bảng liền rơi “phịch” xuống đất, đau đến thất thanh, ngừng tụng công thức.

Này thì lắm mồm.

Châu Mộ cũng không thể hiện là mình biết nó có linh tính, vì ở đây vui lắm, khiến Châu Mộ vốn định thỏa sức làm càn giờ lại không muốn gây sự, làm bại lộ thân phận nữa.

Cậu điềm nhiên như không mà bước khỏi phòng học.

Cây bút lông bảng đang nằm dưới đất, nhưng cũng gắng họng thốt ra một câu từ sâu tận trong tâm hồn: “Các cô các cậu chính là cái lớp kém nhất mà tôi từng dạy!!”

Châu Mộ: “…” 

Cái dòng bán yêu quần què gì thế này.

Châu Mộ ra khỏi cửa phòng học liền bắt gặp Du Kỳ đang cầm điện thoại và một chiếc bút lông bảng mới.

Người của Văn phòng 404 ở đầu dây bên kia còn đang khách sáo với Du Kỳ “Cảm ơn cậu đã gọi điện, chúng tôi sẽ đưa ra phản hồi trong vòng bảy ngày…”, hắn nhìn thấy Châu Mộ liền nhanh chóng cúp máy, cất điện thoại: “Sao lại ra đây?”

Trước khi Du Kỳ đi ra, Châu Mộ vẫn còn nằm nhoài trên bàn như thể tôi đang ngủ say lắm.

Châu Mộ thản nhiên nhìn hắn, dường như còn đang ngái ngủ, hoặc là vì đôi mắt cậu vẫn luôn ngấn nước quanh năm, “Chả sao cả, tìm cậu thôi, tự dưng không thấy cậu đâu hết?”

Du Kỳ: “…” 

Nếu Châu Mộ mà đi học thêm vài ngày nữa, phỏng chừng sẽ có thể viện cả tá lý do khác, đi vệ sinh này, mua nước này, dù có nói muốn đi chơi bóng thì cũng được tất. Ngặt nỗi đây là ngày đầu cậu đi học, thế nên tuy cái lý do này rất hợp lý, nhưng cũng khiến Du Kỳ trầm mặc.

“……Tôi gọi xong rồi, ngủ tiếp thôi.” Du Kỳ cảm thấy mình như đang nuôi một chú mèo con còn chưa dứt sữa vậy, thức dậy không thấy ai thì liền lầu bầu lẩm bẩm.

Nghe có hơi vô lý, nhưng một khi bạn nhìn thấy đối phương thì sẽ phát hiện nó hợp lý cực kỳ.

Lúc bước vào, Du Kỳ thấy bút lông bảng đã sõng soài dưới đất, tưởng rằng nó tự lăn xuống, hắn chẳng buồn đếm xỉa, cũng căn bản không hề muốn nhặt nó lên.

Hai người lại trở về chỗ ngồi, Châu Mộ liếc nhìn Du Kỳ, như thể làm thế mới thấy yên tâm, nửa người nằm nhoài lên bàn học, mặt bị ép cho phính thịt, hàng mi dài cụp xuống theo động tác nhắm mắt, nom sao mà ngọt ngào.

Du Kỳ ngắm nhìn một lúc, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trường cấp ba mà bọn Châu Mộ đang theo học từng được sáp nhập một lần, thế nên trong trường có cả học sinh cấp hai và tiểu học, số lượng học sinh cực nhiều. Mà đối với Châu Mộ, chỉ cần mặc đồng phục giống nhau thì đều là bạn học.

Vì khi học ở yêu tộc thì không thể xác định tuổi và lớp bằng ngoại hình, học ở lớp dưới cũng chưa chắc đã yếu hơn lớp trên.

Qua một tuần, cây bút lông bảng đã không cánh mà bay, Châu Mộ cảm thấy khéo là nó mọc chân chuồn đi rồi, tốt quá, cậu phải gồng lắm mới không xực mất nó.

Đồng thời, giấy tờ của Châu Mộ cũng đã được làm xong.

Kỳ thật giờ cậu cũng đã quen đường quen nẻo, nhưng Du Kỳ vẫn dẫn Châu Mộ đi nhận thẻ cơm theo thói quen.

Trên đường đi ngang qua khu tiểu học, Châu Mộ nghe thấy có đồng ca bèn tò mò sáp qua, nhìn thấy một phòng học ở tầng một không hề dạy học, giáo viên và nhóm học sinh tiểu học đang hát chúc mừng sinh nhật cho một bạn học, dưới sự chỉ đạo của cô giáo, đám trẻ tay trong tay vây bạn học vào giữa vòng tròn, đôi khi cô giáo sẽ bắt nhịp vỗ tay, trên mặt bọn nhỏ tràn đầy nụ cười.

“Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của giáo viên, bọn trẻ hét to “Chúc mừng sinh nhật!”

Rồi mọi người cùng cười phá lên, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật cũng cười toe toét trông rất vui vẻ, vươn cổ nói to: “Tan học các bạn đừng về vội, ba mẹ mình sẽ mua bánh kem đãi mọi người ăn.”

Châu Mộ tò mò theo dõi xong bèn nói với Du Kỳ: “Ra là còn hát chúc mừng sinh nhật cho bạn học nữa, mọi người thân thiện thật đó.”

Du Kỳ: “Ừ…” 

Hắn nhất thời không hiểu Châu Mộ đang nói gì.

Rất nhanh sau đó Châu Mộ liền ngượng ngùng nói: “Ngày mai là sinh nhật tôi, cô Lâm dạy xong thì có vây vòng tròn hát chúc mừng tôi không?”

Du Kỳ: “……”

Du Kỳ trầm mặc một lúc, nói: “Có lẽ là không.”

Hai mắt Châu Mộ trợn tròn, cậu cũng không hẳn là muốn nghe cô Lâm hát, chỉ là…

“Tại sao chớ, nhóc kia đóng học phí nhiều hơn tôi à?” Châu Mộ căn bản chẳng thấy học sinh tiểu học và học sinh trung học có gì khác nhau cả, cậu còn từng gặp người một ngàn tuổi mới học tiểu học kia kìa.

Vả lại học sinh trung học và học sinh tiểu học của loài người chỉ hơn kém nhau mười tuổi, độ chênh lệch tuổi tác này đối với yêu tộc mà nói thì quả thực là chả thấm vào đâu.

Lời này của Châu Mộ khiến Du Kỳ dở khóc dở cười, “Không phải thế, chỉ là…”  Hắn nói được một nửa thì chợt ngưng lại.

Châu Mộ đã nghe ra ý phủ định của Du Kỳ, lầu bầu lẩm bẩm: “Không có thì thôi.” Nhưng cậu muốn khiếu nại với hiệu trưởng, tại sao, mắc gì lại đối xử khác biệt như thế!

Ngày hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật của Châu Mộ.

Từ sáng sớm Du Kỳ đã ra quyết định, thật sự hôm qua hắn cũng đã suy ngẫm, quan hệ của Châu Mộ và phụ huynh không hòa thuận mấy, thế nên cậu mới quan sát đám nhóc tiểu học kia.

Đó là lý do cậu rất mong chờ được mừng sinh nhật?

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Du Kỳ, nhưng khi hắn nghĩ tới dáng vẻ sầu muộn của Châu Mộ thì lại không đành lòng.

Cô Lâm từng bảo hắn phải chiếu cố cậu. Du Kỳ lại nghĩ đến chuyện này, cảm thấy hành động của mình quả thực rất hợp tình hợp lý.

Hai tiết học đầu, Du Kỳ vẫn vờ như không có việc gì, mà Châu Mộ cũng không kể với người khác hôm nay là sinh nhật cậu, trong mắt Du Kỳ, đây hoàn toàn là bởi vì trước giờ chưa từng có người tổ chức sinh nhật cho cậu.

Châu Mộ đã sớm quên béng chuyện hôm qua, nhưng đúng là từ trước đến giờ chưa có bạn học nào đặc biệt tổ chức sinh nhật cho cậu… Hoặc là nói, không ai dám cả.

Cái chuyện tổ chức sinh nhật này, bất luận là ở nhân tộc hay yêu tộc thì đều có nghĩa là mời người ta ăn cơm.

Ai mà muốn mời Thao Thiết ăn cơm?!

Vào sinh nhật cậu, họ không mặt mũi đầm đìa thì cũng đã tạ ơn trời rồi.

Mỗi năm vào thời điểm này, nhà cậu sẽ ăn một chầu, coi như là mừng sinh nhật.

Vì vậy, hôm qua sau khi nghe được câu trả lời phủ định, Châu Mộ cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng rằng trường học không công bằng rồi thôi.

Sau giờ học tiếng Anh, Du Kỳ đánh tiếng với cô Vương, để cô dẫn Châu Mộ đi phụ đạo một lúc.

Trong lúc Châu Mộ ngồi trong văn phòng học thuộc cấu trúc câu, Du Kỳ đứng trên bục giảng: “Các bạn học.”

Mọi người tò mò dõi theo Du Kỳ, không biết hắn muốn nói gì.

Du Kỳ từ tốn nói: “Hôm nay là sinh nhật bạn học Châu Mộ, chờ khi cậu ấy về, hy vọng mọi người có thể hát chúc mừng sinh nhật tặng cậu ấy, ngoài ra tôi cũng có mời cô Lâm đến nữa.”

Không nghe nhầm chứ?

Phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc.

Cũng chẳng phải là do việc tạo bất ngờ cho bạn học hiếm gặp, tổ chức sinh nhật cho bạn học chả có gì hiếm lạ cả, thanh thiếu niên đều rất thích ăn mừng kiểu này.

Điều kỳ lạ chính là người đứng ra đề nghị lại là Du Kỳ, trước kia hắn căn bản không hề hứng thú với những hoạt động này. Chưa kể lần này cũng không phải là bí mật tổ chức, nó được làm cực kỳ “long trọng”, thậm chí còn mời cả giáo viên đến.

“Quao, cậu ấy thật yêu cậu ấy—” Một bạn học đứng dậy, cao giọng chòng ghẹo, mọi người tức khắc cười ồ lên.

Một tuần nay mọi người đều thấy được rằng bạn cùng bàn mới của Du Kỳ cứ bám lấy dính lấy hắn suốt.

Chà, xem ra tảng băng trôi rồi cũng sẽ bị tan chảy thôi…

Từ Thiên Dịch xoay đầu nói với bạn cùng bàn: “Tình cảm tốt thật đấy, hai người họ mới ngồi chung một tuần mà đã tốt thế rồi, khi nào cậu mới thông đồng với cô giáo tổ chức sinh nhật cho tôi?”

Bạn cùng bàn nói: “Bởi vì bạn cùng bàn của cậu ấy rất đáng yêu, còn cậu thì rất chó, tôi sẽ chỉ thông đồng với giáo viên tặng cho cậu một bài kiểm tra Toán thôi ha ha ha ha ha!!”

Từ Thiên Dịch: “…” 

Tuy ồn thì có ồn thật, nhưng mọi người đều rất niềm nở, tích cực chấp thuận, lập tức đã có người ra ngoài trông chừng.

Bấy giờ, cô Lâm cũng từ văn phòng đi đến, cô còn mang theo một chiếc bánh kem, vào cửa liền mỉm cười: “Lát nữa có bánh kem ăn đó nha.”

Bình thường mọi người đều khá sợ cô, đây là lần đầu mời cô tham gia hoạt động kiểu này. Hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt để bạn học mới hòa nhập vào tập thể, cô Lâm nhìn thì vẫn rất thong dong, thật ra trong lòng lại vui cực kỳ, còn đặt người ta giao bánh kem đến.

“Yeah, bánh kem!” Các bạn học thấy có bánh kem ăn thì càng hò reo phấn khởi hơn.

Bầu không khí sinh nhật lại càng thêm phần sôi nổi.

Khi Châu Mộ trở về từ văn phòng, trong đầu vẫn toàn là từ vựng tiếng Anh, lẩm bẩm “May i come in?”

Bạn học đang canh chừng ở cửa nghe vậy liền thuận miệng tiếp lời: “Come in! Baby!”

“…” Châu Mộ vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy tiếng hét như muốn sập mái nhà: “Chúc mừng sinh nhật!”

Cả lớp đang chen chúc lên trước, thấy cậu liền lập tức xông đến chúc mừng.

“Chúc bạn học Châu Mộ sinh nhật vui vẻ, ăn học thành tài!”

“Càng ngày càng thông minh!”

“Thì ra cậu nhỏ hơn tôi một tuổi~”

Du Kỳ cũng bê chiếc bánh kem cực lớn tiến lại, phỏng chừng cả lớp cũng chỉ có mỗi hắn mới có thể bê nó một cách vững vàng. Bởi vì đặt gấp nên cũng không có nhiều sự lựa chọn, bánh làm theo phong cách đáng yêu, lớp kem phủ màu hồng tím, đính sao và rắc kẹo hình ngôi sao lên trên.

Cô Lâm đứng bên cạnh bắt nhịp, “Happy birthday to you——”

Các bạn học đồng thanh hát theo.

Châu Mộ ngẩn ngơ hồi lâu.

Bởi vì như nguyên nhân đã đề cập, thường chỉ có một nhà ba người họ đón sinh nhật cùng nhau, những người thân là con người sẽ chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tặng quà cáp, nhưng trước đó mọi người không ở gần nhau, không thể chúc mừng trực tiếp, thế nên chẳng hề náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên có nhiều người tổ chức sinh nhật cho Châu Mộ đến thế.

Cậu biết nhất định là do Du Kỳ làm, chỉ có Du Kỳ mới biết sinh nhật của cậu thôi.

Châu Mộ tiến về phía Du Kỳ, cảm động nói: “Cậu quên dạy cô Lâm đi xoay vòng rồi sao?”

Cô Lâm: “?”

Du Kỳ: “…” 

Hắn suýt nữa đã ho khan thành tiếng, vốn tưởng rằng Châu Mộ chỉ muốn được tổ chức sinh nhật, ngờ đâu lại còn muốn sao y hệt bản gốc, rốt cuộc lúc bé bạn cùng bàn của hắn phải sống khắc khổ đến nhường nào?

Cô Lin vẫn chưa hiểu gì: “Đi xoay vòng gì cơ?”

Du Kỳ dứt khoát nói: “Không gì ạ, nên ăn bánh kem rồi.”

Phải ha, còn có bánh kem nữa.

Châu Mộ lập tức không đoái hoài đến việc nghi thức của bọn họ vẫn chưa hoàn chỉnh nữa, hiện giờ đã đủ sôi động rồi.

“Ha ha, Châu Mộ, chúc em sinh nhật vui vẻ, nhân vật chính đến cắt bánh đi.” Hát xong, cô Lâm đưa dao cho Châu Mộ, trong lòng vẫn chưa nghĩ thông một chuyện, đi xoay vòng gì? Xoay vòng cái gì cơ?

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, cảm ơn Du Kỳ,” Châu Mộ cảm động nói, tuy rằng bánh kem không lớn, nhưng của ít lòng nhiều, cậu ngại ngùng, “Không cần dao nĩa đâu, em sẽ trực tiếp ăn nó.”

Nói đoạn, cậu liền há to miệng, toan gặm thẳng về phía chiếc bánh kem hoàn chỉnh——

“!!”

Mọi người trợn tròn hai mắt, vẻ mặt bàng hoàng.

Trong tích tắc, Du Kỳ đã duỗi tay bắt lấy cổ áo Châu Mộ.

Châu Mộ vẫn còn cách chiếc bánh một nắm tay, “Ngoàm…?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện