Editor: Gấc.

Hai ngày sau cơn mưa to kia, bầu trời không có mây.

Nước sông chảy xiết trong thành phố dâng lên màu xanh lá.

Lư Chi Hiểu ngồi trên ghế ở cạnh bờ sông, chờ đợi Từ Lê.

Sau đêm đó, Trầm Triệt gửi thông tin liên lạc của Từ Lê cho cô.

Hai người vội vàng hẹn gặp nhau.

Lâu lắm rồi Lư Chi Hiểu không gặp bạn cấp ba, thậm chí còn căng thẳng không rõ lý do.

Cô lấy phấn phủ ra, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.

Tuy trước khi ra ngoài, Trầm Triệt vừa vuốt mèo vừa nói với cô rằng tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà đi xem lại.

Thật ra cô và Từ Lê quen biết nhau ở câu lạc bộ truyền thông của trường.

Lần ấy Từ Lê và Trầm Triệt đã hẹn hò, cả khối đều biết.

Thỉnh thoảng Trầm Triệt sẽ tới tìm Từ Lê sau khi hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Lư Chi Hiểu thì đứng bên cạnh nhìn.

Khi đó, mắt cô đã trở nên mơ hồ.

Từ Lê hay kéo cô đi xem Trầm Triệt chơi bóng, dù cô đã lén xem nhiều lần; Từ Lê cũng sẽ kéo cô đi ăn cơm với Trầm Triệt, ăn được một nửa, cô sẽ lấy cớ để rời đi.

Rất nhiều cảnh tượng dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ.

Là vì cô quá kỳ quái và nhạy cảm nên mới cho rằng người khác sẽ nhớ.

Từ Lê ngồi cạnh bờ sông, ăn kem mới mua ở ven đường, cô ấy nghiêng đầu nhớ lại: “Vậy à? Trước đây mình thích anh ấy đến vậy ư, bản thân mình còn chẳng nhớ rõ. Nếu hôm đó không nhìn thấy hai người, mình sẽ không nhớ lại chuyện hồi cấp ba.”

“Mình tưởng ai cũng sẽ nhớ…”

“Cuộc sống hiện tại đã đủ khó khăn rồi, ai lại đi nhớ về quá khứ chứ?” Từ Lê kết luận như vậy.

Mà Lư Chi Hiểu lại nghĩ đến những khoảnh khắc mình gặp khó khăn, cô luôn vô thức nhớ đến Trầm Triệt hồi cấp ba.

Dường như anh sạch sẽ đến mức có thể mang lại sức mạnh cho cô.

“Không nói đến chuyện khác, hai người ở bên nhau thật sự khá tốt đó. Chẳng trách ai cũng bảo đối tượng kết hôn sau này chính là người từng gặp năm 18 tuổi.”

Lư Chi Hiểu buồn cười: “Đây là lần đầu tiên mình nghe câu này đấy. Có lẽ do mình có khá ít người thân quen, không ngờ lại có ngày xem mắt với bạn cấp ba.”

“Hiểu Hiểu, trước đây mình có hỏi người khác về thông tin liên lạc của cậu, kết quả chẳng có ai trong lớp cậu liên lạc được với cậu. Cậu không tham gia họp lớp.”

“Mình sống không tốt lắm, cho nên không muốn đi gặp bạn cũ…”

“Nhưng cũng có người muốn gặp cậu mà. Hồi cấp ba cậu không hay nói chuyện, rất khó tới gần cậu, không biết tại sao ngày nào cậu cũng buồn bã không vui.”

“Được rồi, hi hi. Bây giờ mình rất ổn, cực kỳ cực kỳ ổn. Lúc này vừa khéo có thể gặp lại những người bạn trước kia, cho nên đừng trách mình nữa.”

Lư Chi Hiểu ôm cô ấy, lén dùng tay lau nước mắt.

Làn gió khô nóng mang đến ảo giác.

Lư Chi Hiểu và Từ Lê đi ăn ở một nhà hàng Thái không tồi, sau đó lại tới quán bar uống rượu.

Mới uống được vài ly, Lư Chi Hiểu đã ngã xuống bàn không dậy nổi, miệng lẩm bẩm tên Trầm Triệt.

Từ Lê cười to, cô ấy lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Trầm Triệt.

“Sao hồi cấp ba mình không phát hiện cậu đáng yêu đến vậy nhỉ?”

Đèn neon lập loè, trên sân khấu có mấy ca sĩ đang hát vài bài hát không biết tên.

Trầm Triệt mặc vest, không hợp với môi trường xung quanh cho lắm.

Anh đi đến quầy bar, nhìn Lư Chi Hiểu đang nằm trên bàn rồi nhíu mày: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Lâu rồi không gặp mặt, uống một chút thôi mà, nhưng tôi cũng không ngờ tửu lượng của Hiểu Hiểu lại kém như vậy.” Từ Lê nhún vai.

“Cô về kiểu gì?” Trầm Triệt khoác áo khoác lên lưng Lư Chi Hiểu, rồi buộc tóc cô lại.

“Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón, cứ kệ tôi.”

“Được, vậy tôi đưa cô ấy về nhà trước.” Trầm Triệt cúi người, lấy ly rượu ra khỏi tay của Lư Chi Hiểu: “Hiểu Hiểu, về nhà thôi.”

Lư Chi Hiểu mở mắt ra, lông mày nhíu lại: “Ông xã!”

Lời này làm cả hai người đều sửng sốt, Từ Lê thì cười khúc khích.

“Ông xã, ôm một cái!” Lư Chi Hiểu xoay người lại, quay mặt về phía anh và duỗi hai tay ra, giọng nói ngọt ngào như con mèo say khướt.

Trầm Triệt bế cô lên, tạm biệt Từ Lê, sau đó xách túi của con mèo say mèm lên và đi ra khỏi quán bar.

Đêm hè, vô số làn gió ập vào cửa sổ xe.

Trầm Triệt véo ngón tay của Lư Chi Hiểu, tranh thủ dỗ dành cô lúc đợi đèn xanh: “Gọi anh là gì?”

“… Ông xã.”

Mấy bóng cây xẹt ngang qua cửa sổ xe, Lư Chi Hiểu dần tỉnh táo lại nhưng vẫn nhắm chặt mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.

Cho đến khi cô được Trầm Triệt bế lên nhà, lúc về đến nhà, cô nghe thấy anh đang dụ dỗ ở bên tai mình.

“Gọi anh là gì?”

Trên đường về nhà đã bị hỏi vô số lần, Lư Chi Hiểu mím môi, nói thẳng: “Trầm Triệt, đủ rồi đấy.”

“Phải không, anh cảm thấy không đủ.” Tiếng cười của Trầm Triệt rất trầm, không giống với những nam diễn viên lồng tiếng mà cô từng hợp tác, giọng anh rất trầm thấp.

Mỗi lần Trầm Triệt cố ý quyến rũ cô, giọng anh đều cực kỳ… Gợi cảm.

Sáng hôm sau, Lư Chi Hiểu thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là hàng mi dài đến khó tin của Trầm Triệt.

Cô duỗi tay sờ, đầu ngón tay bỗng cảm thấy ngứa, cô sờ từ mắt đến chóp mũi, lại đến môi.

Ngón tay Lư Chi Hiểu dừng lại ở môi anh, cô nhẹ nhàng ghé sát vào, đặt một nụ hôn lên đó: “Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Trầm Triệt mở mắt, kéo cô vào lòng rồi hôn mạnh lên đỉnh đầu cô.

“Anh Trầm, hôm nay có kế hoạch gì không?”

“Không, xem em muốn ra ngoài hay ở nhà.”

Cuối tuần hiếm có.

“Em đưa anh đi hẹn hò.”

Lư Chi Hiểu đứng dậy, cầm lấy chiếc áo sơ mi ở cuối giường, sau đó khi thấy chiếc quần ngủ ướt đẫm kia, cô ngẩn ra.

Ngay cả ga giường cũng nhăn dúm dó, khó có thể nhìn thẳng.

“Chuyện tốt anh làm ra đấy, giặt xong rồi hẵng ra ngoài.” Lư Chi Hiểu chỉ mặc áo sơ mi trắng của anh, che đùi lại.

Ánh mắt của Trầm Triệt sâu thẳm, nhưng quả thực tối qua anh hơi quá đáng, Trầm Triệt cười an ủi cô: “Để anh đi giặt, em về phòng của em nằm đi, anh nấu cơm xong sẽ gọi em.”

“Được…” Cô duỗi tay ra, ngẩng đầu chờ đợi.

Trầm Triệt kéo cô lên, bế về phía phòng ngủ khác.

“Càng chăm càng yếu ớt.”

-

Gần kỳ nghỉ hè, trong trường trung học số 1 thành phố Thanh chỉ còn học sinh lớp 12 đang học thêm.

Sân trường chỉ có vài học sinh mặc đồng phục màu xanh trắng, trong lúc thất thần, dường như Lư Chi Hiểu đã nhìn thấy bóng dáng của mình ở trong đó.

Trầm Triệt thấy cô đi hai vòng ở sân thể dục, không nói lời nào, anh tiến lên phía trước rồi xoa đầu cô và hỏi: “Sao hẹn anh đến trường mà không nói lời nào?”

“Em đang nhớ về thời thanh xuân!” Lư Chi Hiểu tránh khỏi tay anh, xoay người nhìn siêu thị nhỏ ở góc sân thể dục: “Trầm Triệt, không ngờ siêu thị kia vẫn còn. Trước đây anh luôn mua kem đậu xanh ở đó vào tiết thể dục.”

“Chắc bây giờ vẫn còn, muốn ăn không?”

“Muốn.”

Trưa hè, mồ hôi chảy đầy người, Lư Chi Hiểu ngồi dưới bóng cây chờ anh.

Khi Trầm Triệt cầm kem đi tới, Lư Chi Hiểu nhớ về hồi cấp ba.

Thật ra cuộc sống cấp ba rất u ám, không đáng để nhớ, đặc biệt sau mười năm, ký ức dần biến mất.

Nhưng sự hiện diện của Trầm Triệt giống như có người ném một viên đá vào mặt nước tĩnh lặng.

Nhỏ bé nhưng không thể bỏ qua, cũng sẽ luôn được ghi nhớ.

Cô ăn kem, sau đó nói với Trầm Triệt ngồi bên cạnh: “Thật ra sau khi đi mấy vòng cũng không có gì đáng nhớ, nghĩ về một đống đề từng phải làm, em lại muốn nôn ra. Cũng chỉ… cũng chỉ có những ký ức về anh, xem như là một phần nhỏ đáng giá.”

Khu dạy học không có một bóng người nào, Lư Chi Hiểu đứng ngoài cửa sổ, chỉ cho anh xem: “Lần đầu tiên em rung động với anh là vào tiết ngữ văn. Lúc anh ngủ thì đột nhiên dựa vào chỗ em, làm em giật cả mình.”

Trên sân bóng rổ, chỉ có một quả bóng nằm lẻ loi trên đó, Lư Chi Hiểu chạy tới nhặt bóng lên: “Em thường xuyên đến xem anh chơi bóng, nhưng cũng chỉ xem thôi. Tuy hồi ấy thích anh, nhưng em cảm thấy bóng rổ không thú vị, xem được một lát thì rời đi. Chuyện rất kì lạ là lần nào em xoay người định rời đi thì anh đều ném được một quả, em luôn bỏ lỡ khoảnh khắc anh ném trúng.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, như đang kể chuyện của người khác.

Trầm Triệt tiến tới, đoạt lấy quả bóng, chạy về phía giá bóng rổ, ném trúng rổ một cách gọn nhẹ.

“Bây giờ em nhìn thấy anh ném trúng rồi.”

“Còn gì nữa?”

Trầm Triệt đứng ở đó, bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm quả bóng, cười cưng chiều.

“Hết rồi.”

Thật ra Lư Chi Hiểu không còn tiếc nuối nữa, cô nhìn về phía sân thể dục dưới cái nắng gay gắt, hình như có bồ câu trắng bay từ đó lên trời.

“Chúng ta tới chỗ khác đi.”

Cô không muốn làm anh nhớ lại những chuyện không tốt, vào đây đi dạo đã là tốt lắm rồi.

Khi hoàng hôn buông xuống, xe vừa khéo dừng trước cửa quán cà phê - nơi họ gặp lại nhau lần đầu.

“Uống cà phê không?” Trầm Triệt tháo dây an toàn ra, nhẹ nhàng hỏi Lư Chi Hiểu ngồi bên cạnh đang mơ màng sắp ngủ.

“Cũng được.” Cô duỗi người.

Hôm nay, quán cà phê đông đúc mọi ngày không hề có một bóng người nào.

Lư Chi Hiểu vẫn còn buồn ngủ nên không cảm thấy kỳ lạ. Sau khi ra khỏi trường, hai người lại tới trung tâm thương mại ở gần đó để dạo, hơn nữa tối qua cô thật sự quá mệt mỏi nên bây giờ hoàn toàn không có sức.

Lư Chi Hiểu vẫn gọi latte muối biển, không hề thay đổi.

Trầm Triệt ngồi ở đối diện, sau khi uống một ngụm Americano, anh nói như không có chuyện gì: “Ngày ấy, anh cũng gặp được em ở chỗ này.”

Lư Chi Hiểu chớp mắt: “Anh có ý gì vậy?”

Sau khi nghe Trầm Triệt kể xong, Lư Chi Hiểu mỉm cười: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

Cô chỉ nói đùa.

Nhưng không ngờ Trầm Triệt lại đứng dậy, nhận lấy bó hoa mà nhân viên đưa, vẫn là hoa cẩm tú cầu màu xanh mà cô thích nhất.

Hoa được gói đơn giản, không quá lộng lẫy, cũng không loè loẹt.

Anh nói: “Ừ, yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau này anh mới nhận ra điều này.”

Nếu không chúng ta sẽ yêu nhau sớm hơn.

Có lẽ lúc cuộc sống bất ổn, người cứu mình không phải là bất cứ ai, mà là chính mình.

Lư Chi Hiểu không biết tại sao, lúc Trầm Triệt lấy chiếc vòng cổ ra, cô nghĩ như thế này.

Nếu cô không cố gắng vượt qua những ngày tháng bình thường không có gì nổi bật đó, vậy cô có thể xuất hiện ở quán cà phê và gặp được Trầm Triệt vào hôm ấy không?

Trầm Triệt quỳ một gối xuống đất: “Anh biết bây giờ đã có đủ, nhưng vẫn muốn bù đắp chút gì đó.”

Lư Chi Hiểu nhận hoa, nhờ anh đeo vòng cổ cho mình: “Trầm Triệt, lớp trang điểm của em sắp bay hết rồi.”

“Vẫn đẹp.”

Lư Chi Hiểu lau nước mắt liên tục rơi xuống.

Cô từng mơ mộng rất nhiều chuyện, chuyện lớn nhất là cuộc hôn nhân với Trầm Triệt sẽ không bao giờ kết thúc.

Chuyện ấy có được thực hiện không?

Lúc này hoàng hôn vô hạn gần biến mất, đá trong cà phê liên tục tan ra, nhịp tim như tràn ngập tiếng vọng.

Lư Chi Hiểu ôm Trầm Triệt và tin rằng giấc mộng của cô sẽ tồn tại mãi mãi.

Hết truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện