Nơi này là khu phố cổ An Thành, trong ngõ nhỏ bảy khúc tám quẹo, Trần Lạc Trân thuê tầng trên tầng dưới hai tầng, tầng trên chỉ có hai mẹ con cô ở, tầng dưới là cửa hàng, một nửa để bán hoa, một nửa để bán đá báo.
Sau khi ăn xong Trần Nhược Tố mới đi tắm.

Làn da của Trần Nhược Tố khá tốt, tuy là làm chân chạy dãi nắng dầm mưa khiến cho mặt đen hơn một chút nhưng trên người vẫn cứ trắng nõn.

Trần Nhược Tố tắm rửa xong ra đứng trước gương thưởng thức làn da trắng nõn như sứ của mình, sau đó đi lên trước gương, vén tóc trên đỉnh đầu ra, trên đó có một vết sẹo, bị tóc che mất, phải gạt tóc ra mới nhìn thấy được.
Đầu cô bị thương, thiếu mất một phần ký ức, cô hoàn toàn quên mất những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy.
Trần Nhược Tố từng mất tích hai năm, trong suốt hai năm đó đã xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không nhớ được, chỉ nhớ rõ một ngày trước khi mất tích, cô vẫn còn đi học, khi đó ba mẹ chưa ly hôn, mẹ cũng đang có việc làm, buổi tối hôm đó cả nhà vui vẻ ăn cơm, chiều hôm sau tan học cô liền mất tích, mà ngày mất tích cùng với những chuyện xảy ra sau khi mất tích cô hoàn toàn không nhớ được gì.
Cô mất tích hai năm, hai năm đó mẹ cô vẫn điên cuồng tìm cô, bởi vì tìm cô mà mất việc, trạng thái cả người vô cùng kém, ba cũng ly hôn với bà rồi đi nước ngoài.
Cuối cùng là ba năm trước đây, mẹ phát hiện cô dưới cây cầu nơi cô mất tích kia, khi đó cô bị thương, bị thương trên đầu, tỉnh lại cũng chỉ nhớ rõ chuyện trước khi mất tích, về phần hai năm mất tích kia đã xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn quên mất.
**
  Vào ngày nghỉ Tưởng Thiên Du bình thường sẽ không sắp xếp công việc cho mình, người đàn ông này phân chia công việc và cuộc sống rất rõ ràng, Vu Trinh cũng biết điểm này, cho nên cô biết vào ngày nghỉ hầu như Tưởng Thiên Du đều ở nhà.
Quả nhiên cô vừa đến biệt thự, liền nghe được tiếng đàn truyền ra.

Cửa phòng đàn không đóng lại, Vu Trinh đứng bên cửa nhìn người bên trong, cho dù là ở nhà anh cũng ăn mặc đẹp đẽ khéo léo, bộ dáng đánh đàn của anh cực kỳ giống một vương tử.
Hồi trung học, cô và Tưởng Thiên Du học cùng một trường, anh học rất giỏi, biết chơi bóng rổ, biết chơi đàn dương cầm, gia cảnh tốt, cả người anh đều toả ra hào quang, thoạt nhìn xa cách vô cùng, là nam thần trong lòng bao người.
Nếu như không phải Lâm Thanh Diệu qua đời, nếu như không phải vì cô và Lâm Thanh Diệu có đôi chút giống nhau, người đàn ông này cũng sẽ là sự tồn tại xa vời trong cuộc đời cô.
Đàn xong một khúc, Tưởng Thiên Du thấy cô đứng bên cửa, sắc mặt cũng không có thay đổi gì lớn, tùy ý hỏi một câu: “Sao lại đến sớm như vậy? ”
Vu Trinh mới tiếp nhận BLUE không lâu, người phát ngôn đã được chọn ra, buổi ra mắt và tiệc mừng cũng cần tổ chức, Vu Trinh tính toán một chút, dứt khoát quyết định tổ chức màn ra mắt và tiệc chúc mừng ở cùng một chỗ, lần ra mắt này của Vu Trinh làm rất phách lối, còn mời mấy ngôi sao hạng nhất đến trợ uy.

Đương nhiên, nếu Tưởng Thiên Du cũng có thể đi thì càng tốt.
Tổng giám đốc Minh Ưng, nếu anh ấy có thể trợ uy giúp cô, còn có ai dám xem thường cô?
Nhưng mà, muốn thuyết phục Tưởng Thiên Du cũng không dễ, anh không phải là người thích náo nhiệt, Vu Trinh đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xổm xuống, cô hơi ngửa đầu nhìn anh, “Anh Thiên Du, mấy ngày nữa BLUE tổ chức buổi ra mắt, đến lúc đó anh có rảnh thì đến một chuyến.



“Em biết mà, anh không thích nơi ồn ào.”
Vu Trinh cắn cắn môi, hơi có chút ủy khuất nói: “Anh Thiên Du không thể cho em chút mặt mũi sao? Em đã dành rất nhiều tâm trí cho buổi ra mắt này.


Tưởng Thiên Du cúi đầu nhìn cô, vừa lúc đối diện với đôi mắt xinh đẹp dịu dàng mà cô mong chờ nhìn về phía anh.
Vu Trinh đã từng nhìn thấy bộ dạng làm nũng của Lâm Thanh Diệu, khi đó cô vừa mới đến ở nhờ nhà Lâm Thanh Diệu, lần đầu tiên cô biết, thì ra trên đời này cũng có người ba chiều chuộng con gái đến như vậy, cũng không phải người ba nào cũng thích uống rượu như ba cô, cũng không phải tất cả đàn ông đều đánh vợ con.
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết, thì ra con gái có thể làm nũng với ba, mỗi lần Lâm Thanh Diệu bày ra biểu tình như vậy, ba của cô ta liền cái gì cũng thỏa mãn cô ta.
Đại khái là nhìn quá nhiều, bộ dáng làm nũng của Lâm Thanh Diệu quả thực đã xâm nhập vào lòng cô, cô bắt chước thoáng cái liền tìm được tinh túy.
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Du khi thấy bộ dáng này của cô có hoảng hốt một chút, anh chợt nhớ tới lần đầu gặp cô.

Khi còn bé, anh được đưa đến nhà bà ngoại ở, trong tiểu khu nhà bà ngoại có một đám trẻ con không khác gì anh, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chơi với bọn họ.
Từ nhỏ ba đã nói cho anh biết, anh cũng chẳng cần bạn bè, bởi vì kẻ mạnh vĩnh viễn đều cô độc, chỉ có kẻ yếu mới có thể thành đàn kết đội, cho nên từ nhỏ anh và bạn cùng trang lứa có vẻ không hợp nhau, mà anh cũng chưa từng kết giao bạn bè.
Nhưng tư vị cô độc cũng không dễ chịu, tuy rằng không thừa nhận, nhưng anh rất hâm mộ những đứa trẻ đang chơi đùa kia, tuy rằng trò chơi ấy có hơi trẻ con đối với anh. 
Mùa đông lạnh lẽo ấy, anh lẳng lặng ngồi trên bậc thềm nhìn bọn họ chơi đùa, lúc đó cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Cô buộc hai bím tóc nhỏ, cười rộ lên lộ ra răng cửa bị thiếu, “Cậu tên là gì? Cô hỏi.
Anh không trả lời.
Bị anh hất mặt lạnh, cô cũng không tức giận, cười khanh khách, đột nhiên đeo một cái gì đó trên cổ anh, anh cúi đầu nhìn, là một dải ruy băng màu đỏ.
“Tớ chọn cậu, bây giờ cậu là người hầu nhỏ của tớ.”
Vừa rồi anh cũng thấy, bọn họ đang chơi trò chơi, dùng ruy băng chọn tiểu đồng bọn, ruy băng của cô là màu đỏ, cô chọn ai, người đó liền trở thành một nhóm với cô. 
Anh lạnh mặt muốn kéo dải ruy băng ra, nhưng cô lại đột nhiên giữ chặt tay anh, tay cô ấm áp, nắm lấy bàn tay bị gió thổi lạnh băng của anh, anh chợt cảm thấy một luồng ấm áp vọt vào trong lòng.


Anh nhìn về phía cô, lại thấy cô bĩu môi, làm ra bộ dáng rất ủy khuất, “Không thể kéo ra không thể kéo ra, cậu mà kéo ra thì tớ không có người hầu nhỏ.


Không biết vì sao, anh lại xúc động dưới vẻ mặt ủy khuất của cô, mơ màng bị cô kéo đi chơi trò chơi, mơ màng liền trở thành người hầu nhỏ của cô.
Họ cứ như vậy trở thành bạn bè, sau đó trở thành người yêu, sau đó trở thành vợ chồng, bởi vì có cô, cuộc sống u ám khô khan của anh mới dần dần có màu sắc.
Nhưng sau đó, khi anh nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau mãi mãi, cô lại rời bỏ anh ta, rời bỏ hoàn toàn.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất giống hệt trước mắt, nhớ đến cô gái nhỏ lôi kéo đôi tay lạnh băng kia của anh, trong lòng đau đớn nặng nề.

Ánh mắt Tưởng Thiên Du chợt trở nên sắc bén, sắc bén đến mức khiến Vu Trinh cảm giác được một tia nguy hiểm, trong lòng cô sợ hãi, đang muốn chuyển biến tốt rồi thu lại, nhưng đột nhiên anh đưa tay giữ chặt cằm cô.
Sức lực của anh có hơi lớn, Vu Trinh đau đến nhíu mày.
“Anh Thiên Du?”
Anh giữ cằm cô, bức bách cô và anh nhìn nhau, ánh mắt sắc bén nặng nề, giống như là giả bộ cảm xúc, nhưng lại tản ra bốn phía, làm cho người ta khó nắm bắt.
Anh như vậy làm người khác sợ hãi.
Đáy mắt cô tràn đầy nước mắt, giọng nói không khỏi ủy khuất, “Anh Thiên Du, đau em.


Chịu thua như vậy quả nhiên hữu dụng, anh thả lỏng sức lực, Vu Trinh thở phào nhẹ nhõm, anh lại túm lấy tay cô kéo cô ngồi thẳng trên đùi anh, ôm lấy cô từ phía sau. 
Giọng nói khàn khàn truyền đến từ phía sau cô.  
“Em không cần nhìn anh như vậy.”
Giọng nói mềm mại, hoàn toàn trái ngược với sự sắc bén vừa rồi.

Anh chợt thân mật cũng làm cho cô bối rối, Vu Trinh cố gắng thả lỏng bản thân, nhẹ giọng hỏi: “Anh Thiên Du, anh làm sao vậy? ”

Anh cũng không trả lời cô, nhưng cô nghe được anh thì thầm, giống như đang nói với cô, lại giống như đang lẩm bẩm.
“Thật giống.”
Vu Trinh tuy rằng vẫn rất rõ ràng mình chỉ là thế thân, nhưng thật sự nghe nói như vậy vẫn cảm thấy như bị đâm một chút.
Bình thường sau khi Tưởng Thiên Du bình tĩnh lại sẽ phân rõ hiện thực, phân tách cô và Lâm Thanh Diệu ra, nhưng lúc này anh vẫn ôm chặt cô như không có ý định buông ra.  
Anh nắm tay cô đặt trên nút đàn, anh dán vào tai cô, giọng nói trầm trầm hỏi: “Có biết chơi đàn không?” ”
Vu Trinh nói: “Không, khi còn bé điều kiện trong nhà không tốt, em chưa từng học qua.


“Anh dạy em.”
“Em ngốc lắm.”
“Anh dạy em một khúc đơn giản, nếu học được anh sẽ tham gia bữa tiệc cùng em.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Quả nhiên anh bắt đầu đưa tay ra dạy nàng, đối với Tưởng Thiên Du mà nói thì rất đơn giản, nhưng cô hao tổn tâm tư đến mấy cũng chẳng nhớ được đầy đủ.

Sau khi dạy xong, anh buông tay cô ra rồi nói:”Thử xem.” 
Vu Trinh chỉ có thể dựa vào trí nhớ, đầu ngón tay ấn ấn, ấn xong, nghiêng đầu hỏi anh: “Là như vậy sao? ”
Nhưng cô biết cô đã ấn nhầm vài tiếng, bởi vì nó không hài hoà dễ nghe như của anh.
Tưởng Thiên Du lại cười cười, hình như rất hài lòng, “Không sai.

” 
Nhìn thấy nụ cười của anh Vu Trinh lại sửng sốt một chút, người đàn ông này luôn luôn nghiêm túc, nhưng lúc anh cười rộ lên đáy mắt rất ôn nhu, khiến cho cô cảm giác như anh rất yêu thương cô.
Cười như vậy, cô chỉ từng nhìn thấy khi Tưởng Thiên Du cười với Lâm Thanh Diệu.
Tim Vu Trinh đập nhanh, cẩn thận hỏi anh: “Vậy anh sẽ đi cùng em sao? ”
Tưởng Thiên Du gật đầu, “Ừ.



Vu Trinh cực kỳ vui vẻ, nhịn không được nghiêng người một ôm anh một cái, “Cám ơn anh Thiên Du.


Nhưng sau khi ôm, cô lập tức ý thức được hình như mình đã vượt quá khuôn phép, anh luôn luôn coi cô như thế thân để dùng, làm sao cô có thể không biết tốt xấu gì, chủ động đi “dùng” anh đây?
Vu Trinh lập tức buông anh ra, nhưng hình như Tưởng Thiên Du cũng không để ý đến cô “vượt quá khuôn phép”.

Cánh tay vẫn đặt trên thắt lưng cô.
**
  Lúc này đã là đêm khuya, Hứa Nghiên Bách ngồi trong thư phòng châm một điếu thuốc, trên máy tính tự động chiếu ảnh trong usb, ánh mắt anh không có quá nhiều gợn sóng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Cảnh sát Lý đưa cho Hứa Nghiên Bách hơn năm trăm bức ảnh, thu thập từ camera các nơi, anh đã xem liên tục trong ba ngày nhưng vẫn chưa xem xong.
Không ai trong số những bức ảnh này là cô.
Phần mềm phát lại hình ảnh, anh thiết lập thời gian, cứ cách ba giây lại nhảy đến tấm tiếp theo, ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng ngừng lại, anh ngồi dựa vào ghế, trên mặt đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính không ngừng.
Cuộc sống như vậy cũng không biết đã lặp đi lặp lại bao lâu rồi, cuối cùng cũng giống như ăn uống trở thành một thói quen, mà từng bức ảnh không phải của cô hình như cũng trở thành một lẽ thường.
Cho đến khi bức ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt anh ta.

Cơ thể anh cứng đờ lại, chỉ trong nháy mắt anh liền khôi phục tinh thần, đột nhiên anh ngồi thẳng người, lập tức ấn nút tạm dừng.
Bức ảnh này hẳn là chụp được ở một trung tâm thương mại nào đó, cô gái trong ảnh đội mũ bảo hiểm, camera ở phía trên, mũ bảo hiểm che nửa khuôn mặt của cô, nhưng dù chỉ là nửa khuôn mặt cũng rất giống Lâm Thanh Diệu, mũi miệng, đường cong cằm, người quen thuộc với cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là Lâm Thanh Diệu.
Sao có thể như thế được?
Sau một lúc bởi vì quá mức khiếp sợ mà đầu trống rỗng mất vài giây, Hứa Nghiên Bách nhìn chằm chằm bức ảnh này rồi dần dần khôi phục tinh thần lại, anh cảm giác được tim đập nhanh hơn, mấy năm nay làm đầu tư mạo hiểm, làm rất nhiều chuyện mạo hiểm kích thích, bình thường đã không còn gì có thể kích thích đến anh, nhưng hiện tại, anh có thể cảm giác được adrenaline đang nhanh chóng tiết ra, mang cho anh một cảm giác hưng phấn. 
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã chết, nhưng anh vẫn đang len lén tìm cô, đại khái là bởi vì anh là người cố chấp và không cam lòng, không nhìn thấy thi thể của cô thì cảm thấy cô vẫn còn sống, nhưng trong tiềm thức anh cũng cảm thấy cô không có khả năng sống sót, từ chỗ cao như vậy ngã xuống làm sao có thể còn sống đây?
Chỉ là con người cần có chờ mong cần có tín ngưỡng, bằng không sinh mệnh sẽ trở nên cằn cỗi không chịu nổi, anh không có tín ngưỡng, cho nên anh cần chờ mong, không đi tìm, không bù đắp cho thứ kỳ vọng trống rỗng ấy, loại cảm xúc không cam lòng này sẽ tra tấn anh hàng đêm không ngủ nổi, tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, kỳ vọng này buồn cười cỡ nào.
Mà bây giờ, tấm ảnh này xuất hiện trước mặt anh, tuy rằng chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng cái mũi cùng cái miệng kia rõ ràng chính là Lâm Thanh Diệu.
Kỳ vọng không có khả năng kia đột nhiên có khả năng thật sự, anh nhìn chằm chằm bức ảnh này, không khống chế nổi cười lớn tiếng, tiếng cười khuếch tán trong đêm yên tĩnh, có vẻ đột ngột như vậy.
Ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô thật sự có thể còn sống!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện