Tâm trạng hiện tại của Trần Nhược Tố vô cùng phức tạp, cô suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh Hứa, tôi muốn quay lại trước đã.


“Hả? Quay lại đâu? ”
“Nhà tôi, lần trước anh đưa tôi đến chỗ đó, tin tức này khiến tôi quá khiếp sợ rồi, tôi không tiêu hóa không được, hơn nữa tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mẹ tôi cho rõ ràng.”
Hứa Nghiên Bách cũng không gấp lắm, gật gật đầu, đáp: “Được.


Anh quả thật để cho tài xế quay đầu, xe vẫn dừng lại bên ngoài ngõ, trước khi Trần Nhược Tố xuống xe Hứa Nghiên Bách nói: “Chuyện đã rõ ràng thì nhớ liên lạc với anh.


Trần Nhược Tố mơ màng gật đầu, nhận lấy xe điện rồi rời đi.

Lúc Trần Nhược Tố quay về, Trần Lạc Trân đang giúp người ta bó hoa, Trần Lạc Trân thấy cô trở về kinh ngạc nói: “Sao lại về rồi? Con giao xong rồi sao? ”
Bên cạnh còn có khách đang chờ, Trần Nhược Tố cũng không vội vàng mở miệng, cô đi ra phía sau quầy bar mài đá cho mình, nói: “Quay về ăn chén đá bào.


Trần Lạc Trân liếc cô một cái, mắng: “Quỷ tham ăn.


Trần Lạc Trân giúp người ta buộc bó hoa xong, buộc tạp dề nói với cô: “Còn muốn ăn cái gì, làm cho con.


“Không cần vội đâu, mẹ lại đây ngồi trước.”
Trần Lạc Trân ngồi xuống đối diện cô, hỏi cô: “Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mẹ à? ”
Trần Nhược Tố sắp xếp lại suy nghĩ một chút, nói: “Còn nhớ lần trước con từng nói với mẹ người đàn ông nhận nhầm con thành vợ anh ta không? Con cũng không coi trọng lắm đâu, nhưng hôm nay anh ta cầm một bản báo cáo giám định đưa cho con, trên đó lại cho thấy con và vợ anh ta là cùng một người, mẹ nói có kỳ quái không? ”
Trần Nhược Tố vừa nói vừa cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của mẹ cô, Trần Lạc Trân nghe vậy cũng ngạc nhiên nói: “Làm sao có thể? ”
“Bây giờ con có chút bối rối, rốt cuộc con là ai, chẳng lẽ thật sự là Lâm Thanh Diệu?”
Trần Lạc Trân gõ đầu cô một cái, “Con là ai, con còn đi hỏi mẹ? Giấy chứng nhận có thể làm giả, lời nói của người ta cũng có thể làm giả, nhưng còn bộ não của con, bộ não của con cũng có thể làm giả à? Chính mình là ai mà con còn không biết, còn để người khác nói cho con biết? ”
Đương nhiên cô biết cô là Trần Nhược Tố, trong đầu cô có ký ức từ nhỏ đến lớn, nhưng Lâm Thanh Diệu giống cô như đúc.

Cô mất tích ba năm, vừa vặn được tìm thấy ba năm trước, không cảm thấy quá trùng hợp à?
Trần Lạc Trân hình như cũng không quá coi trọng, bà nói: “Đừng tin người khác nói cho con biết con là ai, con chỉ cần tự mình biết mình là ai là được, chính con mới không lừa gạt bản thân con.

Nhưng mà cái cậu đó cũng thật là buồn cười, sao lại thấy một người bộ dạng giống nhau là nói thành người nhà mình, còn làm ra những thủ đoạn lung tung này, có ý gì? ”
Cho nên, nghe ý của mẹ, bản giám định kia có thể là giả? Mẹ nói cũng có lý, cái gì cũng có thể là giả, nhưng trí nhớ của mình cũng không thể là giả nhỉ? Rốt cuộc cô là ai, chẳng lẽ còn cần người khác nói giúp sao? Cô chính là Trần Nhược Tố.
Hứa Nghiên Bách cũng không rõ sau khi Lâm Thanh Diệu mất tích rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, sao lại nhận định mình chính là Trần Nhược Tố, nhưng anh sẽ cho cô thời gian để tiêu hóa chuyện này, ba năm rồi cũng đợi đến bây giờ.
Nhưng mà anh không nghĩ tới buổi tối liền nhận được điện thoại của Lâm Thanh Diệu gọi tới.

“Anh Hứa?”
“Ừ?”
Là một âm mũi mang theo ý cười, nhưng chỉ một chữ, Trần Nhược Tố lại cảm thấy cả người tê dại đi.
Cô dừng lại một lát mới khiến mình bình tĩnh lại, “Tôi biết anh Hứa rất nhớ vợ của anh, nhưng tôi thật sự không phải.


Hứa Nghiên Bách trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Lời của anh em không tin, chẳng lẽ giám định em cũng không tin? ”
“Giấy giám định cũng có thể không phải là thật.”
“……”
“Thật xin lỗi anh Hứa, cũng không phải tôi nghi ngờ anh hay gì đó.

Tôi là Trần Nhược Tố không phải Lâm Thanh Diệu, tôi biết rất rõ điều này, tôi gọi điện thoại cho anh chỉ muốn nói rõ chuyện này, cũng hy vọng sau này anh Hứa không nên coi tôi là vợ của anh nữa.”
Hứa Nghiên Bách bật cười, “Em nghi ngờ anh dùng giấy giám định giả lừa em? ”
Có những lời cũng không cần phải nói quá rõ ràng, Trần Nhược Tố thở dài nói: “Tôi biết mình là ai.


Cô lại nghe thấy người đàn ông trong điện thoại cười một tiếng, hình như anh không tức giận, dùng một loại giọng điệu lười biếng, vô cùng cuốn hút nói với cô: “Không sao, em muốn làm Trần Nhược Tố cũng được, đối với anh mà nói thì còn tốt hơn.


Giọng nói này chui vào trong lỗ tai, Trần Nhược Tố cảm thấy cả người bị điện giật một chút, đúng là không nói gì cũng chết.

Vì sao chỉ nghe mỗi giọng nói của anh, cô cũng có thể bị giống như điện giật chứ.

Trần Nhược Tố không hiểu sao lại chột dạ, giọng nói cũng hoảng hốt: “Tôi buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon, anh Hứa.


Trần Nhược Tố cúp điện thoại rồi sờ ngực một cái, tim cũng đập nhanh hơn.

Cô cũng không hiểu, người đàn ông này rốt cuộc có ma lực gì chứ.
Còn có anh ta nói cô muốn làm Trần Nhược Tố đối với anh ta còn tốt hơn, sao lại tốt hơn?
Đêm nay Trần Nhược Tố ngủ không ngon lắm, tuy rằng cô cảm thấy cô chính là Trần Nhược Tố, nhưng trên người lại có quá nhiều điểm đáng ngờ không thể bỏ qua, ví dụ như vì sao thời gian cô được tìm lại và thời gian Lâm Thanh Diệu mất tích lại gần nhau như vậy, ví dụ như cô bây giờ và cô khi còn bé thật sự không giống nhau chút nào.
Tuy rằng trí nhớ sẽ không lừa gạt cô, nhưng cô vẫn đang nghi ngờ, rốt cuộc cô là ai?
Ngày hôm sau Trần Nhược Tố cũng không nhận thêm đơn hàng nào, sáng sớm cô đã ra ngoài, cô đi rất nhiều nơi quen thuộc trong ký ức, còn đến trường cấp ba trước đây, trước khi mất tích cô đã đi học ở trường này.
Trần Nhược Tố đứng trước trường, nhìn tòa nhà giảng dạy nguy nga trước mắt, quả thật có bóng dáng trong trí nhớ của cô.
Trần Nhược Tố đi vào trường, rất nhiều nơi trong trường đều có cảm giác quen thuộc, cô đã từng đi học ở đây.

Cô đứng trước bức tượng Khổng Tử trên sân thể dục của trường, cô nhớ rõ lớp học của cô còn chụp ảnh ở đây.
Giờ khắc này, cô cảm thấy rất chân thật cô chính là Trần Nhược Tố, nơi này khắp nơi đều là hồi ức thanh xuân của cô, sao cô có thể là Lâm Thanh Diệu, một chút ký ức về cuộc sống của Lâm Thanh Diệu cô cũng không có.
Lúc Trần Nhược Tố ngẩn người nhìn bức tượng Khổng Tử, cách đó không xa có một bác gái trung niên đeo kính xách giỏ rau đi ngang qua.


Trần Nhược Tố liếc mắt nhìn qua.

Cô cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhìn kỹ rất nhanh đã nhận ra.

Là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, khi đó ở trường cấp 3 cô vì quá mập nên rất tự ti, giáo viên chủ nhiệm còn thường xuyên tìm cô tâm sự, thậm chí còn đến nhà cô thăm hỏi.
“Cô Trương.” Trần Nhược Tố gọi một tiếng.
Cô Trương nghe thấy âm thanh nhìn về phía này, hiển nhiên không nhận ra Trần Nhược Tố: “Cô là…”
Trần Nhược Tố vội vàng chạy tới nói: “Em là Trần Nhược Tố, cô còn nhớ em không? ”
“Trần Nhược Tố?” Cô Trương tìm kiếm trong trí nhớ, năm đó chuyện Trần Nhược Tố mất tích náo loạn rất lớn, cô Trương còn có ấn tượng, nhưng cô nhìn người trước mắt, không khớp lắm với người trong trí nhớ, bà không xác định được: “Cô là Trần Nhược Tố? Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Không giống mà.


Trần Nhược Tố nói: “Em thay đổi rất nhiều so với lúc còn đi học.


“Là thay đổi rất nhiều, gầy đi, gầy đi một vòng lớn, nhưng mà không phải em…..”
Những lời còn lại cô Trương không nói ra miệng, nhưng Trần Nhược Tố hiểu được, chuyện mất tích, Trần Nhược Tố đã sớm có thể lạnh nhạt đối mặt, cô nói: “Em mất tích một thời gian, nhưng lại trở về.


Cô Trương gật gật đầu, chuyện Trần Nhược Tố mất tích đương nhiên bà cũng biết, dù sao năm đó khi Trần Nhược Tố mất tích, vừa khéo bà là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, nhưng sau đó tốt nghiệp, bà không quá chú ý nữa, bà nói: “Trở về là được rồi.

Cô Trương nói xong cười rộ lên, “Bây giờ nhìn em sáng sủa hơn trước rất nhiều, rất tốt.


“Cô Trương nhìn cũng nhanh nhẹn giống như trước kia.”
“Đừng đừng, cô già rồi.

A, đúng rồi, bạn học cũ của em vẫn còn liên lạc chứ? Cô nhớ lúc đó em và Hạng Lạc chơi rất thân.


Trần Nhược Tố đương nhiên còn nhớ rõ Hạng Lạc, lúc còn đi học cô và Hạng Lạc có quan hệ rất tốt, khi đó cô rất mập, người khác không thích chơi với cô lắm, chỉ có Hạng Lạc nguyện ý làm bạn với cô, Hạng Lạc còn đến nhà cô, nhưng sau khi cô mất tích trở về, mẹ cô vì để cô dưỡng sức, dẫn cô về quê hai năm, hơn nữa mật khẩu tài khoản mạng xã hội cô cũng quên mất, bạn học trước kia cơ bản đều ở trên tài khoản mạng xã hội, mật khẩu quên mất nên cô chưa từng đăng nhập lại, thế cho nên bạn học trước kia cũng không liên lạc nữa, Hạng Lạc đương nhiên cũng không liên lạc nữa.
“Em và cậu ấy đã lâu không liên lạc với nhau nữa.”
“Có chút đáng tiếc nhỉ, lúc trước mấy đứa đấy có tổ chức họp lớp cô cũng đi, hôm đó Hạng Lạc còn nhắc tới em với cô đấy.”
Trần Nhược Tố nghe đến đây không khỏi kích động: “Cô Trương cô có phương thức liên lạc với cậu ấy không, có thể cho em không? ”
“Có đấy, nếu em muốn, đương nhiên có thể cho em.”
Trần Nhược Tố sau khi tạm biệt cô Trương rồi đi ra khỏi trường học, cô suy nghĩ có nên gọi cho Hạng Lạc hay không, dù sao từ sau khi cô mất tích cũng không liên lạc với cậu ấy, nhiều năm trôi qua cũng không biết có thể tìm lại cảm giác làm bạn năm đó được nữa hay không.
Trần Nhược Tố suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại, bên kia cũng không bao lâu liền bắt máy.

“Ai đấy?”
Trần Nhược Tố có chút thấp thỏm nói: “Là Hạng Lạc à? Tớ là Trần Nhược Tố.


Bên kia âm lượng rõ ràng tăng lên mấy độ, “Cô… Cô nói cô là ai? ”
“Tớ là Trần Nhược Tố.”
“Trần Nhược Tố? Đừng có đùa với tôi! ”
“Tớ thật sự là Trần Nhược Tố.”
Hai người tiến hành giằng co ngắn ngủi về vấn đề này, Hạng Lạc nghi ngờ cô đang đùa giỡn cậu ấy, cô giải thích không được, cuối cùng kết thúc bằng cách Hạng Lạc đề nghị gặp mặt.

Hạng Lạc còn cảnh cáo cô, nếu cô dám đùa giỡn cậu ấy, cậu ấy liền báo cảnh sát.
Hạng Lạc sau khi tốt nghiệp đại học cũng quay về thành phố An, nghe cô Trương nói bây giờ đang làm việc tại một tòa soạn, địa điểm hai người hẹn nhau tại quảng trường, Trần Nhược Tố đến trước.
Trần Nhược Tố cũng không phải đợi lâu, đang là lúc việc, người đến quảng trường chơi cũng không nhiều, nên Trần Nhược Tố liếc mắt một cái là nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài quảng trường và người chạy xuống từ trên xe kia.
Hạng Lạc trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc cũng trưởng thành hơn so với thời học sinh, nhưng Trần Nhược Tố vẫn liếc mắt một cái là nhận ra cô ấy.

Nhưng Hạng Lạc chạy đến trước mặt nhìn chằm chằm cô nghi ngờ một lúc lâu cũng không dám nhận.
Trần Nhược Tố vội vàng đi tới: “Hạng Lạc, đã lâu không gặp.


Hạng Lạc quả thực vẫn không thể tin được, “Cậu… Cậu là Trần Nhược Tố à? “Ngoài việc bị sốc, cô ấy còn bày ra vẻ mặt “cô đang trêu chọc tôi”.
Trần Nhược Tố nói: “Tớ thật sự là Trần Nhược Tố, tớ gầy hơn trước rất nhiều.


Hạng Lạc cảm thấy đâu chỉ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt này của cô hoàn toàn không có bóng dáng Trần Nhược Tố.
Trần Nhược Tố lại nói tiếp: “Lúc đi học hai chúng ta chơi rất thân, tớ còn nhớ có một lần cậu và mẹ cậu cãi nhau, tớ liền dẫn cậu đến nhà tớ, cậu còn nói món sườn mẹ tớ nấu rất ngon.


Có lẽ cùng một ký ức khiến Hạng Lạc cuối cùng cũng liên hệ được cô và Trần Nhược Tố, nhưng cô ấy vẫn không dám tin: “Thật sự là Trần Nhược Tố à? ”
“Thật sự, là tớ.”
Hạng Lạc nắm tay cô nhìn cô từ trên xuống dưới, “Thật sự không thể tin được, cậu vẫn còn khỏe mạnh, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên cậu mất tích? ”
“Cái này, tớ cũng không biết, nhưng mà bây giờ tớ đã trở lại.”
“Sao cậu trở lại được?” Bị cảnh sát tìm được hay là…”
“Là mẹ tớ tìm được tớ.”
Hạng Lạc lại nhìn cô vài lần, vành mắt đỏ lên: “Thật sự là quá tốt rồi Trần Nhược Tố, cậu trở về thật sự quá tốt.

“Cô ấy ôm lấy cô, “Tớ thực sự rất nhớ cậu đấy Trần Nhược Tố.


Trần Nhược Tố vỗ vỗ bả vai cô ấy, an ủi: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi! ”
Trần Nhược Tố và Hạng Lạc đến chỗ quán gần trường học, lúc đi học hai người thường xuyên đến chỗ này ăn, cô còn nhớ rõ có một lần cô và Hạng Lạc ở chỗ đó nói chuyện rất muộn, mẹ cô còn đến đón cô.
Hai người nhiều năm không gặp nhau, nói rất nhiều chuyện thú vị khi còn đi học, có người Trần Nhược Tố còn nhớ rõ, nhưng có người đã không còn ấn tượng gì.
“Còn nhớ mùa hè năm lớp 11 của chúng ta không, chúng ta lén đi chỗ nông thôn ra sông tắm, chúng ta còn nướng cá bên bờ sông, nhưng nướng đến mức khó ăn quá.

Cậu biết không Trần Nhược Tố, đó là ký ức đẹp nhất của tớ, sau khi cậu rời đi tớ cũng không bao giờ đi qua đoạn sông đó nữa, tớ thật sự rất muốn đi một lần nữa, nhưng không còn ai đi cùng tớ nữa.


Sau này Trần Nhược Tố có cơ hội chúng ta lại đi cùng nhau được không? ”
Nghe Hạng Lạc nói, Trần Nhược Tố lại rất buồn bực, cô và Hạng Lạc đã từng đi chỗ nông thôn nướng cá à? Sao cô không có ấn tượng?
“Đúng rồi Nhược Tố, lúc trước rốt cuộc là cậu đi đâu? Khi đó náo loạn rất lớn, khoảng thời gian đó mỗi ngày đều có cảnh sát đến trường.


Trần Nhược Tố thở dài: “Tớ cũng không biết, ký ức mất tích hai năm đó bị thiếu mất.


“Hả? Thực sự không nhớ chút nào sao? ”
“Không nhớ.”
“Vậy cậu còn nhớ chuyện trước khi mất tích không?”
“Nhớ một chút.”
“Đúng rồi, tớ có nhớ, trước khi cậu mất tích, chúng ta còn hẹn cuối tuần đi xem phim với nhau.” Hạng Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Hình như là Transformers 4.


“Transformers 4?” Trần Nhược Tố cẩn thận suy nghĩ một chút: “Tại sao tớ không có chút ấn tượng nào? ”
“Không có ấn tượng? Sao có thể như vậy? Lúc ấy cậu biết Tiêu Cảnh có đi xem liền cứng rắn kéo tớ đi.


Trần Nhược Tố càng mơ màng hơn: “Tiêu Cảnh? Tiêu Cảnh là ai? ”
“Ngay cả Tiêu Cảnh cũng không nhớ nữa? Là thằng con trai cậu thích thời trung học ấy, khi đó hai chúng ta tụ tập cùng một chỗ, cậu nói nhiều nhất chính là Tiêu Cảnh.


“……”
Chuyện gì thế này? Sao cô không thể nhớ cô từng thích ai ở trường trung học? Cái gì mà Tiêu Cảnh, căn bản ngay cả cái tên này cũng chưa từng nghe qua.
Nhìn vẻ mặt mê man trên mặt Trần Nhược Tố khiến Hạng Lạc rất kinh ngạc, Hạng Lạc nói: “Tiêu Cảnh cùng lớp với chúng ta ấy? Khi đó cậu thích cậu ta cực kỳ.

“Hạng Lạc lấy điện thoại ra, “Trong bộ nhớ của tớ còn có ảnh chụp thời trung học, tớ tìm xem có Tiếu Cảnh hay không.


Hạng Lạc lật một hồi đúng là tìm ra thật, cô ấy đẩy điện thoại tới, chỉ vào một cậu con trai nói: “Tiêu Cảnh, cậu nhìn xem.


Trong ảnh là một đám con trai, hẳn là chụp vào lúc đại hội thể thao, đều mặc đồng phục bóng đá.

Hạng Lạc chỉ Tiêu Cảnh là người đẹp nhất trong đám người kia.

Trần Nhược Tố nhìn kỹ thật lâu, chắc chắn mình không biết cậu ta.
“Cậu thật sự không nhớ à?”
Trần Nhược Tố lắc đầu, không phải là vấn đề không muốn nhớ ra, hẳn là cô chưa từng gặp qua cậu con trai này.
“Sao có thể như thế được? Không phải cậu nói vẫn nhớ mọi chuyện trước khi mất tích sao? Cậu quên ai chứ không thể quên cậu ta được.


Trần Nhược Tố cũng cảm thấy kỳ quái, cô nhớ Hạng Lạc, nhớ rõ trường cấp ba, nhớ cô Trương, tuy rằng đã nhiều năm như vậy, cũng không nhất định thời trung học mỗi học sinh đều có thể nhớ được, nhưng ít nhiều còn nhớ được một vài gương mặt mơ hồ, nhưng Tiêu Cảnh này, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện