Phẫu thuật xong, Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp trăm mối cảm xúc ngổn ngang!

Nhìn Trần Thương muốn nói lại thôi.

Trần Thương quay người, cũng là muốn nói lại thôi.

Hai bên cùng nhau thở dài.

Hết thảy đều không nói nên lời.

Mà Trương Văn Phú chuẩn bị gọi lại Trần Thương, muốn trò chuyện chút tâm đắc sau khi trải nghiệm phụ "trợ, thế nhưng thấy Đào Mật cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm Trần Thương, cũng há mồm ấp úng nửa ngày, không nói ra.

Trông thấy chủ nhiệm Đào mang theo Trần Thương rời đi, Trương Văn Phú u oán nhìn bóng lưng Đào Mật, không cam lòng lầu bầu một tiếng: Hừ! Ông đã mất đi một người phụ trợ có lòng cầu tiến.

Nếu như tôi học xong kỹ năng phụ trợ của Trần Thương, tiện nghĩ còn không phải chủ nhiệm các ông sao?

Không có ánh mắt!

...

...

Đào Mật mang theo Trần Thương trở lại bên trong phòng làm việc ngoại khoa tim, bảo Trần Thương ngồi xuống.

Trần Thương có chút không hiểu, tại sao Đào Mật phải tìm mình?

Nhịn không được hỏi:

- Chủ nhiệm Đào? Ông có cái gì nói thẳng là được!

Đào Mật mỉm cười:

- Không vội vàng, ngồi xuống, uống trà trước.

Tiếp đó lấy ra trong ngăn kéo hai hộp lá trà ngon, tủm tỉm cười nhìn Trần Thương:

- Tiểu Trần, uống Long Tỉnh hay là Chính Sơn?

Trần Thương lo lắng bất an, vô sự hiến ân căn không phải lừa đảo tức là đạo chích!

Chẳng lẽ Chủ nhiệm Đào là cứu binh viện trưởng Tần mời tới?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:

- Không cần, chủ nhiệm, nếu như ông không có việc gì, tôi trở vẽ phòng cấp cứu.

Đào Mật vội vàng nói:

- Ngồi một chút, cấp cứu thiếu cậu cũng vẫn tiến hành như thường, đừng nóng vội!

Tiểu Trần, tôi gọi cậu tới, kỳ thật là muốn trò. chuyện với cậu liên quan tới ca phẫu thuật hôm nay một chút.

Trần Thương nghe đến phẫu thuật, lúc này mới ngồi xuống.

Đào Mật nhìn Trần Thương, như có điều suy nghĩ nói:

- Tiểu Trần cậu hắn là biết làm phẫu thuật viêm màng tim co thắt?

Trần Thương gật đầu, ăn ngay nói thật:

- Vâng, biết.

Đào Mật nghe xong, lại lăn nữa gật đầu:

- À! Vậy hôm nay cậu nhìn tôi phẫu thuật, có ý nghĩ gì?

Trần Thương căn bản không cần suy nghĩ, bởi vì hôm nay phẫu thuật, anh nhìn rất chân thành, cũng cực kỳ cẩn thận, tự nhiên có thể phân biệt rõ ràng, hơn nữa... Trọng yếu nhất chính là, hiện tại kỹ năng của Đào Mật cũng ở trong túi sách của mình, hợp hai làm một cùng kỹ năng của mình, không hiểu rõ mới là lạ chứ!

Trần Thương trực tiếp nói ra:

- Rất tuyệt!

Đào Mật khóe miệng giật một cái!

Tôi là muốn cậu vuốt mông ngựa à?

- Cụ thể một chút!

Trần Thương mắt trợn trảng, lão gia hỏa này, ngại mình khen không tốt?

Có tin mình gọi cha vợ tới hay không?

Trần Thương:

- Tôi cảm thấy rất có cái nhìn đại cục, người bệnh kết quả hình ảnh rất khó coi ra bộ vị dính liền, hơn nữa khu vực vôi hoá tương đối nhiều, lựa chọn mở dọc xương ức đối với thuật dã cùng thao tác đều cực kỳ thuận tiện, hơn nữa, mấu chốt nhất là, trong lúc phẫu thuật, thủ pháp của ông cực kỳ ổn định, hơn nữa cực kỳ cân nhắc chu đáo, tôi cảm thấy đối với khôi phục hậu kỳ của người bệnh và giảm bớt phương diện di chứng, phải nói là có ảnh hưởng rất lớn!

Trần Thương nói một phen, làm cho tinh thần Đào Mật thanh thản!

Ông cực kỳ cao hứng.

Đào Mật cam đoan, Trần Thương nhất định là phát ra từ phế phủ, bằng không sẽ không chân thành như thế.

Nhưng...

Tôi đâu có muốn nghe cậu vuốt mông ngựa?

Mặc dù mông ngựa rất thơm...

Nhưng tôi muốn nghe đề nghị, nghĩ đến sau hôm nay muốn đi Đông Đại Nhất viện làm mẫu phẫu thuật, "Đào Mật quyết định thật tốt đề cao chính mình, tốt nhất có thể phát hiện chưa đủ.

- Tiểu Trần, cậu không có đề nghị gì để cải tiến à? ví dụ như khuyết điểm? Ví dụ như có chỗ nào cần cải thiện?

Đào Mật cười hỏi.

Trần Thương sững sờ, hít sâu một hơi: Tôi khen ông hai lần...

Chủ nhiệm Đào, ông cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ đi, nghe vuốt mông ngựa nghiện nha?!

Trần Thương:

- Ông đây là... Nghiêm túc?

Đào Mật vỗ đùi!

- Đương nhiên, chúng ta đây là giao lưu học thuật!

Trần Thương cười cười, sớm nói ra một chút có phải tốt hơn không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện