Kỳ thật, cái Trần Thương đưa cho Ngô Ngọc Thụ chỉ là một sợi dây dẫn hổ.

Trong lòng Đào Mật đối với chuyện này sớm đã không thoải mái.

Ngoại khoa tim đích thị là hệ thống khoa ngoại, mà bác sĩ khoa ngoại nhiều khi năng lực chẩn đoán còn chính xác hơn bác sĩ nội khoa.

Đây là sự thật.

Nhưng mà khi thấy nguyên đám các báo sĩ nội khoa ngay cả ống nghe bác sĩ cũng không mang theo, "Đào Mật có chút tức giận.

Lời nói của Đào Mật vẫn rất có ảnh hưởng, ít nhất là nguyên đám đều chạy lấy ống nghe bác sĩ đeo vào, bây giờ họ mới giống dáng vẻ bác sĩ.

Đừng tưởng rằng người lớn tuổi nhất định mạnh sợ với học sinh, kiến thức y khoa rất nhiều và cực kỳ phức tạp, nếu bạn không thực hành thường xuyên, bạn vẫn quên mất nó.

Vì lẽ đó, nhất định phải tăng cường năng lực chẩn đoán bệnh của báo sĩ, các người không phải robot phẫu thuật, càng không phải dựa vào máy móc, thiết bị để xem bệnh, các người là chân chính bác sĩ nha.

...

....

Cuộc sống của Trần Thương bây giờ vốn là hai điểm tạo thành một đường thẳng, nhưng bây giờ lại có nhiều thêm một nhiệm vụ, cứ mỗi đêm nhất định phải cùng cô bạn gái dễ thương Tân Duyệt đi dạo, thuận tiện gia tăng tình cảm của hai người.

Cũng giống như lúc này: [ Đinh! Đi tản bộ thành công, độ thiện cảm của Tân Duyệt +1 ]

Chà, hẹn hò có thể tăng thêm độ thiện cảm, cái này thật tuyệt vời

Điều duy nhất không hợp lý chính là, vì sao độ thiện cảm giữa anh và viện trưởng Tân lại giảm đĩ

[ Đinh! Độ thiện cảm của Tân Hiếu Uyên -0.5]

Trần Thương nhịn không được mà thở dài.

Bỏ đi, bỏ đi!

Anh có Tần Duyệt, còn sợ trị không được ông ta sao?

Trần Thương lắc đầu, không chút nào căng thẳng, cho thấy anh không có áp lực gì.

Bên cạnh Tỉnh Nhị viện có một cái công viên, vào mùa hè mỗi buổi tối, nơi này rất náo nhiệt, nghe đám cô chú nhảy múa Tần Duyệt cũng ngẫu hứng chạy vào nhảy một lúc.

Tâm khoảng mười giờ, Trần Thương đưa Tần Duyệt đến dưới lầu, nhìn cô vui vẻ đi lên lầu tâm trạng của Trần Thương cũng khá đi nhiều.

Về đến nhà, anh mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ của chủ nhiệm Đào.

Trần Thương vội vàng cầm điện thoại gọi lại:

- Chủ nhiệm Đào, ông tìm tôi có chuyện gì à? Vừa rồi tôi không nghe thấy điện thoại reo.

Đào Mật nhịn không được chửi thầm một câu, tuy nhiên ông vẫn giả vờ cười ha ha n

- Cái này, ngày mai Ngô Ngọc Thụ sẽ phẫu thuật, ông ta dù gì cũng là bệnh nhân mà cậu đưa đến, ngày mai tôi sẽ tự mình làm phẫu thuật, nếu như cậu có thời gian thì hãy đến giúp tôi một tay đi!

Trần Thương nghe xong lập tức vui mừng, thành thật mà nói chủ nhiệm Đào đối với anh cũng không tệ, lăn trước kỹ thuật cắt màng tim là do chủ nhiệm Đào dạy cho anh, hơn nữa bao gồm năm nhiệm vụ phẫu thuật cũng không thể không kể đến công của chút nhiệm Đào.

Chủ nhiệm Đào thực ra rất tốt Trần Thương, thậm chí... So với Tiền Lãm còn muốn tốt hơn, ít nhất là trong lòng còn nhớ đến Trần Thương.

Trần Thương sắc mặt vui mừng cười nói

- Có thời gian, nhất định có thời gian, ha ha! Cảm ơn chủ nhiệm, tốt quát Thực sự rất cảm ơn chủ nhiệm Đào!

Đào Mật cười mà cười, người này và ông thực sự là có duyên với nhau, Đào Mật thật sự rất yêu thích Trần Thương, mặc dù Trần Thương không có chọn ông làm thầy, nhưng Đào Mật vẫn không nhịn được muốn dìu dắt cậu thanh niên này.

Bởi vì ông cực kỳ đánh giá cao Trần Thương, Đào Mật cảm thấy Trần Thương có tài năng, có triển vọng, vì vậy cho dù ngoài miệng đều chửi Trần Thương, nhưng khi có phẫu thuật, ông hi vọng Trần Thương có thể học được chút gì đó.

Nghe câu trả lời của Trần Thương, Đào Mật nhịn không được mà cười, coi như tên tiểu tử này còn biết điều.

- Ừ, tôi sẽ báo cho cậu thời gian cụ thể ngày mai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện