Tựa hồ bây giờ anh hơi bất tiện.

Tại sao không yêu cầu tư vấn khi không thể chẩn đoán ra bệnh?

Lúc nào mà Trần Thương anh nhất định không thể thiếu?

Anh tức giận đến nỗi hận không thể bóp nát cái điện thoại này đi.

Nhưng mà dù gì thì bộ phim cũng chiếu xong rồi, mình đi qua xem một chút vậy

- Tình hình có nghiêm trọng không?

Cô y tá nhíu mày:

- Tôi cũng không rõ nữa....

Trần Thương sững sờ, cái này cũng quá thiếu chuyên nghiệp đi?

Sau khi Tân Duyệt trả lời điện thoại, đồng dạng cũng nhận cái lý do giống như anh.

Hai người nhìn nhau, quyết định qua đó xem một chút.

So với Trăn Thương, người tức giận nhất phải kể đến là Tân Duyệt, nghe giọng của y tá Tiểu Lâm, Tần Duyệt có phần bất đắc dĩ.

Chính mình mãi chờ đến cái lúc.

Thật tức giận!

Phải làm sao đây!

Tân Duyệt đỏ mặt nhìn thoáng qua Tiền Thương, và bắt gặp Trần Thương cũng đang lúng túng.

Quên nó đi, quên nó đi!

Hai người vội vã đi đón xe đến tỉnh Nhị Viện.

Trên xe, Trần Thương cùng Tăn Duyệt cứ cảm thấy kì lạ, bởi vì bọn họ cùng lúc nhận điện thoại từ khoa cấp cứu.

Tại sao trong lòng họ cứ cảm thấy lần này có chỗ nào đó không thích hợp?

Cụ thể chỗ nào kỳ lạ thì họ không thể nói rõ.

Nhưng lúc này hai người không còn tâm trạng thể hiện tình cảm nữa.

Dù sao trong lòng cũng không thể tiếp tục chuyện hồi nãy.

Mà lúc này, trong đầu Tần Duyệt có rất nhiều suy nghĩ, cô phải trở về bàn bạc lại với ba Tần về việc thay đổi vị trí công việc, cho cô công việc thoải mái ở phòng ban.

Ngoại khoa cũng được, nhưng không được quá bận rộn.

Cô có phải nên học hỏi mẹ mình hay không?

Nghĩ đến đây, Tân Duyệt quyết định tối nay về bàn bạc với mẹ một chút, làm cách nào mà có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Chiếc xe chạy rất nhanh, không mất bao lâu đã đến trước cửa bệnh viện.

Trần Thương cùng Tân Duyệt vội vàng chạy vào bên trong sảnh cấp cứu, Tiểu Lâm đang ngồi ở trạm y" tá, tựa hồ cô ấy bận rộn chuẩn bị tài liệu để bàn giao cho ngày thứ hai.

Cô y tá nhỏ bên cạnh cũng đang bận rộn phối thuốc.

Ở đâu có bầu không khí khẩn cấp?

Lập tức Trần Thương tức giận đến mức nói không lên lời.

Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy cứ ăn hư thế bị phá hư?

Trần Thương nhìn Tiểu Lâm:

- Không phải có bệnh nhân à? Người đó thế nào rồi?

Tiểu Lâm sững sờ:

- À, bệnh nhân ở trong phòng làm việc của bác sĩ Vương, anh ta đang chuẩn đoán bệnh nhân! Vừa rồi bác sĩ Vương bận khám cho bài người bệnh nên không thể qua đây kịp, thế nhưng cũng không phải việc quan trọng gì, tôi cũng không tiện làm phiền chủ nhiệm, đành phải gọi điện cho anh và bác sĩ Tân, dù sao hai người cũng ở gần đây.

Ừ thì, cái lý do này miễn cưỡng có thể tiếp nhận được!

Trong lúc nói chuyện, Trần Thương và Tần Duyệt cùng đi đến phòng làm việc.

Mới vừa tiến vào phòng làm việc, cả hai người lập tức biến sắc, họ nhìn thấy hai chân của chàng trai kia biến thành màu đen tim!

Nó kéo dài từ đầu gối xuống đến mắt cá chân!

Không phải đây là một trò đùa sao??

Nghĩ tới đây, Trần Thương ngước về phía trước với khuôn mặt nặng nề
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện