Tân Duyệt bắt đầu thay quần áo, hôm nay thời tiết tốt, Tân Duyệt hiếm khi chọn cho mình một cái váy kiểu dáng nữ tính, kết hợp với một đôi giày cao gót xinh xinh, mà không phải một bộ áo thun quần jean rộng thùng thình cùng giày thể thao.

Nhìn thấy Tần Duyệt mặc bộ đồ này, mẹ Tần cả người sững sờ!

Bây giờ đâu còn tâm trạng lướt xem video!

- Trong lòng nói thầm một câu: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lần trước đưa Tần Duyệt đi xem mắt phong cách ăn mặc không phải như vậy, vậy mà hôm nay lại chủ động trang điểm, hơn nữa... Mặc bộ đồ như thế, còn mang giày cao gót???

Nhìn Tân Duyệt, mẹ Tần được mở rộng tầm mắt trong lòng thầm nghĩ: Nhất định có chuyện không

Bà Tân trừng mắt nhìn Tăn Hiếu Uyên, nháy mắt ra hiệu: Con gái ông có chuyện!

Tân Hiếu Uyên sao lại có thể không biết, mí mắt trái giựt giựt: Tôi đương nhiên biết rõ!

Bà Tần tiếp tục: Ông còn không đi quan tâm, nhanh đi hỏi một chút?

Mặt Tần Hiếu Uyên đen lại: Sao bà lại không hỏi! Bà Tân mắt hổ trừng một cái: Tôi nói ông có đi hỏi hay không?

Tần Hiếu Uyên sợ hãi, ông đứng dậy nhìn Tần Duyệt trước tấm gương trên sàn, nhịn không được hỏi:

- Duyệt Duyệt, trưa nay con có ăn cơm ở nhà không?

Tần Duyệt cười hì hì đeo túi xách đi đến trước cửa nhà:

- Cha mẹ con đi, bữa trưa con sẽ không ăn cơm ở nhà.

Tần Hiếu Uyên liền vội vàng hỏi:

- Vậy bữa tối thì sao?

Tân Duyệt do dự một chút:

- Không chắc nữa!

Tần Hiếu Uyên lập tức dọa đến run tẩy một cái, buổi tối còn không chắc chắn...

- Hmm...này, Duyệt Duyệt, ngày mai con còn phải đi làm, về sớm nghỉ ngơi một chút.

Tần Duyệt gật đầu:

- Dạ, con biết rồi, cha mẹ, con đi!

Nói xong, Tân Duyệt đóng cửa đi ra ngoài.

Tần Hiếu Uyên ở trong lòng cực kì căng thẳng.

Còn may là chủ nhật... Nếu không, ban đêm Tần Duyệt không về ngủ nên thì làm sao đây?

Làm cha thì nên dạy con như thế nào cho phải?

Con gái này cũng đề hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuyên thế nào cho nó hiểu đây?

Tần Hiếu Uyên trong lòng cảm thấy thật là khó!

Nghĩ tới nghĩ lui, Tân Hiếu Uyên cảm thấy mình phải làm chút chuyện gì đó.

Nên làm cái gì đây?

Đúng rồi!

Bỗng nhiên, trong đầu Tân Hiếu Uyên nảy ra một thượng sách.

Bản thân mình không thể thuyết phục Tần Duyệt, vậy thì thuyết phục Trần Thương là biện pháp tốt nhất!

Đợi đến hơn mười giờ đêm, để khoa cấp cứu gọi điện thoại cho Trần Thương, nói có người bệnh, sau đó để Trần Thương tới xem một chút..

Thượng sách!

Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên cảm thấy mình là một nhân tài!

Dù sao thì nhà của Trần Thương cũng gần bệnh viện, coi như là nhắc nhở cậu ta về nhà sớm.

Nghĩ vậy, Tân Hiếu Uyên cảm thấy biện pháp này tuyệt vời vô cùng.

Nhưng mà, phải nói sớm với bên khoa cấp cứu trước.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên vội vã đi đến ban công, dựa trên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Sợ khi nấy xem nhầm người.

Cũng may, toà nhà dành cho nhân viên công chức là một toà nhà kiểu cũ, tầng lầu không cao, có thể trông thấy có một người đàn ông đang đứng dưới lầu rõ ràng.

Không phải Trần Thương thì là ai?

Sau khi nhìn xong, tâm trạng Tần Hiếu Uyên cực kì phức tạp.

- Đây là ai vậy?

Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên trông thấy bà Tân cũng nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn chàng trai phía dưới lầu đang đi bộ cùng còn gái mình, giọng điệu hết sức lo lảng hỏi Tần Hiếu Uyên.Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Tân Hiếu Uyên cười lạnh một tiếng, tôi không quen với bà?

Hà ha ha ha!

Tôi không nói cho bà biết!

Nghĩ vậy, Tân Hiếu Uyên lắc đầu:

- Không biết Tôi cũng không rõ lắm!

Mẹ của Tân Duyệt là Ký Như Vân cũng làm việc trong hệ thống y tế.

Khi đó, bà và Tần Hiếu Uyên cùng học một trường đại học, sau khi tốt nghiệp lại được phân đến làm việc tại cùng một bệnh viện.

Thời điểm đó, tổng lương một tháng của hai người không đến 100 nhân dân tệ và điều quan trọng nhất là hai người quá bận rộn để chăm sóc con cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện