Nghiêm Minh rời đi, làm cho khoa cấp cứu phải lập tức giải quyết vấn đề nhân lực.

Bất luận nói như thế nào, Nghiêm Minh cũng là một lão bác sĩ lâu năm, kinh nghiệm vẫn rất phong phú, ông rời đi lập tức làm cho nội khoa cấp cứu cảm thấy khó giải quyết.

Nội khoa cấp cứu cũng không thoải mái, bởi vì đại đa số cấp cứu người bệnh đều đến nội khoa, so sánh với khoa ngoại, cấp cứu nội mỗi ngày càng thêm rườm rà, cũng càng thêm khổ cực.

Đoạn thời gian trước thông báo tuyển dụng cũng. sắp tiến vào hồi kết.

Nghe nói hai ngày này, tất cả đơn vị thông báo tuyển dụng sẽ bắt đầu chuẩn bị phỏng vấn.

Trần Thương tò mò, đăng nhập trang web bệnh viện, anh tương đối hiếu kỳ mấy đồng học của mình có liến vào phỏng vấn hay không.

Sau một phen xem xét mới biết được, cũng chỉ có một mình La Châu vượt qua được vòng thứ nhất tiến vào phỏng vấn, những người khác mặc dù cũng tiến vào, nhưng khi thi vòng thứ nhất thì thành tích rất bình thường, cơ bản không có ưu thế gì.

Nhưng phỏng vấn chuyện này, từ cổ chí kim, có thể thao tác tính quá mạnh.

Lời kia nói thế nào nhỉ?

Ngươi mạnh mặc ngươi mạnh.

Gió mát phủ núi đồi;

Ngươi hoành mặc ngươi hoành,

Trăng sáng tựa đại giang,

Ta tự một tay mạng lưới quan hệ!

Sau khi xem xong, Trần Thương lui ra, La Châu có thể vào được khoa cấp cứu cũng không tệ, nhưng... phải xem tạo hóa của cậu ta thế nào, mình chỉ là một tiểu lâu la, công việc của mình còn chưa lo xong, làm gì có thời gian đi quản người khác.

...

...

Bình thường, buổi sáng thứ sáu thường sẽ thanh nhàn hơn so với ngày thường một chút, có thể là mọi người đều biết sắp đến cuối tuần nên nhịn một chút!

Vì vậy, một ngày này bình thường thì đúng là rất thanh nhàn, nhưng có điều tối thứ sáu coi như ồn ào.

Ngày cuối tuần đầy dụ hoặc sắp đến, sau khi kết thúc một tuần khổ cực đương nhiên phải bắt đầu cuồng hoan.

Buổi sáng Trần Thương sắp tan tầm thời điểm, bỗng nhiên nghe thấy phòng bệnh bên trong một trận huyên náo thanh âm truyền đến.

Trần Thương lập tức dừng bước.

Mặc dù phân chính là cấp cứu nội khoa, nhưng là đây là để thuận tiện quản lý bệnh nhân, nhưng nếu bất luận một bệnh nhân gặp tình huống đặc biệt thì nhân viên y tế đều của song phương sẽ toàn lực ứng phó.

Trần Thương hiếu kỳ bước lên phía trước, còn không có đi qua đã nghe thấy có người lớn tiếng hô lên:

- Cứu mạng! Mau cứu mẹ của tôi!

Một người đàn ông vội vã từ trong phòng chạy ra

Trần Thương thấy không ổn, trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì à?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng chạy qua. hướng đó.

- Chuyện gì xảy ra?

Trần Thương vội vàng hỏi người nhà.

Mà lúc này đây, Trương Xu cùng Diêu Chí Văn của nội khoa cũng gấp vội vã chạy tới.

Lúc này, sắc mặt người bệnh sợ hãi:

- Bác sĩ! Mau nhìn xem, mẹ của tôi bỗng nhiên co giật!

Một câu này làm ba người giật nảy mình, sau khi vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt người bệnh cơ bắp run rẩy, cơ hai bên má cùng môi có chút rung động!

Ba người mới trầm tĩnh lại!

Tưởng rằng chuyện gì xảy ra, đây là... Chứng động kinh?

Ba người nhìn thấy triệu chứng, cảm giác đầu tiên là như vậy.

Đang muốn chuẩn bị đến kiểm tra, bỗng nhiên người bệnh bình thường trở lại, không co giật nữa.

Chứng động kinh phát tác?

Trương Xu vội vàng hỏi người nhà:

- Làm sao lại xuất hiện tình huống này?

Người nhà lắc đầu, biến sắc, nhìn mẹ mình lúc này đầu đầy mồ hôi, cực kỳ đau lòng, vội vàng lấy khăn giấy ra thận trọng lau mồ hôi.

- Mẹ? Mẹ không có chuyện gì chứ? Mẹ làm con sợ muốn chết! Hiện tại có cái gì không thoải mái không?

Người phụ nữ ước chừng năm sáu mươi tuổi, quần áo trang điểm rất bình thường, bít tất đều là may may vá vá nhiều lần, nhìn ra, tình huống gia đình này có thể vô cùng... Bình thường.

Con mắt người phụ nữ nhắm chặt, đầu đầy mồ hôi, trong miệng kêu la:

- Ai nha, tôi thật là khó chịu, tìm đập mạnh và loạn nhịp, đau đầu quá... Thật buồn nôn, tôi muốn ói!

Người phụ nữ mặt mũi tràn đầy thống khổ, giọng nói có chút nghẹn ngào và run rẩy, nhìn ra được, bà thật sự là rất khó chịu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện