Sau khi Trần Thương ăn xong, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Trần Thương nhìn Thường Lệ Na, căn dặn một câu:

- Tôi ngủ một hồi, cô hỗ trợ để ý kỹ một chút, có chuyện thì tìm tôi.

Trần Thương đến phòng trực trong khoa cấp cứu nằm xuống chưa đến mười phút đã ngủ.

Thường Lệ Na cũng là y tá lâu năm, kinh nghiệm phong phú, ngồi ở trước bàn y tá xử lý một chút việc. vặt vãnh, bổ sung sổ ghi chép giao ban cho đầy đủ.

Ước chừng khoảng ba bốn giờ, một lão thái thái bỗng nhiên đi tới.

- Y tá, y tá!

Thường Lệ Na quay người, nhìn thấy lão thái thái đứng ở kia, sắc mặt có chút gấp gáp.

Lão thái thái này là bệnh nhân tắc nghẽn phổi mãn tính chiều hôm qua mới tới, sau đó được trị liệu hóa giải rất nhiều, Thường Lệ Na tưởng rằng lão thái thái không thoải mái, cho nên vội vàng hỏi:

- Bà ơi, sao thế ạ?

Lão thái thái gấp gáp vội vàng nói:

- Cái này, giường số 13 bên cạnh tôi không biết đã đi đâu, đều đã ra ngoài nửa giờ.

Thường Lệ Na nghe xong, lập tức biến sắc, đứng dậy ba bước cũng thành hai bước chạy tới giường số 13.

Phản ứng đầu tiên của Thường Lệ Na là năm rạp trên mặt đất nhìn xuống gầm giường.

Không có ở đây!

Ngay sau đó lập tức chạy đến nhà vệ sinh, thế nhưng khi đẩy cửa, phát hiện có người chắn ở bên trong.

Lập tức Thường Lệ Na gọi một tiếng:

- La Quốc Hoa giường số 13 có ở bên trong không!

Trong phòng này có sáu người bệnh giờ tất cả đều tỉnh giấc.

Đây là một phòng bệnh lớn, chỉ có một phòng vệ sinh, vì vậy khi nghe thấy Thường Lệ Na gõ cửa, mọi người đều bị đánh thức.

Thường Lệ Na chậm chạp thấy không có phản ứng, lập tức cẩn thận dùng sức, đẩy cửa ra.

Lập tức thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang nằm ở bên trong.

Thường Lệ Na biến sắc!

Giường số 13 là nội khoa cấp cứu, Thường Lệ Na vội vàng chạy tới cửa phòng làm việc của Nghiêm Minh, bắt đầu không ngừng mà đập!

- Bác sĩ Nghiêm, bác sĩ Nghiêm!

- Ba~! Ba~! Ba~!

Gõ cửa vài chục cái, cũng không thấy ai mở cửa, lập tức khiến Thường Lệ Na biến sắc, tranh thủ chạy tới phòng làm việc ngoại khoa cấp cứu, vừa vặn gõ hai lần.

Trần Thương vội vàng xoay người xuống giường, đứng dậy mở cửa.

- Sao vậy?

Trần Thương dụi dụi con mắt, có chút mơ màng, Thường Lệ Na trực tiếp nói một câu:

- Người bệnh giường số 13 té xỉu ở trong nhà vệ sinh

Trần Thương cũng không phải hiểu rất rõ người bệnh ở giường 13, dù sao hệ thống nội - ngoại khoa của cấp cứu ở tỉnh Nhị Viện rất rõ ràng, mặc dù một y tá ở trạm công cộng, một người ở phòng cấp cứu, nhưng rất nhiều người bệnh nội khoa đều là được bác sĩ bên nội khoa quản.

Bằng không trực ban cũng không đến mức nội — ngoại tất cả đều phải lưu ý,

Cử động của Lý Bảo Sơn thật ra là vì khi xảy ra bất trắc, nội khoa và ngoại khoa hợp tác, cộng đồng xử lý tốt các tình huống cấp cứu.

Trần Thương đối với tình huống của bệnh nhân, giới hạn ở vừa rồi kiểm tra phòng có hỏi thăm vài câu.

Cộng thêm lúc Trương Xu bàn giao công việc.

Chỉ thế thôi!

Trần Thương vội vàng chạy đến phòng bệnh, lúc này quần người bệnh đã cởi tới đầu gối, một đầu mới ngã xuống đất, sống chết không rõ!

Trần Thương lập tức bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!

Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim!

Đại tiện!

Tế xỉu do bị sốc!

Mấy từ ngữ này đã có thể hình thành một bệnh. đáng sợ, nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng gọi y tá:

- Trước tiên giúp tôi khiêng người bệnh ra ngoài!

Thường Lệ Na gật đầu, với tư cách là chiến binh lâu năm của khoa cấp cứu, cô không có chút kiêng kị nào, vội vàng hỗ trợ.

Bỏ ra thời gian một phút, hai người mang người bệnh lên cáng cứu thương ở trên giường.

Đầu óc Trần Thương rất tỉnh táo:

- Đến phòng cấp cứu!

Thường Lệ Na đi theo Trần Thương, tất cả y tá đang nghỉ ngơi toàn bộ bị kêu dậy, thế nhưng bác sĩ trực ban là Nghiêm Minh giống như một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có.

Lúc này, Trần Thương còn không để ý tới ai là người nên gánh vác trách nhiệm, trước đưa đến phòng cấp cứu rồi xem xét tình huống bệnh nhân rồi nói sau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện