Tâm tình Trần Thương không tệ.
Người gặp việc vui tỉnh thần sẽ thoải mái, nhìn mấy cái phẫu thuật màng tim của mình nguyên một đám không phải cấp cao thì chính là cấp đại sư, Trần Thương nói thật, có chút bành trướng.
Duy nhất có chút khó chịu chính là tối nay phải trực ca đêm, không có cách nào đến Đông Đại Nhất Viện khoe tài.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy vẫn nên nhịn một chút đi.
Lúc sắp tan tầm, Trần Thương vô tình thấy một cái bóng người quen thuộc, trong lòng lập tức lộp bộp. một tiếng.
Mẹ nó!
Tại sao lại là hắn!?
Không sai, tối nay Trần Thương sẽ cùng bác sĩ Nghiêm Minh trực ca đêm.
Nghĩ đến cái này, Trần Thương cảm thấy tìm có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Khoa cấp cứu có câu nói thật sự rõ ràng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Gặp phải Nghiêm Minh, Trần Thương thật sự chỉ muốn chửi má nó.
Nhưng mà... Thôi được rồi!
Ổn định rồi nói sau, gặp phải chuyện gì cũng nên lưu ý một chút.
Kỳ thật không phải Trần Thương đi có quá nhiều thành kiến Nghiêm Minh, mà bác sĩ này thật sự có chút không biết chịu trách nhiệm.
Màn đêm dần buông xuống, Trần Thương ăn thức ăn ngoài, bắt đầu lần lượt kiểm tra các phòng một lần.
Đây là thói quen mà Trần Binh Sinh dạy cho Trần Thương, không quản lúc nào, trước khi anh làm ca đêm nhất định phải hiểu rõ đầy đủ về bệnh nhân của cậu.
Nhất định phải nắm rõ trong lòng!
Bởi vì cứ như vậy, cho dù xảy ra chuyện đặc biệt gì, cũng có thể kịp thời đưa ra điều chỉnh.
Hơn nữa phải giảng giải cho người bệnh mấy câu, dù sao bọn họ cũng không hiểu nhiều về bệnh tật.
Điểm này Trần Binh Sinh làm rất không tệ, người bệnh của ông trên cơ bản tất cả thông tin đều có thể rõ ràng trong lòng, đây không phải bởi vì lão Trần có Thiên phú dị bẩm nên đã gặp qua là không quên được.
Mà bởi vì ông quá mức chuyên chú cùng nghiêm. túc đối với người bệnh, bất kỳ một ngón tay đánh dấu cái gì đều sẽ vừa vặn lúc đi ra liền phân tích rất lâu, cho nên mới thuần thục như thế.
Đây là thói quen tốt mà Trần Thương học được ở trên người lão Trần.
Sau khi bận rộn một lần, đã gần mười giờ rồi.
Chuẩn bị trở về phòng làm việc, Trần Thương vừa vặn thấy Nghiêm Minh bưng một ly nước giữ ấm ngöi chỗ y tá, cười nói với một đám tiểu y tá, trò chuyện quên cả trời đất, Thường Lệ Na ở một bên làm việc.
Trần Thương cũng không muốn quản, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi khi kiểm tra phòng, có một người
bệnh hình như là nhồi máu cơ tim hôm nay mới được. chuyển tới, thế là nhịn không được nhắc nhở một câu.
- Nghiêm lão sư, để ý người bệnh giường số 13 một chút, hôm nay tìm bị đau thắt cấp tính nên được chuyển vào, đừng để xảy ra chút chuyện gì?
Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Nghiêm Minh mỉm cười, nhàn nhạt nhẹ gật đầu:
- Được rồi tiểu Trần, một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn xem.
Sau khi nói xong, ông tiếp tục trò chuyện với tiểu y tá quên cả trời đất.
Trần Thương lắc đầu, đi về phòng làm việc.
Không thể không nói, loại đàn ông như Nghiêm Minh này, nếu như không tính nghề nghiệp cùng những thứ khác thì cũng ra dáng dấp của một ông chú già, sắc mặt hiền lành, nói chuyện hài hước, hành vi làm việc không nhanh không chậm, xưa nay không mắng chửi người, đối với tiểu y tá cũng là cười híp mắt, dù sao cũng khá vui tính.
Sau khi so sánh một chút, Trần Thương phát hiện chính mình học được tật xấu của Trần Binh Sinh, chính là có đôi khi nóng vội, sẽ rất dễ quát người khác.
Một câu quát người này có thể là vô tâm, do trong lòng gấp gáp, phải nhanh chóng khai triển cứu viện, nhưng... sẽ rất dễ đắc tội với người ta.
Dù sao không phải ai cũng có thể hiểu bạn!
Trần Thương không để ý lắc đầu, trở về phòng bệnh.
Người gặp việc vui tỉnh thần sẽ thoải mái, nhìn mấy cái phẫu thuật màng tim của mình nguyên một đám không phải cấp cao thì chính là cấp đại sư, Trần Thương nói thật, có chút bành trướng.
Duy nhất có chút khó chịu chính là tối nay phải trực ca đêm, không có cách nào đến Đông Đại Nhất Viện khoe tài.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy vẫn nên nhịn một chút đi.
Lúc sắp tan tầm, Trần Thương vô tình thấy một cái bóng người quen thuộc, trong lòng lập tức lộp bộp. một tiếng.
Mẹ nó!
Tại sao lại là hắn!?
Không sai, tối nay Trần Thương sẽ cùng bác sĩ Nghiêm Minh trực ca đêm.
Nghĩ đến cái này, Trần Thương cảm thấy tìm có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Khoa cấp cứu có câu nói thật sự rõ ràng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Gặp phải Nghiêm Minh, Trần Thương thật sự chỉ muốn chửi má nó.
Nhưng mà... Thôi được rồi!
Ổn định rồi nói sau, gặp phải chuyện gì cũng nên lưu ý một chút.
Kỳ thật không phải Trần Thương đi có quá nhiều thành kiến Nghiêm Minh, mà bác sĩ này thật sự có chút không biết chịu trách nhiệm.
Màn đêm dần buông xuống, Trần Thương ăn thức ăn ngoài, bắt đầu lần lượt kiểm tra các phòng một lần.
Đây là thói quen mà Trần Binh Sinh dạy cho Trần Thương, không quản lúc nào, trước khi anh làm ca đêm nhất định phải hiểu rõ đầy đủ về bệnh nhân của cậu.
Nhất định phải nắm rõ trong lòng!
Bởi vì cứ như vậy, cho dù xảy ra chuyện đặc biệt gì, cũng có thể kịp thời đưa ra điều chỉnh.
Hơn nữa phải giảng giải cho người bệnh mấy câu, dù sao bọn họ cũng không hiểu nhiều về bệnh tật.
Điểm này Trần Binh Sinh làm rất không tệ, người bệnh của ông trên cơ bản tất cả thông tin đều có thể rõ ràng trong lòng, đây không phải bởi vì lão Trần có Thiên phú dị bẩm nên đã gặp qua là không quên được.
Mà bởi vì ông quá mức chuyên chú cùng nghiêm. túc đối với người bệnh, bất kỳ một ngón tay đánh dấu cái gì đều sẽ vừa vặn lúc đi ra liền phân tích rất lâu, cho nên mới thuần thục như thế.
Đây là thói quen tốt mà Trần Thương học được ở trên người lão Trần.
Sau khi bận rộn một lần, đã gần mười giờ rồi.
Chuẩn bị trở về phòng làm việc, Trần Thương vừa vặn thấy Nghiêm Minh bưng một ly nước giữ ấm ngöi chỗ y tá, cười nói với một đám tiểu y tá, trò chuyện quên cả trời đất, Thường Lệ Na ở một bên làm việc.
Trần Thương cũng không muốn quản, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi khi kiểm tra phòng, có một người
bệnh hình như là nhồi máu cơ tim hôm nay mới được. chuyển tới, thế là nhịn không được nhắc nhở một câu.
- Nghiêm lão sư, để ý người bệnh giường số 13 một chút, hôm nay tìm bị đau thắt cấp tính nên được chuyển vào, đừng để xảy ra chút chuyện gì?
Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Nghiêm Minh mỉm cười, nhàn nhạt nhẹ gật đầu:
- Được rồi tiểu Trần, một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn xem.
Sau khi nói xong, ông tiếp tục trò chuyện với tiểu y tá quên cả trời đất.
Trần Thương lắc đầu, đi về phòng làm việc.
Không thể không nói, loại đàn ông như Nghiêm Minh này, nếu như không tính nghề nghiệp cùng những thứ khác thì cũng ra dáng dấp của một ông chú già, sắc mặt hiền lành, nói chuyện hài hước, hành vi làm việc không nhanh không chậm, xưa nay không mắng chửi người, đối với tiểu y tá cũng là cười híp mắt, dù sao cũng khá vui tính.
Sau khi so sánh một chút, Trần Thương phát hiện chính mình học được tật xấu của Trần Binh Sinh, chính là có đôi khi nóng vội, sẽ rất dễ quát người khác.
Một câu quát người này có thể là vô tâm, do trong lòng gấp gáp, phải nhanh chóng khai triển cứu viện, nhưng... sẽ rất dễ đắc tội với người ta.
Dù sao không phải ai cũng có thể hiểu bạn!
Trần Thương không để ý lắc đầu, trở về phòng bệnh.
Danh sách chương