Vương Hướng Quân càng một mặt phức tạp:
- Tôi nhớ được... Tiểu Trần này không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp à?
Lý Bảo Sơn nhìn chằm chằm tay Trần Thương đang xử lý buồng tim bị tốn thương rạn nứt, chính ông cũng không dám tin tưởng kỹ thuật này là Trần Thương gần đây học được.
Trước kia, Trần Thương căn bản sẽ không phẫu thuật màng tim!
Đây là không hề nghĩ ngờ, Lý Bảo Sơn thậm chí dám đảm bảo.
Đây tuyệt đối là kỹ thuật Trần Thương học được gần đây.
Học từ chỗ nào?
Ngoại trừ ngoại khoa tim ở Đông Đại Nhất Viện, còn có chỗ nào?
Lý Bảo Sơn nhịn không được nói ra:
- Năm nay, bệnh viện cho cậu ấy một danh ngạch đọc nghiên tại chức, mà tiểu Trần tìm đạo sư ở Đông Đại Nhất Viện, đang học tập phẫu thuật ngoại khoa tim.
Vương Hướng Quân lập tức tò mò hỏi
- Đạo sư của cậu ta là chủ nhiệm Hạ Cao Phong à?
Lý Bảo Sơn lắc đầu:
- Không phải, là một người mới tới, chủ nhiệm Mạnh, Mạnh Hi.
Vừa nghe tới đây, lập tức xung quanh đều yên lặng.
Khuôn mặt Đào Mật có chút khó coi, dù sao... Ông cũng là chuyên gia ngoại khoa tim, là người có mặt mũi ở lĩnh vực ngoại khoa tim của toàn bộ tỉnh Đông Dương.
Thế nhưng khi Trần Thương lựa chọn đạo sư ngoại khoa tim lại không lựa chọn ông, điều này làm cho trong lòng Đào Mật có chút không cao hứng.
Nếu không phải ông không thể nhận nghiên cứu sinh, mấu chốt là năm nay Đào Mật cố ý xin một cái danh ngạch, khẳng định là muốn tìm người.
Sớm biết tiểu Trần muốn học lĩnh vực ngoại tim, cho dù chọc đến Tiền Lượng, cũng phải đoạt cho được tiểu Trần!
Ai cũng biết ở lĩnh vực ngoại khoa, tiểu Trần rất có thiên phú.
Không nói là nhân tài có một không hai từ trước tới nay, nhưng cũng tuyệt đối là khó gặp ở tỉnh Đông Dương!
Vì lẽ đó, so sánh với một truyền nhân ưu tú, đạo lí đối nhân xử thế cũng có thể bỏ qua.
Nhưng lúc này, Trương Hữu Phúc bỗng nhiên nói một câu:
- Nhưng mà... Tân sinh khai giảng mới hơn một tháng, có thể học bao nhiêu thứ? Ngoại khoa tìm không phải danh xưng phẫu thuật cấp ba sao? Trần Thương này... Nhanh như vậy đã học được à?
Đào Mật lắc đầu:
- Không phải, khai giảng mới không đến nửa tháng, lúc tháng mười tân sinh mới tìm lão sư báo. danh!
Nghe đến đây, toàn bộ năm người trầm mặc không nói!
Không quản tâm cao khí ngạo Trương Hữu Phúc, hay là tường đỏ hậu nhân Vương Hướng Quân, đều là mặt mũi tràn đầy quái dị nhìn Trần Thương phẫu thuật
Phương pháp khâu tỉnh tế, xảo diệu này đối tổn hại tổ chức màng tim không ngừng chữa trị, nghiêm túc xử lý tổn hại trong khoang màng tim, cũng có thể nghĩ đến tất cả nhưng cái gì có khả năng ảnh hưởng đến màng tim cùng công năng của trái tim.
Cái này... Chỗ nào giống như là một bác sĩ học phẫu thuật ở ngoại khoa tìm nửa tháng?
Đây rõ ràng là thái độ của một chuyên gia ngoại khoa tim hơn năm mươi tuổi mới có!
Vì sao nói như vậy?
Y học, là một ngành học cao thâm, là ngành học. có hạn mức cao nhất rất cao.
Anh phẫu thuật làm càng nhiều cũng không phải là anh sẽ làm càng đơn giản. Ngược lại, kinh nghiệm anh càng phong phú, công việc anh làm sẽ càng thêm phức tạp, bởi vì mỗi khi anh muốn trưởng thành, đề. cao một chút, nhận biết của anh sẽ gia tăng thêm một chút. Anh luôn thấy chưa đủ và bắt đầu lưu tâm những chỉ tiết có thể cải thiện.
Mà năng lực biểu hiện của Trần Thương tựa như là một đại sư ngoại khoa tim hơn năm mươi tuổi, đang cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận thực hiện phẫu thuật!
Càng nghĩ, mấy người càng cảm thấy đáng sợ.
Hạn mức cao nhất của người trẻ tuổi này, đến cùng cao bao nhiêu?
Tương lai người trẻ tuổi này sẽ phát triển thành dạng gì?
- Tôi nhớ được... Tiểu Trần này không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp à?
Lý Bảo Sơn nhìn chằm chằm tay Trần Thương đang xử lý buồng tim bị tốn thương rạn nứt, chính ông cũng không dám tin tưởng kỹ thuật này là Trần Thương gần đây học được.
Trước kia, Trần Thương căn bản sẽ không phẫu thuật màng tim!
Đây là không hề nghĩ ngờ, Lý Bảo Sơn thậm chí dám đảm bảo.
Đây tuyệt đối là kỹ thuật Trần Thương học được gần đây.
Học từ chỗ nào?
Ngoại trừ ngoại khoa tim ở Đông Đại Nhất Viện, còn có chỗ nào?
Lý Bảo Sơn nhịn không được nói ra:
- Năm nay, bệnh viện cho cậu ấy một danh ngạch đọc nghiên tại chức, mà tiểu Trần tìm đạo sư ở Đông Đại Nhất Viện, đang học tập phẫu thuật ngoại khoa tim.
Vương Hướng Quân lập tức tò mò hỏi
- Đạo sư của cậu ta là chủ nhiệm Hạ Cao Phong à?
Lý Bảo Sơn lắc đầu:
- Không phải, là một người mới tới, chủ nhiệm Mạnh, Mạnh Hi.
Vừa nghe tới đây, lập tức xung quanh đều yên lặng.
Khuôn mặt Đào Mật có chút khó coi, dù sao... Ông cũng là chuyên gia ngoại khoa tim, là người có mặt mũi ở lĩnh vực ngoại khoa tim của toàn bộ tỉnh Đông Dương.
Thế nhưng khi Trần Thương lựa chọn đạo sư ngoại khoa tim lại không lựa chọn ông, điều này làm cho trong lòng Đào Mật có chút không cao hứng.
Nếu không phải ông không thể nhận nghiên cứu sinh, mấu chốt là năm nay Đào Mật cố ý xin một cái danh ngạch, khẳng định là muốn tìm người.
Sớm biết tiểu Trần muốn học lĩnh vực ngoại tim, cho dù chọc đến Tiền Lượng, cũng phải đoạt cho được tiểu Trần!
Ai cũng biết ở lĩnh vực ngoại khoa, tiểu Trần rất có thiên phú.
Không nói là nhân tài có một không hai từ trước tới nay, nhưng cũng tuyệt đối là khó gặp ở tỉnh Đông Dương!
Vì lẽ đó, so sánh với một truyền nhân ưu tú, đạo lí đối nhân xử thế cũng có thể bỏ qua.
Nhưng lúc này, Trương Hữu Phúc bỗng nhiên nói một câu:
- Nhưng mà... Tân sinh khai giảng mới hơn một tháng, có thể học bao nhiêu thứ? Ngoại khoa tìm không phải danh xưng phẫu thuật cấp ba sao? Trần Thương này... Nhanh như vậy đã học được à?
Đào Mật lắc đầu:
- Không phải, khai giảng mới không đến nửa tháng, lúc tháng mười tân sinh mới tìm lão sư báo. danh!
Nghe đến đây, toàn bộ năm người trầm mặc không nói!
Không quản tâm cao khí ngạo Trương Hữu Phúc, hay là tường đỏ hậu nhân Vương Hướng Quân, đều là mặt mũi tràn đầy quái dị nhìn Trần Thương phẫu thuật
Phương pháp khâu tỉnh tế, xảo diệu này đối tổn hại tổ chức màng tim không ngừng chữa trị, nghiêm túc xử lý tổn hại trong khoang màng tim, cũng có thể nghĩ đến tất cả nhưng cái gì có khả năng ảnh hưởng đến màng tim cùng công năng của trái tim.
Cái này... Chỗ nào giống như là một bác sĩ học phẫu thuật ở ngoại khoa tìm nửa tháng?
Đây rõ ràng là thái độ của một chuyên gia ngoại khoa tim hơn năm mươi tuổi mới có!
Vì sao nói như vậy?
Y học, là một ngành học cao thâm, là ngành học. có hạn mức cao nhất rất cao.
Anh phẫu thuật làm càng nhiều cũng không phải là anh sẽ làm càng đơn giản. Ngược lại, kinh nghiệm anh càng phong phú, công việc anh làm sẽ càng thêm phức tạp, bởi vì mỗi khi anh muốn trưởng thành, đề. cao một chút, nhận biết của anh sẽ gia tăng thêm một chút. Anh luôn thấy chưa đủ và bắt đầu lưu tâm những chỉ tiết có thể cải thiện.
Mà năng lực biểu hiện của Trần Thương tựa như là một đại sư ngoại khoa tim hơn năm mươi tuổi, đang cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận thực hiện phẫu thuật!
Càng nghĩ, mấy người càng cảm thấy đáng sợ.
Hạn mức cao nhất của người trẻ tuổi này, đến cùng cao bao nhiêu?
Tương lai người trẻ tuổi này sẽ phát triển thành dạng gì?
Danh sách chương