Giọng nói của học sinh nữ không lớn, thế nhưng lại để toàn trường đều yên tĩnh.

Những lời này, giải thích triệt để rõ ràng tất cả ý nghĩa của trị số châm cứu ngực rút dịch, nói ra, để tất cả những người ở đây nháy mắt hiểu được, có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế!

Chính Thạch Kỳ cũng ngay lập tức có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa, thì ra là như vậy à.

Thạch Kỳ nhịn không được hỏi:

- Đồng học này, nói thật tốt! Lý giải rất đúng chỗ.

Kỳ thật cô bé kia cũng không muốn nói, nhưng nhịn không được nói ra, tự nhiên cũng không nghĩ tới sẽ có tiếng vọng như thế lớn, nhìn chung quanh mọi người đều một mặt bừng tỉnh, chăm chú nhìn mình, lập tức có chút đỏ.

- Kỳ thật... Đây không phải em nói, đây là Trần lão sư giảng.

Học sinh nữ một mặt ngượng ngùng nói, sau đó chỉ vào bạn học bên cạnh:

- Thầy hỏi một chút bọn họ, bọn họ cũng biết!

Vài vị đồng học nhao nhao gật đầu:

- Không sai, Tiần lão sư đã nói qua.

Mọi người nhất thời trợn tròn mât!

Ai là Trần lão sư?

Vị Trần lão sư kia hả?

Chính Thạch Kỳ cũng một mặt mờ mịt, Trần lão sự là ai? Sao nghe rất quen tai

Nghe nữ học sinh nói ra, mọi người xung quanh nhao nhao ghé mắt.

Trần lão sư?

Có phải là Trần lão sư kia?

Thạch Kỳ cũng hết sức tò mò:

- Trần lão sư? Em nói là chuyên gia nào sao?

Nữ học sinh lắc đầu lúng túng:

- Thạch lão sư, không phải, hôm qua Trần lão sư giảng cho chúng em châm cứu ngực, tên là Trần Thương.

Trần Thương? Thạch Kỳ sững sờ!

Nghe tên rất quen thuộc...

Bồng nhiên, Thạch Kỳ nhớ tới Trần Thương, người cùng Lý Thế Kiến cạnh tranh vào cương vị khi đó.

Là một kia tiểu bác sĩ của khoa cấp cứu?

Nghĩ tới đây, Thạch Kỳ không nhịn cười được:

~ Ừm, không sai, bác sĩ Trần nói rất có lý, đây chính là năng lực tư duy lâm sàng, mọi người sau này phải xem nhiều tài liệu lịch sử, suy nghĩ nhiều một chút

- Đương nhiên, châm cứu lồng ngực là một loại thao tác, không thể chỉ đọc mỗi sách tri thức, còn phải tăng cường rèn luyện lâm sàng, mọi người hãy cố gắng luyện tập nhiều vào.

Thạch Kỳ cũng không để ý đến Trần Thương, ông nghĩ lý luận là lý luận, thực tế cần phải có.

Lâm sàng không phải lý luận suông, năng lực của Thạch Kỳ cũng không phải một tiểu bác sĩ cấp cứu có thể so sánh được.

Cho nên Thạch Kỳ căn bản không có coi trọng Trần Thương.

...

....

Mọi người bắt đầu nhao nhao luyện tập.

Thời điểm chừng mười một giờ, điện thoại Thạch Kỳ vang lên. Một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.

- Xin chào? Chủ nhiệm Thạch? Tôi là Trương Yên ở phụ khoa.

Thạch Kỳ dừng một chút, phụ khoa có quan hệ với khoa tuyến sữa, dù sao người bệnh sinh con xong có trường hợp không có sữa, hoặc bị ung thư vú... Bình thường cũng có hội chẩn.

Vì vậy Thạch Kỳ cười nói:

- Vâng! Bác sĩ Trương? Có chuyện gì vậy?

Trương Yên có chút nóng nảy:

~ Chuyện là như vậy, khoa chúng tôi vừa mới nhận đến một người bệnh mới

~ Người bệnh là nữ, 28 tuổi, mang thai đã tám tháng, thai kì cuối bỗng nhiên xuất hiện dấu hiệu động thai, chủ nhiệm Trương cùng vài vị chuyên gia sau ki hội chẩn đã phát hiện thai nhi của người bệnh đó hắn là mắc phải chứng “Tràn dịch màng phổi tự phát” hiếm thấy. Trải qua siêu âm cùng kiểm tra kỹ lưỡng, trong lồng ngực thai nhỉ tụ tập ước chừng 250 ml dịch màng phổi, hiện tại yêu cầu châm cứu, tình huống rất nguy hiểm, yêu cầu ông xuống hội chẩn hỗ trợ nhìn xem!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện