Trần Thương cũng rất tò mò!

Mặc dù nói là chính mình chỉ điểm, nhưng mà, những thứ thuộc về y học khả năng vẫn phải dựa vào chính mình.

Lúc này, phẫu thuật bắt đầu, An Ngạn Quân bắt đầu khâu lại.

Thủ pháp lão luyện không thể nào bắt bẻ được, thuận lý thành chương, Trần Thương nhìn kỹ.

Rốt cục, vẫn mơ hồ phát hiện một chút đồ vật!

Trong lòng Trần Thương lập tức vui mừng, tìm ra rồi!

Rốt cuộc anh cũng minh bạch là cái gì.

Cách khâu của chủ nhiệm An quá... Quy củ!

Không sai!

Chính là quá tận lực tuân thủ một loại quy củ nào đó, khuyết thiếu tính linh hoạt.

Khả năng này liên quan đến tính cách của chủ nhiệm v.

Chủ nhiệm An là người làm việc cực kỳ nguyên tắc, bao quát hành nghề y xem bệnh cũng là như thế, nghiêm ngặt dựa theo điều lệ quá trình của bệnh viện, rất ít phạm sai lầm.

Đồng thời, khi khâu chủ nhiệm An cũng là như thế!

Ông lý giải về phương pháp rất sâu sắc, đối với phương pháp Chen cũng tiến bộ rất nhanh, thậm chí đã có chút hiệu quả

Nhưng, hạch tâm của phương pháp Chen là cái gì?

Là tùy cơ ứng biến!

Mà chủ nhiệm An gò bó theo khuôn phép, học chính là phương pháp khâu của Trần Thương, mà không phải phương pháp tư duy.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn An Ngạn Quân khâu, bổng nhiên nói ra

- Chủ nhiệm An, lát nữa khi ông khâu một mũi cuối cùng, thử dùng phương pháp khâu Bunnell bỏ đi thao tác tơ thép chỉ kết.

An Ngạn Quân ồ một tiếng, gật đầu đồng ý.

Hơi suy nghĩ một phen, sau đó lại tiếp tục khâu!

Thế nhưng, ngay khi kim khâu vừa tiến vào, An Ngạn Quân bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Trong đầu một tia điện lóe lên, hiện lên vô số manh mối, cũng lóe ra vô số linh cảm!

Tùy cơ!

Lông mày của An Ngạn Quân dãn ra vui mừng, một loại vui sướng từ đáy lòng tràn ngập ra!

Ông tựa hồ lập tức tìm được nguyên nhân.

Nhiều năm trước tới nay, mấu chốt lập của một đao kia lập tức bị giải khai

Giờ khắc này, ông cảm giác trình độ khâu cơ của mình có một cái bay vọt về chất!

Hình dung không ra, nhưng đúng là có loại cảm giác này.

Hơn nữa, ông còn phát hiện mình năm giữ phương pháp khâu Chen cũng càng ngày càng khắc sâu.

Dù vậy, An Ngạn Quân vẫn không buông lỏng. cảnh giác, vào giờ phút này, ông rốt cuộc minh bạch vì sao bỗng nhiên Trần Thương nói với mình dùng phương pháp khác ngay khi đang phẫu thuật, bởi vì linh hồn của phương pháp khâu Bunnell chính là ở đây!

An Ngạn Quân lập tức phát hiện thiếu sót của mình, bỗng nhiên, ông kịp phản ứng được, khi mình học tập khâu cơ, tiến vào một cái chủ nghĩa quá nề nếp khuôn khổ, khuyết thiếu một loại năng lực thuần thục ứng dụng các loại phương pháp.

Loại năng lực này hạn chế lại hắn!

Mà nếu như không phải Trần Thương, khả năng An Ngạn Quân không biết bao lâu mới có thể đột phá!

Kỳ thật, may mà có Trần Thương ở đây, muốn tìm kiếm một người như vậy thật rất khó!

Nhưng mà, An Ngạn Quân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất kinh khủng.

Trần Thương có thể nhìn ra thiếu sót của mình, đồng thời trợ giúp mình đột phá... Vậy có phải mang ý nghĩa cậu ta đã hoàn toàn có thể thuần thục nằm giữ bất kỳ một loại phương pháp khâu cơ nào hay không?

Nghĩ tới đây, An Ngạn Quân nuốt ngụm nước miếng!

Khi Trần Thương vừa đến khoa cấp cứu, đối với khâu cơ còn chưa biết gì hết.

Nhớ ngày đó... Lần đầu câu ta khâu cơ vẫn là chính mình dạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện