Trần Thương tìm Đàm Trung Lâm:

- Chủ nhiệm Đàm, tôi chuẩn bị trở về.

Đàm Trung Lâm sững sờ, sau khi suy nghĩ một phen:

- Cậu đi theo tôi đến phòng làm việc một chuyến.

Sau khi nói xong, Đàm Trung Lâm dẫn theo Trần Thương đến phòng làm việc của chủ nhiệm.

- Tiểu Trần, tôi...Nói với cậu vấn đề này.

Đàm Trung Lâm nói

Trần Thương nhìn Đàm Trung Lâm thần thần bí bí, hơi sững sờ:

- Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy?

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Đàm Trung Lâm nhìn Trần Thương:

- Cậu chờ chút đã, tôi có lời muốn nói với cậu. Nói xong, Đàm Trung Lâm đứng dậy mở cửa.

Chỉ thấy đứng ở cửa gồm có Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lôi và Hình Vũ. ngôn tình hoàn

Đàm Trung Lâm sững sờ:

- Chuyện gì xảy ra?

Vương Ngọc Sơn đi đến, đóng cửa lại, nhìn mọi người một cái, sau đó nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:

với cậu một chuyện.

- Là như vậy, cậu trước nghe đã đừng có gấp, ý kiến của tôi cậu tham khảo một chút là được rồi, là như vậy: Phẫu thuật là cậu làm, nhưng chúng ta không muốn để cậu quá rêu rao, dù sao hiện tại xã hội này cậu cũng biết rồi đấy, nếu như sau khi tin tức phẫu thuật truyền đi, khắng định thanh danh của cậu sẽ lan truyền lớn hơn, sau này cũng sễ gặp phẫu thuật rất nhiều, cái này không hề nghỉ ngờ.

- Nhưng ví dụ như không phải chưa từng gặp, nhưng những người phát triển này... Cũng không quá tốt, cậu còn trẻ, mới 27 tuổi, các phương diện mới vừa vặn bắt đầu, ở độ tuổi này cũng là thời điểm để tiến bộ nhanh nhất, tôi hi vọng cậu có thể mượn thời gian này nghiêm túc rèn luyện chính mình, đề cao mình, không nên bị quá nhiều yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng.

- Vì lẽ đó, tôi tìm cậu muốn nói, để Hình Vũ tạm thời không công khai với bên ngoài là ai đã làm phẫu thuật, cậu... Cảm thấy thế nào?

Vương Ngọc Sơn thật sự là vì Trần Thương mà cân nhắc, Trần Thương tuổi còn rất trẻ, chỉ mới 27 tuổi, thiếu niên đắc chí đối với y học mà nói, không phải một hiện tượng tốt!

"Y học cùng những ngành khác không giống nhau, không phải dựa vào mấy chuyện phù phiếm.

Nếu như anh là thần tượng, là ca sĩ, lúc này nhất định phải mượn một cơn gió, thổi lên khói lửa nhất thời.

Thế nhưng anh lại là bá sĩ, là báo sĩ, phải lấy trị bệnh cứu người làm bản chức của mình, mỗi ngày thủ vững trên bàn phẫu thuật, cần không ngừng rèn luyện kiến thức ngành y của mình.

Vương Ngọc Sơn là người từng trải, thời gian tiến bộ thời gian nhanh nhất cả đời của ông là trước khi ông thành danh, từ sau khi làm chủ nhiệm, chỉ có tham gia các loại hoạt động, hiệp hội vân vân.

Những công việc này hoàn toàn chính xác đối với lực ảnh hưởng từ xã hội và lực ảnh hưởng ngành nghề của Vương Ngọc Sơn mà nói đều là một lần thay đổi lớn.

Nhưng... Để tay lên ngực tự hỏi một câu, Vương Ngọc Sơn cảm giác những năm này mình thật sự là đang tụt dốc trở về vị trí ban đầu!

Vì lẽ đó, khi nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn thật tâm khuyên giải Trần Thương, hi vọng có thể hiểu rõ một vài thứ, nếu không... Bỏ qua thời kỳ vàng son, sẽ không còn kịp nữa.

Đương nhiên, Vương Ngọc Sơn cũng chỉ nói một chút, lựa chọn vẫn là do Trần Thương tự chọn, nếu như Trần Thương muốn được cả danh và lợi, Vương Ngọc Sơn cũng sẽ không ngăn cản quá nhiều, ngược lại sẽ trợ giúp Trần Thương.

Tất cả việc này, đều phải xem ý kiến của Trần Thương!

Thường Hồng Lôi cũng nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Thương:

- Tiểu Trần, tôi nói vài lời thật lòng, nếu như cậu nguyện ý, chúng ta đều có thể nâng đỡ giúp cậu một nhưng vẫn cần cậu suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện