Tất cả mọi người biết khâu cơ, trình độ không giống, thủ pháp không giống, cho ra kết quả tự nhiên không giống.

Đàm Trung Lâm tự nhận là mình đã phấn đấu trong lĩnh vực này cả một đời, cũng có chút tâm đắc, thế nhưng trình độ phức tạp của bệnh nhân, trình độ nghỉ nan các loại cuối cùng chữa cũng không bắng những bệnh viện lớn kia.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng rất nhiều, trừ nguyên nhân do bản thân thì trọng yếu nhất vẫn là hoàn cảnh!

Dù sao người bệnh quyết định trình độ cùng năng lực của bác sĩ!

Những bệnh viện như Bắc Thượng Quảng Thâm này có một đặc điểm, đối với bệnh tật phổ thông làm theo phương hướng chuyên nghiệp hóa, chỉ với một loại bệnh nhẹ, người ta có thể sẽ nghiên cứu đến cực hạn.

Mà tỉnh Đông Dương thì tương đối lạc hậu, hiện tại thỏa mãn đối với ông vẫn là ấm no, truy cầu tinh thần hưởng thụ của ông cùng cao hơn một cấp bậc, vẫn chưa tới tình trạng kia.

Như vậy cũng tốt, so với thành thị phát đạt phải giải quyết nhu cầu quần chúng cấp bậc cao hơn, thành thị phổ thông chỉ căn giải quyết nhu cầu phổ biến của đại chúng.

Đây cũng là nguyên nhân chênh lệch!

Người của thủ đô bởi vì người bệnh bị tổn thương cơ yêu cầu chất lượng cao hơn củng tương đối nhiều, cho nên kinh nghiệm phong phú.

Mà Đông Dương thì đại đa số vẫn theo đuổi hiệu suất, có thể không ảnh hưởng đến sinh hoạt là được rồi.

Cả hai khác biệt rất nhiều, chỗ thua kém cũng rất lớn, một ca phẫu thuật khác biệt mấy lần đều có khả năng.

Bác sĩ các khu vực khác nhau, nắm giữ bệnh tật cùng am hiểu lĩnh vực khác nhau

Am hiểu lĩnh vực, phương hướng, đặc điểm, chậm rãi cũng có chút khác biệt.

Đàm Trung Lâm nhìn Trần Thương đang đứng ở, một bên không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, cũng không biết tiểu Trần có bao nhiêu phần trăm chữa trị thành công?

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm lắc đầu cười chính mình, tiểu Trần mới lớn bao nhiêu? Nếu như Trần Thương lớn hơn mười mấy tuổi, cũng có thể trong hoàn cảnh này tự do nói chuyện.

Đàm Trung Lâm thở dài, mình vẫn là quá gấp, người trẻ tuổi, nhớ lấy không thể xuất đầu mà không suy nghĩ, nhưng Đàm Trung Lâm đoán, nếu như Trần Thương đi đúng đường, về sau tối thiểu nhất cũng cùng cấp bậc với Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lôi.

An Dương, vẫn không thể giữ được hẳn!

Sau khi nghe mọi người nói xác suất khép lại cao nhất chỉ có 50%! Hình Vũ có chút trăm mặc.

Điều này có khả năng một nửa xác suất về sau mình không đàn được dương cầm!

Đây đối với một nghệ sĩ dương căm không thể. nghĩ ngờ là thống khổ còn hơn giết hắn!

Vinh quang, vinh dự của anh, bỗng nhiên có khả năng biến mất, loại thống khổ này so cắt thịt cạo xương còn đau hơn!

Trần Thương đứng đó, cân nhắc xem mình có xác suất thành công bao nhiêu?

Có lẽ là 60%?

Nhưng không có trăm phần trăm, Trần Thương sẽ không chú động ra tay.

Được rồi, vẫn không nên quản chuyện này, quái cơ cấp 40 không cần cũng được, có hệ thống gia trì, mình còn lo lẳng không có cơ hội xoay người sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn cảm thấy không thể gấp gáp!

Đường dài còn lầm gian truân, ta đem trên dưới mà tìm kiếm cuối cùng lại trang bức!

Hình Vũ do dự thật lâu, sau khi thảo luận với phó tổng quản lý công ty, cũng như bên phía công ty bảo hiểm, tựa hồ đã không có quá nhiều lựa chọn.

Hiện tại, phương án trị liệu của Vương Ngọc Sơn là tốt nhất!

Nghĩ tới đây, Hình Vũ cười khổ một tiếng:

- Tôi không có lựa chọn khác sao?

Mọi người không ai lên tiếng, bọn họ là bác sĩ, có thể cung cấp những phương án trị liệu này cũng phải do người bệnh lựa chọn mới được?

Hình Vũ gật đầu, đứng dậy có chút cúi đầu

- Các vị chủ nhiệm, vậy xin làm phiền các vị, chuẩn bị phẫu thuật đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện