"Lúc đầu, ngoại khoa tay thuộc về hệ thống khoa chỉnh hình, nhưng cũng may lần này do có sự ủng hộ rất lớn của Kiến Ví, sau khi xây xong phòng phẫu thuật ngoại khoa tay, hai người các ông trở thành phòng ban tương hỗ hợp tác lẫn nhau, thường xuyên giữ liên lạc, dù sao ngoại khoa tay là chỉ nhánh của khoa chỉnh hình, về phương diện này thì kinh nghiệm Kiến Vĩ rất phong phú, nhất định phải xây dựng cho tốt hình thức ban đầu của ngoại khoa tay.

“Hệ thống ngoại khoa Tỉnh Nhị Viện chúng ta phát triển tương đối lạc hậu, nhưng cũng không thể cải biến trong ngày một ngày hai được, cấp cứu là một bệnh viện cần trình độ chữa bệnh là quan trọng nhất, lần này bỏ ra đại giới lớn như thế làm, không phải lão Lý tốn thêm nhiều tâm tư, mặt khác không nói, nhưng tối thiểu ông cũng phải nâng được lợi nhuận phòng ban lên cao, không thể năm nào cũng thua thiệt tiền bạc như thế" Nói đến đây, Tân Hiếu Uyên cũng là bất đắc dĩ.

Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu, mặc dù ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì, nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng minh bạch, đối với khoa cấp cứu, bệnh viện đã nâng đỡ rất nhiều, nếu không thể lật lại tình hình, thì cái mà viện trưởng Tăn và viện trưởng Lý căn gánh trên lưng là rất lớn.

Thế lực trong bệnh viện dây dưa với nhau khắp nơi, chỉ là một cái biên chế nhỏ thôi nhưng cũng nhất quyết phải tranh đoạt, huống chỉ trọng điểm lại là nâng đỡ xây dựng một phòng ban.

Nếu như bệnh viện bỏ ra nhiều tinh lực như vậy để nâng đỡ khoa cấp cứu, mà kết quả thu hoạch lại không được gì, và để xóa bỏ nghỉ ngờ trong lòng thì sẽ dẫn đến màn chất vấn, nhưng căn bản màn chất vấn này sẽ không chỉ nhằm vào nguyên Lý Bảo Sơn không thôi, mà nó còn nhằm vào cả Tân Hiếu Uyên.

Nếu một người mang tư cách là viện trưởng như ngươi, thì nhất định phải trù tính cân đối tốt nội tương quan sự vụ chung của bệnh viện, hơn nữa bệnh viện lại tự chịu trách nhiệm về vấn đe lời lỗ, nên anh nhất định phải tiến hành phân bố hợp lý.

Còn nếu như anh chỉ quan tâm tới lợi nhuận phòng ban tiến hành phát triển cấp cứu không thôi, thì khẳng định sẽ không sống nổi với miệng lưỡi người đời.

Vậy nên, trên người Tân Hiếu Uyên cũng phải gồng gánh rất nặng!

Mà nói lại, bệnh viện cũng chẳng khác gì một cái xí nghiệp, phương hướng phát triển của bệnh viện phải nhìn vào viện trưởng.

Mặc dù Đàm Lập Quốc đích thật là bí thư, nhưng bệnh viện và các đơn vị doanh nghiệp khác vẫn còn chút khác biệt nhất định, tối thiểu nhất là tỉnh Nhị Viện phát triển thế nào cơ bản vẫn là do Tân Hiếu Uyên định đoạt.

Lý Bảo Sơn gật đầu nói với Lý Kiến Vĩ: "Lần này cũng thật phiền phức cho viện trưởng Lý.”. ngôn tình ngược

Lý Kiến Vĩ lắc đầu, cười cười, hòa hoãn hòa hoãn không khí: "Chủ nhiệm Lý, chúng ta đều là bạn cũ nhiều năm của nhau, cho nên chắc chắn sẽ không bao giờ dùng hư tình giả ý để nói chuyện, chỉ có ăn ngay nói thật mà thôi”

“Mặc dù ngoại khoa tay đích thật là loại hình của khoa chỉnh hình, nhưng muốn làm một cách có hệ thống thì khoa chỉnh hình không có năng lực làm tốt việc này”

"Sau nay, xây dựng ngoại khoa tay ở khoa cấp cứu, chúng ta sẽ từng bước từng bước tiến lên, từng, bước cùng nhau hoàn thiện, không bao lâu nữa, ngoại khoa tay mới phát triển ra bên ngoài, như vậy phòng ban mới có căn cơ”

Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện