Còn chưa kịp nhìn ngắm xung quanh, cậu đã nhìn thấy Trần Thương đang sải bước đi về phía mình.

"Anh hai!" Trần Lạc vẫy tay.

Trần Thương trông thấy Trần Lạc mang theo đống lớn đống nhỏ, xách thêm cả hai rương hành lý: "Làm sao lại mang nhiều đồ như vậy?”

Trần Lạc cười nói: "Mẹ gửi đồ cho anh đó."

Trần Thương xách hộ hai rương hành lý, nói:" Hôm nay ở lại chỗ của anh, ngày mai anh đưa em đến trường học.”

Hai người sánh bước cùng đi, đi trên đường, có chút thu hút ánh nhìn của người khác.

Trần Thương còn đỡ hơn một chút, dù sao bình thường cũng không thèm để ý cách ăn mặc, mà Trần Lạc thì lại khác.

Lúc ở trường thầy giáo cũng đã nói, từ nhỏ đã ăn mặc áo quần lố lăng, thích phong cách lạ đời, đến Trần Thương nhìn mà cũng cảm thấy tê cả da đầu.

Nhưng mà bây giờ đã đỡ hơn nhiều, có thể là hai năm này rèn luyện cho nên cũng tiến bộ không ít, đi ra ngoài cũng thấy việc đời, tăm nhìn cũng có phẩm vị hơn, một bộ quần áo giá tiền không đắt lắm, nhưng quả thực là phối hợp ra một kiệt tác, rất hợp ánh nhìn.

Trần Thương trêu chọc một phen, nhịn không được nói: "Em đeo thêm cái kính râm nữa thì nhìn không khác đại minh tinh là mấy."

"Trần Lạc nghe vậy thích lắm, cười ha ha mộttiếng: "Không phải sớm tập luyện một chút sao, lỡ như em thành minh tỉnh thì làm sao bây giờ?”

Tháng tám tháng chín là thời điểm trời trở nên nóng bức, mặt trời chiếu xuống oi ả, khiến người ta có chút khó chịu trong người.

Đứng ở bên đường, Trần Thương giữ kỹ hành lý trong tay, chuẩn bị gọi xe, đón xe ở gần nhà ga có chút phiền phức.

Vừa lấy điện thoại ra, bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở bên đường.

Trần Thương ngẩng đầu nhìn lên, là một chiếc xe Range Rover lớn màu đen, vừa vặn ngăn ở giao lộ trước mặt Trần Thương và Trần Lạc.

Trần Thương khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị cầm lấy hành lý đi chỗ khác.

Lúc này, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống.

"Bác sĩ Trần! Bác sĩ Trần!"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Trần Thương nhìn vào trong xe.

Y?

Hình như có chút quen mặt. Truyện Mỹ Thực

Bởi vì đối diện với ánh sáng mặt trời nên Trần Thương nhìn có chút không được rõ ràng.

Phó Ngọc Phương cũng cười, căn bản cô cũng không nghĩ tới có thể gặp được Trần Thương ở đây.

Vốn đang lái xe đi ngang qua, bỗng nhiên đảo mất nhìn sang ven đường, hai chàng trai anh tuấn, soái khí khiến cô nhịn không được chăm chú nhìn thêm, nhưng đến khi nhìn kỹ thì bỗng nhiên thấy có chút quen mặt, không phải là Trăn Thương đây sao?

Phó Ngọc Phương vội vàng xuống xe, mang dép chạy tới, nhìn thấy bên cạnh Trần Thương đặt bao lớn bao nhỏ, nghỉ ngờ hỏi: "Bác sĩ Trần, câu đang... Dọn nhà hả?"

Trần Thương cười cười: "Phó tỷ, thật là trùng hợp” "Em trai tôi nhập học, tôi đến nhà ga đón nó."

Trần Lạc tháo kính râm xuống, cười nói: "Xin chào, tôi là Trần Lạc”

Phó Ngọc Phương quan sát Trần Lạc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Hai người là anh em ruột à?"

Trần Thương gật đầu: "Ừm, đúng vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện