Sau khi nhìn một hồi, Lý Kiến Vĩ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như mình muốn nhìn Trân Thương mà?!

"Đúng rồi, tiểu Trần đâu? Làm sao không thấy tiểu Trần?" Lý Kiến Vĩ thuận miệng hỏi.

Lý Bảo Sơn thở dài: Đám người các ngươi, biết ngay là không có hảo ý mà, đến cấp cứu không phải đến tham quan công việc của khoa cấp cứu, rõ ràng là đến để gặp Trần Thương.

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn lắc đầu: "Ta đi hỏi một chút."

Lý Bảo Sơn đi đến văn phòng: "Tiểu Trần đi đâu rồi?"

"Trên cơ bản, bác sĩ khoa cấp cứu rất khó có thể an ổn ngồi trong phòng làm việc, đều bận rộn, nếu không phải trong phòng phẫu thuật thì ở trong phòng xử lý, dù sao thời gian có thể an ổn ngồi trong phòng làm việc thật không nhiều.

Lúc này, trong văn phòng cũng chỉ có Viên Phàm.

Viên Phàm là nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp thi biên chế không đậu, nhờ vào quan hệ mới ký được lao động hợp đồng với Tỉnh Nhị Viện, được an bài đến khoa cấp cứu. các phương diện đãi ngộ của hắn so với những cộng tác viên như Vương Dũng cùng Trần Thương tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng có tiền thưởng.

Nhưng so với Vương Khiêm cùng Tân Duyệt, lại hơi kém một chút, dù sao hai người kia là năm hiểm một kim, mà hắn chỉ nhận được ba hiểm, tiền thưởng sau ba năm trên cơ bản ngang nhau.

Đãi ngộ của Tỉnh Nhị Viện đối với lao động hợp đồng hay là rất không tệ, cho nên rất nhiều người muốn đến đây làm cộng tác viên, trên cơ bản sau khi làm được một thời gian, trong khoa đều sẽ tranh thủ cơ hội nhận được một vị trí tốt trong bệnh viện.

Lý Bảo Sơn nhìn thấy Viên Phàm: "Tiểu Viên? Ngươi nhìn thấy Trần Thương không?"

Viên Phàm do dự một chút: "Chủ nhiệm... hình như Tiểu Trần đi ra ngoài rồi."

Lý Bảo Sơn lập tức sững sờ: "Ra ngoài? Đi đâu?"

Viên Phàm lắc đầu: "Ta không rõ lắm, ta không hỏi, nhưng khi ta thấy hắn ra ngoài vẫn mặc áo blouse trắng, cũng không ở bệnh viện, chắc là có chuyện gì gấp....

Hắn không gọi điện thoại cho ngài sao?"

Lý Bảo Sơn sững sờ, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, là Trân Thương.

Tiểu tử này, đi đâu vậy?

Lý Bảo Sơn như suy nghĩ điều gì nhìn thoáng qua Viên Phàm: "Được rồi, tiểu Viên, ngươi đi mau đi."

Lý Bảo Sơn cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trần Thương, lúc này, bỗng nhiên nhìn xuyên qua kính cửa sổ nhìn thấy một xe cảnh sát dừng ở cửa ra vào!

Lý Bảo Sơn nhíu mày, để điện thoại xuống liền vội vã chạy ra ngoài!

10 đến cấp cứu, khẳng định không phải chuyện nhỏ.

Lát nữa tính sổ với tiểu tử Trần Thương này sau, trong giờ làm việc tự ý rời vị trí.....

Đi theo Lý Bảo Sơn còn có mấy người Lý Kiến Vĩ nhìn thấy Lý Bảo Sơn vội vã đi ra ngoài, cũng đuổi theo sát đi ra.

Thế nhưng vừa mới đi ra ngoài, mọi người trợn tròn mắt!

Sau khi bọn người Lý Bảo Sơn cùng Lý Kiến Vĩ chạy ra khỏi khoa cấp cứu, xe cảnh sát ngừng lại.

Viên Phàm nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cảnh này, nói thầm trong lòng nói: Xảy ra chuyện gì vậy?

Nghĩ tới đây, hắn cũng tranh thủ thời gian đứng dậy, chạy ra ngoài.

Chỉ thấy một thanh niên người mặc đồng phục cảnh sát chạy xuống, tranh thủ thời gian mở cửa ghế sau.

Lý Bảo Sơn thấy tình hình này, cũng hơi suy nghĩ, chẳng lẽ là lãnh đạo nào sao? Đến bệnh viện làm gì?

Chỉ thấy sau khi cảnh sát mở cửa, một người đàn ông đi ra, người này lại là Trân Thương?

Lần này, Lý Bảo Sơn giật nảy mình!

Phải biết, ngồi xe cảnh sát được người mở cửa ra chỉ có hai khả năng, một là lãnh đạo, một là tội phạm!

Trần Thương rõ ràng không phải lãnh đạo... Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn biến sắc, vội vàng muốn đi lên phía trước, lại bị Lý Kiến Vĩ kéo cánh tay lại: Chờ một chút.

Sau khi Lý Bảo Sơn thấy Trần Thương xuống, giống như không bị khống chế?

Không phải Tiểu Trần phạm tội?! Thế là, Lý Bảo Sơn trực tiếp đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện