Có danh sư chỉ đạo, rất nhiều chỗ thiếu sót của Trần Thương đối với phẫu thuật thẩm mĩ phần mắt cũng dần được hoàn thiện.

Phẫu thuật tu chỉnh một phần mắt, rất đơn giản, Trần Thương lại làm hơn một giờ, tiếp theo đến lượt Trương Chí Tân.

Giống như là được Trần Thương cổ vũ, Trương Chí Tân phẫu thuật cũng không như xe bị tuột xích, làm rất thành công!

Phẫu thuật kết thúc!

Bỗng nhiên Phó Ngọc Phương bắt đầu thấp thỏm không yên, thật ra chỉnh hình đối với phụ nữ là một lần mạo hiểm, cần rất nhiều dũng khí.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm ra quyết định này!

Ngay từ đầu, Phó Ngọc Phương có lòng tin mạnh mẽ, nhưng bây giờ làm xong, ngược lại lo lắng bất an.

"Làm xong rồi hả?"

Trần Thương gật đầu: "Rất thành công, mấy ngày nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt."

Ca phẫu thuật thứ hai, Trương Chí Tân bỏ đi hoài nghỉ vừa rồi đối với Trần Thương.

Nhưng, không những không hoài nghỉ, lại nhiều hơn mấy phần chấn kinh.

Đối với những cái khác của Trần Thương, hắn không hiểu rõ, thế nhưng về phương diện bác sĩ thẩm mỹ, Trương Chí Tân là người dẫn đường của Trần Thương.

Là hắn dẫn dắt Trần Thương từng bước một đi lên con đường này, mới bao lâu thời gian?

Mỗi tuần làm không được hai ngày, cho dù làm thì cũng làm trợ thủ cho hắn, trên cơ bản những công việc chính chưa làm bao nhiêu.

Không phải hắn không cho Trần Thương ra tay, mà là không yên lòng.

Đừng nói chính hắn, người khác có thể yên tâm sao?

Nhưng hiện tại xem ra, Trương Chí Tân phát hiện mình giống như là lấy ánh mắt của người bình thường đánh giá thiên tài?

Nhưng suy nghĩ kỹ càng, Trần Thương cũng chỉ gặp qua mấy ca phẫu thuật, sao hắn làm có thể biết làm được?

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy không có khả năng.

Thế nhưng, vô luận hoài nghỉ cùng suy đoán như thế nào, khi sự thật bày ra trước mặt, những hoài nghỉ kia làm được cái gì?

Khi thực hiện ca phẫu thuật thứ hai, nhìn cách Trần Thương thực hiện phẫu thuật, Trương Chí Tân hít sâu một hơi, hắn rất khó tin tưởng người trẻ tuổi này vào. nghề chỉ có mấy ngày, càng khó tưởng tượng, nếu cho hắn một chút thời gian, tương lai của hắn sẽ rộng lớn cỡ nào!

Có lễ... Chính là thiên tài đi!

Không thể nhìn bằng ánh mắt người bình thường được!

Trương Chí Tân đột nhiên cảm giác, mình bây giờ làm cái gì cũng không bằng ôm chặt đùi Trần Thương, bởi vì tốc độ tiến bộ của mình còn xa mới đuổi kịp Trần Thương, chỉ cần đi theo bước chân của Trần Thương, đi theo ăn canh cũng có thể cơm nước no nê đầy bồn đầy bát!

Sau khi nghĩ thông suốt, Trương Chí Tân hít sâu một hơi, cân nhắc có nên xin đi theo hắn làm phụ trợ hay không.

Thứ hai là ngày bệnh viện bận rộn nhất!

Bất luận là phòng khám bệnh hay là khu nội trú, một ngày này đều sẽ có rất nhiều bệnh nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện