Phải nói bành trướng!

Nắm giữ một kỹ năng như vậy, tối thiểu có thể đảm bảo trực ca đêm sẽ không sợ...

Không sai.

Trần Thương trực ca đêm hơn hai năm, chuyện lo lăng nhất không phải là buổi tối ngủ không yên, hoặc là gặp phải người bệnh khó chơi, sợ nhất chính là tới người bệnh mà hắn không biết làm sao!

Đây đối với một bác sĩ là một chuyện rất đáng sợ.

Bác sĩ, nói trắng ra là chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của mạng sống con người, nếu phòng tuyến của chúng ta không đủ kiên cố, sao có thể nói đến đến trị bệnh cứu người, làm sao có thể cứu người gần chết, giúp đỡ người bị thương!

Nghĩ tới đây, Trần Thương chính hơi kích động.

Cấp cứu trúng độc vốn là nguy cơ, nếu như không có năng lực, thực sự rất nguy hiểm.

Hơn nữa, bác sĩ ngoại khoa, cũng không hẳn là chỉ biết làm phẫu thuật, phẫu thuật là một trong những phương án trị liệu, nhưng ngươi phải có năng lực chẩn bệnh ưu tú.

Vui vẻ!

Song hỉ lâm môn, đương nhiên là muốn mời khách chúc mừng!

Gần đây, tình hình kinh tế của Trần Thương cũng được cải thiện đôi chút, đương nhiên, ngưồn tiền này chủ yếu vẫn là đến từ tay thổ hào, sau khi hơn vạn khối tiền của Trịnh Quốc Đàm Trịnh tổng tới tay, ví tiền của Trần "Thương cũng ngày càng nhiều hơn.

Lại thêm mấy ngày nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được ban thưởng, thông qua thị trường chứng khoán liên tục không ngừng thay đổi xuất hiện.

Vì vậy, buổi tối Trần Thương rất không có trách nhiệm mang mọi người tới tiệm cơm gần đó họp mặt một phen.

Trừ trực ban Thạch Na cùng người bạn Tần Duyệt, trên cơ bản mấy các lão gia ngoại khoa đều đã tới.

Theo lý thuyết tình huống này không rượu không vui.

Lý Bảo Sơn không uống rượu, như lời hắn nói, với tư cách là người phụ trách cấp cứu, không thể uống rượu, một ngày còn ngồi ở vị trí này, thì một ngày không uống rượu.

Nhưng... Sự thật xác thực cũng đúng như vậy, Trần Thương cho tới bây giờ chưa thấy Chủ nhiệm Lý uống rượu.

Bất luận bệnh viện có bất kỳ hoạt động gì, liên hoan gì, hay có lễ gặp mặt gì, Lý Bảo Sơn đều không uống rượu.

Nhưng, Lý Bảo Sơn không uống rượu, không có. nghĩa là hắn không cho tất cả mọi người uống rượu, An Ngạn Quân cũng uống mấy chén, Trần Bỉnh Sinh cũng uống, hết sức vui vẻ.

Sau khi làm ầm ï một phen, đến khoảng mười hai giờ, mới ai đi đường nấy.

Khi Trần Thương đi tính tiền, phục vụ viên nói:

- Vừa rồi đã có người tính tiền. Trần Thương sững sờ:

- Ai vậy?

Phục vụ viên trầm tư một lát:

- Nhìn giống Trương Dịch... Cái kia... Người đàn ông hói đầu.

Là chủ nhiệm!

T/g: Mượn cơ hội này nói mấy chuyện, một là vấn đề đãi ngộ bác sĩ.

Bệnh viện bình thường có ba loại nhân viên, biên chế, hợp đồng, cộng tác viên.

Cộng tác viên thì cả nước có khoảng hai - ba ngàn.

Ta ở bệnh viện Tỉnh Tam Giáp ngây người bốn năm, vẫn hơi hiểu biết đối với đồ chơi này. (bệnh viện Tỉnh Tam Giáp là bệnh viện đứng trong top 3 của Tỉnh)

Thứ hai chính là bệnh viện, vẻn vẹn chỉ có bảo an, phòng ngừa bạo lực, cảnh sát chỉ tồn tại ở một số ít bộ phận bệnh viện, bằng không cũng sẽ không có nhiều chuyện như giết bác sĩ, đánh đập bác sĩ xảy ra, ta thấy tận mắt.

Tiểu thuyết bắt nguồn từ thực tế, nhưng vì viết ra một thứ gì đó chỉ có thể từ thực tế viết ra hơi khoa trương.

Ta thật sự nhìn thấy một đám người dẫn mang theo. dao, mã tấu xông vào phòng của viện trưởng.

Đừng nói gì đến khoa cấp cứu. Chủ yếu là hai vấn đề này, bác sĩ không muốn gây nhất chính là hai loại người, một là người quen lãnh đạo.

(COCCC), một là người đến quấy rối, thật hết cách rồi.

Người xấu đều lấn yếu sợ mạnh, trong mắt hắn bác sĩ chính là nhân viên phục vụ, rất thực tế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện