Lần này Tiêu Chiến bệnh quả thực rất nguy hiểm.

Từ nhỏ y đã yếu đuối, bị thái y phán rằng chẳng sống được quá ba tuổi.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước lại bệnh nặng một hồi, cơ hồ như đã đào rỗng thân thể được chăm sóc tốt mấy năm nay.

Lúc sinh ra Tiêu Chiến đã khó sinh, đến ba tuổi lại thật sự bệnh nặng một hồi.

Mẫu thân y không mời được thái y, vào lúc Tiêu Chiến sắp tắt thở trong cung lại đột nhiên được một vị đạo sĩ đồng ý chẩn trị cho.

Quân chủ Tề Quốc hết lòng tin Đạo giáo, mẫu thân y cũng chẳng phải người đa nghi, sau này Tiêu Chiến lớn lên một chút mới biết được người nọ là thần y Tạ Chiêu.

Người này vang danh tứ hải nhưng lại cực kỳ thần bí, không có nơi ở cố định, chỉ cần hắn không muốn xuất hiện thì không có kẻ nào tìm được hắn.

Duy chỉ Tiêu Chiến biết Tạ Chiêu còn một thân phận khác, chính là Giáo chủ Vân Nguyệt Giáo không hỏi tiên môn thế sự trong giang hồ.

Năm đó Tạ Chiêu từng hỏi Tiêu Chiến có nguyện ý thay thế vị trí quân chủ Tề Quốc không, nhưng Tiêu Chiến một lòng chỉ muốn được tiêu dao tự tại, sau khi nghe đáp án của y, Tạ Chiêu liền để lại cho Tiêu Chiến năm viên bảo mệnh đan rồi liền không xuất hiện nữa.

Cũng may trước khi Tiêu Chiến đến Ngự Hoa viên đã dặn dò Cẩm Tú, nên y có mệnh hệ gì nhất định phải nghĩ cách đem bảo mệnh đan đến cho y.

Vốn là vì đề phòng Vương Nhất Bác hỉ nộ vô thường sẽ tra tấn y, lại không ngờ sẽ có tác dụng trong tình huống thế này.


Trong tẩm điện Chiêu Minh cung có mấy vị thái y, cung nữ đem thuốc nấu xong đến đút cho Tiêu Chiến.

Kết quả vì y không thể nuốt được nên toàn bộ chảy ra, nhìn Vương Nhất Bác cau mày, người trong phòng đều sợ đến mức run bần bật.

"Thái y, Tiêu Phi rốt cuộc đến lúc nào mới tỉnh được?"
Mấy vị thái y bó tay không có cách nào, nhưng hiện tại chỉ có thể kéo dài càng lâu càng tốt.

"Bệ hạ, để thần lại thử phương pháp châm cứu cho nương nương."
Lúc này Trương Tận Trung đột nhiên đến báo, nói tỳ nữ Cẩm Tú của Tiêu Chiến cầu kiến.

Vương Nhất Bác lúc này tâm phiền ý loạn, bàn tay vung lên muốn đuổi người, Trương Tận Trung vội vàng khuyên nhủ: "Cẩm Tú nói nàng mang theo đan dược có thể giữ cho nương nương một mạng tới."
"Mau truyền vào."
Trong tay Cẩm Tú cầm một cái hộp gỗ, sau khi mở ra thấy có một viên đan dược màu xanh biếc, Vương Nhất Bác lạnh nhạt hỏi:
"Đây là vật gì? Từ đâu mà đến?"
Cẩm Tú sợ Yến đế biết Tiêu Chiến có giao tình với Tạ Chiêu sẽ sinh nghi, nghĩ rồi trả lời: "Bẩm bệ hạ, đây là dược do Thái y Tề Quốc chế ra.

Lúc còn nhỏ Công tử từng bệnh nặng một hồi, toàn dựa vào dược này mới có thể bình an."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Cẩm Tú nhìn hồi lâu: "Lấy đến đây đi."
Vương Nhất Bác lấy viên thuốc miết trong lòng bàn tay, dò hỏi: "Tiêu phi không thể nuốt được, dược này phải uống thế nào?"
"Có thể ngậm trong miệng"
Vương Nhất Bác tự mình bẻ thuốc thành miếng nhỏ, tay giữ hàm dưới của Tiêu Chiến ép y mở miệng, lực cũng không làm người ta đau.


Cung nhân và thái y nhìn vào mắt đều cảm thấy bệ hạ quả nhiên cực sủng ái Tiêu phi, thế mà còn tự mình bón thuốc cho y.

Quả nhiên không lâu sau khi uống thuốc, Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại.

Lông mi y rung rung hai cái, nhẹ nhàng mở mắt.

Lần này Vương Nhất Bác rốt cuộc thấy được rõ ràng, đôi mắt Tiêu Chiến quả nhiên là cực kỳ đẹp, giống như viên đá quý nhất thế gian, rực rỡ lấp lánh.

Lúc này Tiêu Chiến còn có chút ngẩn ngơ, mơ hồ nhìn ra được trước mặt mình có một bóng người, mặc y phục màu vàng.

"Bệ hạ."
Âm thanh của y cực kỳ nghẹn ngào, tựa như dùng hết sức lực mới bật ra từ cổ họng được.

Vương Nhất Bác có chút không vui, trước lúc ngất xỉu thanh âm của Tiêu Chiến không phải như thế, thanh sạch trong vắt, như ngọc nát côn sơn làm động nhân tâm.

"Bệ hạ", Tiêu Chiến chớp chớp mắt, rốt cuộc thấy rõ được người trước mặt, không nghĩ rằng Vương Nhất Bác cũng có vẻ tuấn mỹ như thế, cho dù là so với chính mình cũng chẳng kém một tấc.

Y yên lặng nuốt nước miếng, nỗ lực giữ vững bình tĩnh: "Bệ hạ, làm người lo lắng rồi."
Vương Nhất Bác cực mất tự nhiên quay đầu sang một bên: "Biết cô lo lắng thì từ này ít đi tìm phiền toái đi."

Tiêu Chiến:??? Sao lại không nói giống như trong thoại bản thế?
Quả nhiên cho dù là làm bộ nhường mình người này cũng không làm được, khiến người ta chán ghét mà! Nhưng y hiện tại hẳn là một đóa sen trắng đơn thuần vô tội, vì thế liền lại ra bộ dạng lã chã chực khóc: "Thần thiếp biết sai, về sau sẽ không làm phiền đến bệ hạ nữa."
Vương Nhất Bác nghe thấy những lời này càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Cái gì gọi là không làm phiền đến mình nữa? Muốn phân rõ giới hạn với mình à? Tam cung lục viện của cô, cô không tin là thiếu một người như ngươi thì không được.

"Nếu đã tỉnh rồi, người đâu, đưa tiêu Phi về Trúc Thạch viện."
Lúc Tiêu Chiến ngồi ấm trong kiệu hoàn toàn ngơ ra.

Vương Nhất Bác này rốt cuộc là sinh vật gì, mỹ nhân mình ái mộ bị bệnh rồi chẳng lẽ không nên giữ lại tẩm điện của mình mười ngày nửa tháng ư? Không phải truyền thuyết đều nói phi tử không có tiếng tăm gì được Quân vương sủng ái một lần nhất định sẽ ban cho nàng cung điện xa hoa và vô số châu báu ư?
Cung điện đâu? Châu báu đâu?
Tiêu Chiến người này không có chí khí thống nhất núi sông gì, chỉ muốn hưởng thụ, thích tiền, tuyệt đối không làm khó chính mình.

Trong lòng Tiêu hồ ly âm thầm viết một cái giấy nợ cho Vương Nhất Bác: Năm nào tháng nào đó, Yến đế nợ Tiêu Chiến vô số châu bảo.

Bên này Tiêu Chiến còn đang nghi hoặc chẳng biết vì sao Vương Nhất Bác lại không đi theo kịch bản, bên kia Vương Nhất Bác ở tẩm điện nhớ đến lúc mình bảo đưa Tiêu Chiến đi, người nọ biểu tình khiếp sợ, liền đắc ý không được.

"Trương Tận Trung, ngươi có biết tội chưa?"
Trương Tận Trung nhìn vị Đế vương mới đây còn đang cười, đột nhiên hét lớn một tiếng, sợ đến tức chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

"Lão nô, lão nô không biết, thỉnh bệ hạ chỉ rõ."
"Tiết lộ hành tung của cô, theo luật nên trảm." Lời này Vương Nhất Bác nói ra không chút lưu tình, hắn biết việc Tiêu Chiến xuất hiện ở Ngự Hoa viên là do ai đưa tin cho, ám ảnh vệ của hắn cũng không phải chỉ có tiếng thôi đâu.

Trương Tận Trung lúc này mồ hôi như mưa, thế nào mà lão lại quên được, hổ cho dù là lúc tâm tình tốt cũng vẫn là vua của bách thú.


Vương Nhất Bác cho dù có cảm thấy hứng thú với Tiêu Chiến, hắn cũng vẫn là vị thiết huyết quân vương thống nhất lục quân, mài giũa ra từ lưỡi đao ánh kiếm.

"Lão nô...!Biết tội."
Trương Tận Trung biết lúc này tuyệt đối không thể nói dối giảo biện tiếp, có lẽ như vậy còn được chết nhanh một chút.

"Niệm tình ngươi đi theo cô từ bé ở bên cạnh chăm sóc cô, biếm làm thái giám tam đẳng.

Nếu còn có lần sau, lăng trì xử tử."
"Tạ long ơn Bệ hạ."
Trương Tận Trung hiểu rõ, Vương Nhất Bác nể tình lão đã từng chắn một đao cho Hoàng Hậu nên mới tha cho lão, đối với việc bị biếm thành thái giám hạ đẳng nhất cũng không hề oán hận.

"Ngươi đến đây, còn một chuyện nữa muốn giao cho ngươi làm".

Vương Nhất Bác dùng khăn tay kéo một chút mảnh vụn đan dược ra, "Bảo Thái Y viện bí mật điều tra phương thuốc của loại dược này, đặc biệt là xem có dược liệu quý giá hoặc là độc dược không."
"Vâng, lão nô tuân chỉ", Trương Tận Trung biết đây là Vương Nhất Bác tin tưởng tài năng của hắn, hắn tuyệt không báo lại với Tiêu Chiến.

Chỉ là hắn không nghĩ tới Vương Nhất Bác tự mình đút dược cho Tiêu Chiến là vì muốn tra rõ gốc gác của nó.

Yến đế tính cảnh giác quả nhiên mạnh hơn người khác gấp trăm lần.

Trương Tận Trung đi rồi, Vương Nhất Bác cầm lấy cái trâm bạc Tiêu Chiến để lại, gợi lên một chút ý cười lạnh: Người này quả thực khiến mình có chút hứng thú, nhưng muốn tính kế hắn, tuyệt đối không có khả năng.

__________
Thôi anh bớt lý do lý trấu nhớ, lại chả mê thì saooo =))))))))) Nhưng anh cũng tâm cơ lắm cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện