Hắn hoài nghi lâu như thế, đến khi thật sự xác nhận hắn lại không thể tin được.

Bảo bối của hắn thật sự còn tồn tại, hắn vẫn còn có thể chạm vào y, hôn y một lần nữa.

Ánh mắt Vương Nhất Bác cực kỳ ôn nhu, đến cả Tiêu Chiến đang nhắm nửa mắt cũng cảm thấy có điều khác biệt.

"Làm sao thế?"
"Không có gì", đến giọng Vương Nhất Bác cũng nhẹ đi, hắn dùng tay gạt tóc mai trên trán Tiêu Chiến, tình yêu nồng đậm như tràn xuống ngực, "Muộn quá rồi, ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đưa ngươi về được không?"
Vết thương cũ của Tiêu Chiến chưa lành, lại thêm vết thương mới, hơn nữa thân thể ốm yếu, lúc này đã sắp không mở nổi mắt ra.

"Ôm ngươi đi ngủ được không?"
Ý thức Tiêu Chiến không rõ ràng, thân thể lại hướng đến vòng tay Vương Nhất Bác theo bản năng.

Vương Nhất Bác cúi người ôm y vào lòng, hai tay Tiêu Chiến tự nhiên vòng trên cổ Vương Nhất Bác.

Nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh, có người không ngừng vuốt ve mái tóc y, Tiêu Chiến bắt lấy bàn tay làm loạn kia, kéo xuống dưới mặt mình.

Vương Nhất Bác nửa dựa trên giường, cứ như thế lẳng lặng nhìn người yêu, đến một cái liếc mắt cũng không nỡ rời đi.

"Chiến Chiến, ngươi không biết giờ phút này ta vui đến mức nào đâu."
Đáp lại hắn chỉ có tiếng thở đều đều của Tiêu Chiến.


Cả một đêm ấy Vương Nhất Bác chỉ xem Tiêu Chiến ngủ, hắn vẫn luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, giống như mỗi đêm trong suốt năm năm qua, chỉ cần hắn tỉnh lại, mộng sẽ vỡ tan.

Đầu ngón tay hắn hơi lại gần mơn trớn khuôn mặt Tiêu Chiến, nếu Tiêu Chiến tỉnh lại, nhất định có thể nhìn thấy sự quý trọng sau khi tìm lại được thứ mình đã đánh mất trong ánh mắt ấy.

Nhưng Vương Nhất Bác đồng thời cũng vẫn tỉnh táo, hắn tỉnh táo hiểu được vì sao suốt năm năm qua Tiêu Chiến không muốn cho hắn biết mình còn sống.

Năm năm trước, là do hắn hoang đường, đích thân đoạt lấy tính mạng y.

Vương Nhất Bác có quá nhiều quá nhiều câu muốn hỏi Tiêu Chiến, muốn hỏi y vì sao lại sống lại, muốn hỏi y, trong năm năm ấy có từng nhớ mình một chút nào không, muốn hỏi y một câu, có còn nguyện ý ở bên cạnh mình nữa không.

Chỉ là hắn không dám phá vỡ lớp nguỵ trang của Tiêu Chiến, giữa bọn họ có thời gian năm năm ngăn cách, còn có nỗi khuất nhục và đau xót vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng Tiêu Chiến.

Mượn thân phận Tiêu Tán, Tiêu Chiến còn đồng ý gặp hắn, nếu nói ra hết thảy, liệu y có biến mất vô tung vô ảnh thêm một lần nữa không?
Vương Nhất Bác không dám đặt cược.

Nhưng có vài lời, hắn phải trở về hỏi Tạ Doãn.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện mình và Vương Nhất Bác lại nằm trên cùng một chiếc giường.

Y xốc chăn lên, phát hiện y phục trên người mình và Vương Nhất Bác vẫn còn nguyên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Gần như Tiêu Chiến vừa cử động Vương Nhất Bác đã tỉnh, hắn như thể bị cái gì doạ mà giật mạnh cánh tay Tiêu Chiến, mấy giây sau mới chậm rãi mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tiêu Chiến.

Hơn nửa ngày mới như xác nhận người trước mắt chẳng biến mất được, lúc này mới buông lỏng cánh tay Tiêu Chiến ra, để lại Tiêu Chiến một vẻ chẳng hiểu gì.

"Ta đi lấy nước rửa mặt."
Tiêu Chiến nằm trên giường nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Sao mình lại không có tiền đồ đến mức ấy chứ, bị Vương Nhất Bác trêu trọc một chút lại không nhịn được, lại còn, lại còn bị người ta cưỡng hôn.

Đợi Tiêu Chiến xấu hổ xong, làm bộ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì bắt đầu mặc y phục lại, Vương Nhất Bác vừa lúc đẩy cửa tiến vào.

Hắn đặt nước trên giá, hai ba bước đi đến mép giường cầm lấy y phục trong tay Tiêu Chiến.

"Cánh tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi mặc."
Ngữ khí của Vương Nhất Bác tự nhiên như thế, thật giống như việc hầu hạ Tiêu Chiến là chuyện thuộc bổn phận của hắn.

Tiêu Chiến nhịn không được, nói móc hắn: "Đường đường Yến đế, ta không dám để ngài hầu hạ."
Vương Nhất Bác cũng không buồn bực gì, khoé môi treo lên một nụ cười nhạt.


Động tác hắn nhẹ nhàng kéo tóc Tiêu Chiến sang một bên, nhẹ nhàng nâng cánh tay y lên xuyên vào tay áo.

"Đường đường Yến đế, nguyện ý hầu hạ ca ca."
(Từ này sẽ còn gặp dài dài nha các chị nhớ đó =))))))))))))))))))))))))))))
Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ lên, phải biết người này chẳng đứng đắn được bao lâu rồi chứ.

Vương Nhất Bác như thể không nhận ra, cẩn thận sửa sang lại y phục cho Tiêu Chiến xong, lại đến chỗ giá đựng nước, vắt sạch khăn lụa cho y.

"Lại đây Tán Tán, ta rửa mặt cho ngươi."
Tiêu Chiến tức giận trừng hắn một cái: "Tự ta rửa được."
Vương Nhất Bác một bộ hiên ngang lẫm liệt, nói với Tiêu Chiến: "Trên vai ngươi có vết thương, không tiện cử động, nếu đụng đến miệng vết thương, đến lúc đó quân Liêu đánh tới, ngươi còn lên chiến trường kiểu gì nữa?"
Nói một câu làm Tiêu Chiến chẳng có cách nào phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn để Vương Nhất Bác lau mặt cho hắn.

25 năm cuộc đời Vương Nhất Bác đã bao giờ hầu hạ ai? Chỉ là việc vặt như hầu hạ Tiêu Chiến hắn lại có thể vui vẻ chịu đựng.

Tiêu Chiến ngồi trước gương đồng, Vương Nhất Bác cuộn mái tóc đen của y trong lòng bàn tay, ngay trong nháy mắt ấy, dường như Vương Nhất Bác nhìn thấy, cái gì gọi là bạc đầu đến già.

Ba ngàn sợ tóc đen chảy qua ngón tay, Vương Nhất Bác chải rất cẩn thận, sợ làm Tiêu Chiến đau.

Dáng vẻ sợ tới sợ lui ấy khiến Tiêu Chiến nhìn mà buồn cười, sao y lại không nhìn ra Vương Nhất Bác đau lòng vì y được.

Đường đường vua một nước, lại như tiểu nam nhân sợ vợ.

Ra khỏi Phù Sinh Lâu, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về phủ thái thú, người trong phủ phát hiện không thấy Tiêu Chiến đã sớm như kiến bò trên chảo nóng.

"Tán Tán, ta có việc phải về An Dương trước, ngươi dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta và Tạ Doãn sẽ cùng đến Tương Dương tìm người."
Hiện tại Tiêu Chiến tâm loạn như ma, chỉ ước cho Vương Nhất Bác biến nhanh đi, tiêu sái nói một câu từ biệt.


Trần Vũ ra đón, thấy búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của Tiêu Chiến thì hơi nhíu mày: "Búi tóc của chủ thượng hôm nay độc đáo thật đấy."
Tiêu Chiến chột dạ, nhanh chóng gạt chuyện này đi.

Vương Nhất Bác cầm roi thúc người chạy về An Dương, vừa đến phủ liền túm Tạ Doãn vào mật thất.

Tạ Doãn đã biết Vương Nhất Bác đến Tương Dương từ lâu, lại thấy hắn nổi giận đùng đùng quay về như thế, chỉ sợ là đã biết chân tướng.

Không có ai yêu Tiêu Chiến hơn Vương Nhất Bác được cả, cũng không ai hiểu Tiêu Chiến được hơn hắn.

Thuật dịch dung có tốt hơn nữa cũng không giấu được cặp mắt độc nhất vô nhị kia của Tiêu Chiến, huống hồ những hành động nhỏ giữa phu thế, thói quen theo bản năng, làm sao có thể giấu Vương Nhất Bác mãi được.

"Ngươi biết hết rồi?"
Từ hôm qua Vương Nhất Bác đã nghi ngờ Tạ Doãn đã sớm biết nội tình, nghe được hắn nói như thế thì càng sôi máu.

Hắn vung quyền lên hướng về phía mặt Tạ Doãn, được nửa đường lại chuyển hướng đập lên bàn.

Cái bàn gỗ đỏ nứt gãy ngay giữa, những mảnh gỗ nhỏ chui vào da thịt Vương Nhất Bác, hắn lại như thể không biết đau, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tạ Doãn mà chất vấn: "Vì sao không nói cho ta? Vì sao không nói cho ta biết A Chiến còn sống?"
Tạ Doãn nhấp môi không biết nói từ đâu, lúc này đột nhiên có người đẩy cửa mật thất ra.

"Vương Nhất Bác, ngươi bình tĩnh một chút!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện