Đối với Vương Nhất Bác mà nói, cái cảm giác hoảng hốt này, càng mãnh liệt thì càng không hiểu nổi, hắn chỉ có thể giải thích là vì nhận lời uỷ thác nên phải làm hết sức mình.

Vương Nhất Bác dựa vào thiên phú trên chiến trường của hắn phán đoán, đoàn người Tiêu Chiến nhất định đã rút lui ở ven cửa thành tây, hắn suy đoán không sai chút nào.

Khi thành phá, Xích Nô lệnh cho hai ngàn kỵ binh truy đuổi Tiêu Chiến, tuy rằng giảm bớt không ít áp lực cho Trần Vũ ở trong thành, nhưng lại hại Tiêu Chiến.

Ba trăm người của y đối mặt với hai ngàn thiết kỵ, giống như cá trong chậu, cho dù ba trăm người này có làm hảo hán chết cũng không sợ, thì vẫn là song quyền khó địch bốn chân.

Tiêu Chiến chỉ có thể dẫn người vừa đánh vừa lui, một đêm bôn ba, một đêm chém giết, Tiêu Chiến không phải thần, trên người y cũng bị thương không ít.

Nghiêm trọng hơn cả việc bị thương là tinh thần mệt mỏi, hiện tại gần như y đã không nhìn rõ nổi con đường phía trước nữa rồi, trước mắt bị một mảnh màu đỏ bao phủ.

Y mơ hồ nghĩ, có lẽ kiếp thứ hai của y phải chôn thân tại đây rồi.

"Chủ công! Chủ công, cố gắng lên!" Quý Hướng Không thúc ngựa đi bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh, dùng sức mở to mắt, y không thể chấp nhận số mệnh được, cho dù hôm nay y phải chôn thân trên chiến trường, y cũng không thể phụ lòng Quý Hướng Không, không thể phụ lòng các tướng sĩ đã đem cả tính mạng giao cho y.

"Hướng Không, ngươi đưa ba người tới phía trước giăng dây cản ngựa để chặn đám phía sau lại."
Tiếng của Tiêu Chiến đã hoàn toàn khàn đi, quân địch phía sau vẫn đuổi theo không dừng.

Y không thể không đánh trận tiêu hao với địch, cầu mong kèo dài thêm được một chút.

Phía trước chính là cửa Tây thành Tương Dương, chỉ là Tiêu Chiến biết bọn họ không vào được.

Quân Liêu theo rất sát, chỉ cần bọn họ xuống sông, sẽ bị quân địch đuổi theo bắn thành cái sàng.

Cho dù bọn họ có người may mắn bơi được sang bờ bên kia, vậy thì quân Liêu phía sau cũng sẽ nhất định theo bọn họ vào thành.


Y tuyệt đối không thể vì mình tham sống sợ chết mà đưa thêm sài lang hổ báo vào Tương Dương, đối phó với những bá tính tay không tấc sắt kia.

Hiện tại hy vọng duy nhất của Tiêu Chiến là viện quân Tề quốc có thể đến kịp trước khi hừng đông.

Tiêu Chiến dẫn mọi người trốn vào rừng cây.

Liêu quốc phần lớn là thảo nguyên và sa mạc rộng vô bờ, bọn họ am hiệu việc tác chiến trên đất bằng hơn, mà ấn nấp trong rừng có thể giúp Tiêu Chiến tranh thủ được thêm chút ít thời gian.

Quý Hướng Không theo lệnh bố trí dây thừng cản ngựa trong các nhánh cây.

Mũi tên của đám Tiêu Chiến đã hết từ sớm, y lệnh cho binh lính lấy vật liệu ngay tại chỗ, dùng nhựa cây có độc bôi lên cành cây, sau khi làm xong những mũi tên đơn giản ấy, một đội người mai phục trong lùm cây, một đội khác thì mai phục trên cây.

Tiêu Chiến cắn nhẹ đầu lưỡi, cưỡng ép chính mình duy trì tỉnh táo, môi y giờ đã khô nứt, lúc này còn nhuốm máu khiến người ta sợ hãi.

Y ẩn giấu hơi thở, trốn trên cây, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lối vào rừng.

Quả nhiên quân Liêu mắc bẫy mà Quý Hướng Không bày ra, loạn lạc người ngã ngựa đổ, Tiêu Chiến nhấc tay ra lệnh, binh lính trốn trong lùm cây lập tức bắn tên.

Quân Liêu ngã trên đất còn chưa kịp bò dậy giống như một đám bia sống, trong thoáng chốc đã chết cả trăm tên.

Quân Liêu phía sau thấy thế lập tức vòng quan đám thi thể ấy tiến vào sâu trong rừng tìm kiếm quân Tề mai phục.

Đám người Tiêu Chiến nhân lúc lực chú ý của quân Liêu toàn bộ đều ở dưới đất, đột ngột nhảy từ trên cây xuống.

Y dừng trên lưng một tên Liêu binh, loan đao trong tay giơ cao lên, một đao cắt đầu kẻ kia.

Cổ tay y không ngừng chém giết đã sớm bị thương, từ cổ tay kéo lên mu bàn tay đều tím đen, ngay cả động tác đơn giản nhất cũng khiến y suýt thì làm rơi cả đao.

Chỉ là y nhất định phải chịu đựng, một khi đao rơi xuống đất, thứ chờ đợi y chỉ có thịt nát xương tan.


Tiêu Chiến bất đắc dĩ dùng hai tay cầm đao, cho dù đã mệt mỏi đến cực điểm, thân thủ y vẫn vừa nhanh vừa chuẩn như cũ, nơi y đi qua không ai cản nổi.

Tiêu Chiến dẫn những binh lính khác giết đến đỏ cả mặt, bọn họ bị buộc đến tuyệt cảnh, mà người trong tuyệt cảnh, tiềm năng và tâm trí đều không thể đo lường nổi.

Dù vậy, Tiêu Chiến ở bên này cũng không có cách nào tránh nổi tổn thương, bọn họ chỉ còn lại hơn 230 người, quân Liêu vẫn vô cùng vô tận như cũ.

Nhưng tên người Liêu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã nhìn ra Tiêu Chiến chỉ là ngoài mạnh trong yếu, liền từ bỏ phương thức tác chiến theo nhóm ba năm, ngược lại biến thành mười, hai mươi người vây công Tiêu Chiến.

Quý Hướng Không muốn phá vây cứu y, nhưng lại cũng bị vây công không ra được.

Tiêu Chiến lúc này vẫn không hề đổi sắc, y vung đao bổ về phía Liêu binh bên cạnh, một đao cắt cánh tay người nọ xuống, nhưng đồng thời quân Liêu phía sau cũng cho Tiêu Chiến một đao, y trốn tránh không kịp, bị chém trúng bả vai.

Trong một nháy mắt mất sức, kẻ địch nhắm thời cơ chém đến ngực Tiêu Chiến, Quý Hướng Không nhanh mắt nhanh tay ném một cục đá sang, đánh lệch thanh đao kia đi một tấc, mũi đao đâm xuyên qua ngực Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến phun một ngụm máu tươi ra, cả người đã sắp không kiên trì được nữa, y cắm đao xuống đất duy trì trọng lượng cơ thể, y tuyệt đối không chịu gục ngã trước mặt quân Liêu!
Quý Hướng Không phẫn nộ cực điểm, đúng lúc này, từ lối vào rừng truyền đến một tiếng vó ngựa mạnh mẽ cường kiện, chiến kỵ mang chữ Yến đâm vào tầm mắt mọi người, trong lòng Tiêu Chiến buông lỏng, bọn họ được cứu rồi.

Vương Nhất Bác phóng ngựa đi trước mọi người, ánh đầu mắt hắn ngay lập tức khoá trên người Tiêu Tán kiên cường chống đỡ không gục ngã.

Thân hình y rõ ràng gầy yếu mỏng manh như thế, lại lấy sức lực mãnh liệt nhất mà chiến đấu.

Y có thể tử trận, nhưng cũng không muốn cúi đầu với kẻ địch!
Thân ảnh trước mắt và người nào đó ở nơi sâu thẳm trong kí ức trùng với nhau, bọn họ đều là như thế, thà chết chứ không phục, hốc mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, không chút do dự vọt vào vòng vây của quân Liêu.

Trong một khắc Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, đến chính y cũng không nhận ra được chính mình đã an lòng, phảng phất như thể chỉ cần có hắn ở đây, trận này tất nhiên có thể thắng lợi.

Nhưng y không phải người có thể đứng phía sau kẻ khác để hưởng lợi chiến thắng, trời sinh cốt tuỷ của y đã mang theo huyết tính, khi Vương Nhất Bác hướng về phía y, Tiêu Chiến cũng kiên cường chống đỡ thân mình đứng thẳng dậy.

Từ trước đến giờ, y chưa bao giờ là một con chim hoàng yến, y là anh hùng có thể kề vai chiến đấu, quân lâm thiên hạ với Vương Nhất Bác.


"Tiêu thừa tướng, mạt tướng tới muộn, đợi giải quyết đám cặn bã này xong sẽ thỉnh tội với ngài và Nhiếp Chính Vương!"
Tiêu Chiến mượn gió đứng dậy, khóe miệng hơi mỉm cười, xoay người nhảy lên chiến mã Vương Nhất Bác dắt đến cho y.

"Vương tham tướng, ơn hôm nay nhất định sẽ hậu tạ!"
Ngựa của hai người cùng đứng giữa trung tâm chiến trường, quân Liêu đương nhiên hiểu được đạo lí, bắt giặc phải bắt vua trước, trọng tâm binh lực của bọn chúng nhanh chóng hướng về phía này.

Tuy Vương Nhất Bác và Tiên Chiến bị vây chặt bên trong, quanh người bọn họ vẫn toả ra khí chất như thể quân vương đích thân đến kiểm duyệt quân đội của mình, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quân Liêu hành động, ngay lập tức đánh sâu vào phía Tiêu Chiến gầy yếu.

Vương Nhất Bác đương nhiên không thể y bị thương, hắn ghìm ngựa che bên cạnh người Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ăn ý lui về sau, khi hai người gặp thoáng qua, Vương Nhất Bác mở miệng hỏi một câu: "Tiêu thừa tướng còn kiên trì được nữa không?"
Nếu Tiêu Chiến không chống đỡ được, Vương Nhất Bác định sẽ một mình đưa y đi phá tan vòng vây.

Tuy rằng làm thế gần như điên cuồng, nhưng Vương Nhất Bác nhìn thấy ngực Tiêu Chiến không ngừng trào ra máu tươi, theo bản năng nhíu mày.

Y không thể phụ sự giao phó của Tạ Doãn, nhất định phải đưa Tiêu Chiến sống sót trở về.

"Ta rất ổn, hai người chúng ta phải đánh cho chúng một mảnh giáp cũng không còn!"
Tiêu Chiến hét lớn một tiếng, lời nói là tiếng Đại Yến, quân Liêu nghe không hiểu, nhưng trong lòng Vương Nhất Bác lại chấn động.

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn y một cái, nam nhân phía sau tuy cả người bị thương, nhưng đôi mắt lại sáng kinh người.

Đôi con ngươi quật cường kiên định kia khiến người ta không thể bỏ qua.

Vương Nhất Bác kính nể người như thế.

"Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Nói xong câu này, Vương Nhất Bác rút trường kiếm ra, một kiếm đâm thủng ngực kẻ vừa mới đâm Tiêu Chiến.

Hắn còn dư thể lực, sức lực còn hơn hẳn với người thường, một kiếm đi qua lập tức lấy mạng hai ba người.

Nhưng cho dù Vương Nhất Bác có mạnh nữa cũng chỉ có một mình, hơn nữa Tiêu Chiến cố ý yếu đi, quân Liêu đã thả lỏng cảnh giác.


Lúc này Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu người giết, đạp lên lưng ngựa, y hô lớn một tiếng: "Vương tướng quân, đắc tội rồi!" Nói xong lập tức nhảy lên, mũi chân mượn lực đạp lên đầu vai Vương Nhất Bác, nhảy từ trên không xuống, loan đao vung qua chém một loạt xuống.

Đối với việc Tiêu Chiến cậy mạnh, Vương Nhất Bác cũng không nói được lời nào.

Đây là chủ tướng của một quốc gia, không muốn để người khác cười nhạo, nhưng thật ra, y đã làm đủ tốt rồi.

Trên lưng y gánh vác tôn nghiêm của toàn bộ Tề quân.

Vũ lực Tề quốc suy yếu, đã khiến người ngoài cười nhạo nhiều năm, Tiêu Chiến không muốn để thế nhân nói rằng quân Tề chỉ biết trốn sau lưng quân Yến.

Vương Nhất Bác rất ít khi bội phục ai, đây là lần đầu tiên y đặt một người ở cùng độ cao với mình và Tạ Doãn chỉ sau khi quen biết không lâu.

Nhưng rốt cuộc thì Tiêu Chiến cũng đã trọng thương, không lâu sau liền mất lực.

Vương Nhất Bác vô cùng tự giác ôm lấy eo Tiêu Chiến, đỡ người lên ngựa của mình.

Tiêu Chiến đang chuyên tâm đối đầu với địch đột nhiên cứng đờ, cảm giác tứ chi chung đụng quen thuộc khiến Tiêu Chiến như rơi vào trong lửa.

"Ngươi buông ta ra!"
Những lời này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.

Tiêu Chiến khiếp sợ, thế mà y lại bất tri bất giác dùng ngữ khí có phần làm nũng với Vương Nhất Bác giống như lúc trước.

Mà đại não Vương Nhất Bác cũng trống rỗng, từ sau khi Tiêu Chiến rời đi, thân thể hắn theo bản năng cự tuyệt việc tiếp xúc, hành động vừa rồi chỉ là đỡ người theo bản năng, hơn nữa không hề cảm thấy có gì không ổn.

"Xin...!xin lỗi."
Vương Nhất Bác buông cánh tay ôm bên hông Tiêu Chiến ra, ngón tay nắm lấy trường kiếm dường như vẫn còn độ ấm của người nọ.

Tiêu Chiến nhìn như thể bình tĩnh, trái tim lại không ngừng nhảy lên.

Cũng may hai người không xấu hổ được lâu lắm, Vương Nhất Bác dẫn người đánh tan đám tàn binh ấy.

Không biết là vì xấu hổ hay thật sự là thể lực không chống đỡ nổi nữa, trước khi trở về thành, tầm mắt Tiêu Chiến trở nên tối sầm, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện