Tạ Doãn thừa nhận, lời kia của hắn cũng là do xúc động, nhưng hắn không hối hận.

Tiêu Chiến hiển nhiên không muốn nhiều lời với hắn nữa, hai người một đường trầm mặc không nói chuyện.

Tiêu Chiến vừa mới về doanh trướng đã nghe Ngọc Nô oán giận nói: "Công tử đã bệnh rồi, bệ hạ cũng không tới thăm ngài."Trong lòng Tiêu Chiến cười khổ, mặt người lại chỉ dùng cây quạt gõ Ngọc Nô một chút:
"Bệ hạ trăm công ngàn việc, sao có thể ngày ngày đến thăm ta được."
Mấy ngày nay bên ngoài đều lan truyền đến điên rồi, Tiêu Chiến cậy sủng sinh kiêu chọc giận Yến đế, Ngọc Nô và Cẩm Tú đương nhiên cũng đã nghe được những tin đồn nhảm nhí ấy.

Trong lòng hắn sốt ruột, vừa định nói gì tiếp, lại bị Cẩm Tú kéo tay áo ý bảo ngậm miệng.

"Công tử mệt rồi, đi nghỉ sớm chút đi."
Hiện giờ thân thể Tiêu Chiến đã không thể tiếp tục làm gì được nữa, giờ phút này nằm trên giường, xương cốt cả người đau như thể bị đánh, đương nhiên cũng không ngủ được.

Trước mắt, thế cục này không có cách nào trông cậy vào Vương Nhất Bác làm gì Tề quốc được, tròng mắt Tiêu Chiến xoay chuyển, cũng may vẫn còn một đường ở chỗ Vương Nhất Nhiên.

Chu Võ nếu như thật sự chỉ là một cái giá áo túi cơm như trong lời đồn, vậy Vương Nhất Bác sẽ là người tốt nhất để bắt hắn.

Khi Tề Quốc và Yến Quốc đánh trận, Giang Ninh vẫn chưa quy thuận, Chu Vũ một bên bán binh khí cho Đại Yến, một bên đưa quặng sắt cho Đại Tề, có thể nói là kiếm lời đầy túi.


Sau này Vương Nhất Bác lực mạnh, Chu Võ quy thuận cũng chỉ là hành vi bất đắc dĩ, nhưng với những của cải phong phú dự trữ đủ nuôi hai mươi vạn bộ binh ấy, nói gì thì Vương Nhất Bác cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vậy Chu Võ cũng vẫn luôn bán binh khí cho cả Đại Tề, Yến Đế cũng chỉ nhẫn nhịn mở một mắt nhắm một mắt.

Tề quốc nội tình thâm hậu, sản vật phong phú, nhưng quặng sắt lại cực ít.

Theo thủ hạ của Tiêu Chiến do thám được, tất cả phần Chu Võ cung cấp cho Tề quốc trong một năm chiếm một phần ba quặng sắt cần dùng.

Nếu nguồn cung này bị chặt đứt, cũng tương đương với chém đứt một chân Tề quốc, phần lễ lớn như thế chắp tay đưa cho Vương
Nhất Bác, hắn há lại không nhận?
Tiêu Chiến đoán chắc, sau khi mình đi, Vương Nhất Bác sẽ hối hận vạn phần, rốt cuộc thì đến giờ hắn cũng chưa từng hoàn toàn có được mình.

Tựa như Lý phu nhân năm đó, chết ở lúc tuổi trẻ thanh xuân mỹ mạo nhất, trước cũng chết cũng không chịu để Hán Vũ Đế nhìn ra thần sắc mình có bệnh, như thế Hán Vũ Đế mới có thể nhớ thương nàng tới chết.

Giống tình cảm của Vương Nhất Bác với y như đúc, nói đến cùng cũng đều là kẻ bạc tình.

Một chút áy náy và thương hại ấy, cũng đã đủ để giữ được bình an của Lý Nhiên, còn cái gì mà bá tánh, cái gì thiên hạ, Tiêu Chiến chẳng có lòng dạ lớn được nhường ấy.

"Khụ khụ...!khụ"

Thân thể mệt mỏi đến cực điểm, Tiêu Chiến lại ho lên, nôn ra một búng máu xong liền mơ mơ màng màng đi ngủ.

Ngày hôm sau Cẩm Tú đến thu dọn giường, thấy trên khăn trải giường nhuộm vết máu, len lén đỏ mắt, lặng lẽ trốn Tiêu Chiến đi ra ngoài.

Trong lòng Tiêu Chiến có tính toán còn không để ý đến, y nhờ người truyền tin cho Vương Nhất Nhiên, hẹn hắn đêm nay đến tần lâu sở quán lớn nhất kinh thành.

Mấy ngày năm Vương Nhất Bác có lẽ còn vướng bận chuyện gì đó, trạm gác ngầm xung quanh mình hầu như đều biến mất, cũng tiện cho Tiêu Chiến liên hệ với bên ngoài hơn nhiều.

Thám tử y phái đi báo, hai ngày này Chu Võ cơ hồ mỗi đêm đều đến Bách Hoa Lâu, đêm nay Bách Hoa Lâu có người mới lần đầu tiên lộ mặt, Tiêu Chiến dự liệu Chu Võ sẽ đến.

Nhân lúc lực chú ý của Tạ Doãn và Vương Nhất Bác đều không đặt trên chỗ mình, Tiêu Chiến lúc chạng vạng lén đi gặp Vương Nhất Nhiên.

"Nhất Nhiên, thế này, buổi tối có muốn đưa Chiến ca đi xem thứ gì mới mẻ không?"
Trong lòng Vương Nhất nhiên đã ngứa ngáy như mèo cào, nhưng lại sợ Vương Nhất Bác,
khí thế lúc trước bảo đưa Tiêu Chiến đi dạo thanh lâu đã không thấy đâu, cười cười:
"Thật ra là ta muốn đi lắm, chẳng qua nếu bị hoàng huynh ta phát hiện, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của ta."
"Yên tâm đi", Tiêu Chiến mỉm cười với VƯơng Nhất Nhiên, "Hoàng huynh ngươi đêm nay phải mở tiệc chiêu đãi An Dương hầu, không có công phu quản ngươi đâu."
Không ai cự tuyệt nổi nụ cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Nhiên cũng không ngoại lệ.


Chỉ cần y ngoắc tay, cũng có rất nhiêu người nguyện vì y mà lên núi đao xuống biển lửa, y cũng không keo kiệt lợi dụng mỹ mạo của mình đâu.

"Đi! Huynh đệ hôm nay liều mình bồi quân tử vậy!"
"Thế là đúng rồi, nghe nói cô nương đêm nay vẫn còn xử cơ à?"
Vương Nhất Nhiên vèo vèo tiến đến bên cạnh Tiêu Chiến, vẻ mặt đáng khinh: "Không tưởng nổi, Chiến ca cũng thích như thế à"
Tiêu Chiến có chút chột dạ sờ mũi: "Ha ha, người đồng đạo cả thôi."
Ngựa vốn là chiến mã Tạ Doãn đưa cho Tiêu Chiến, vốn dĩ hai người muốn đi ngựa của Vương Nhất Nhiên, nhưng ngựa kia giống Vương Nhất Nhiên, ăn đến tròn vo lại, đi đường còn chậm hơn cả hắn.

Tiêu Chiến sợ lỡ mất Chu Võ, liền lấy ngựa Tạ Doãn cho hắn tròng lên xe ngựa.

Chiến mã không hổ là chiến mã, một đường chạy như bay, chẳng qua chỉ một khắc đã đến cửa Bách Hoa lâu.

Xe ngựa của Vương Nhất Nhiên tráng lệ huy hoàng vô cùng khoa trương, quả thực như khắc hai chữ "có tiền" lên xe.

Tú bà đứng ở cửa nhìn thấy mắt liền sáng lên, nhanh chóng ngọi người đến kéo xe ngựa của khách quý ra hậu viện.

Vương Nhất Nhiên bị ngựa Tiêu Chiến đổi làm cho đi xe đến mặt trắng bệch, cong eo đứng ở chân tường nôn nửa ngày mới run rẩy nói: "Chiến ca không hổ là Chiến ca, ngựa này, ngựa này cũng khoẻ quá, huynh đệ tạ, oẹ, để Chiến ca chê cười rồi."
Tiêu Chiến không nhịn được cười ra tiếng: "Nhất Nhiên, bình thường ngươi cũng nên vận động nhiều hơn đi, thế này đã không chịu nổi rồi, nếu có ngày để ngươi lên chiến trường thì sao?"
Vương Nhất Nhiên xua tay: "Hoàng huynh ta cũng không phải không biết ta là loại phế vật gì, chuyện như lên chiến trường thì cứ giao cho Tạ Vương gia đi."
Đáy lòng Tiêu Chiên cười thầm, người này thật ra lại hiểu rõ chính mình.

Những kẻ có thể làm việc ở Bách hoa lâu đều là nhân tinh, tuy rằng hai người ăn mặc mộc mạc tránh bị chú ý, nhưng một cỗ quý khí trên người vẫn không thể xua hết.


Vừa mới bước vào cửa, một đống cô nương uyển chuyển đã xông tới, trong đó có mấy người quen biết Vương Nhất Nhiên đã quàng lấy cổ hắn.

"Ta nói cho các ngươi này, vị công tử bên cạnh ta đây, là đại ca của ta, hôm nay các ngươi phải chăm sóc đại ca ta cho tốt, có biết chưa?"
"Vị công tử này lạ mắt ghê nha?"
Hai cô nương một bên nói một bên vòng đến bên Tiêu Chiến, Tiêu Chiến còn có chút khó chịu lùi ra sau.

"Aiya, sao lại còn ngại ngùng thế?"
Vương Nhất Nhiên cười ha ha: "Đại ca ta mới đến lần đầu, các ngươi ôn nhu một chút."Ai mà không thích công tử trông xinh đẹp ngây thơ đâu? Có thể hầu hạ bên cạnh công tử tuấn tú như Tiêu Chiến, làm gì còn ai nguyện ý hầu hạ những cả khách làng chơi tai to mặt lớn ấy nữa.

Vẫn là một cô nương tên Liễu Hồng nhanh nhẹn nhất, nhìn ra Tiêu Chiến có chút kháng cự, thập phần bỡn cợt mà chớp chớp mắt với Tiêu Chiến: "Không phải công tử không hợp khẩu vị mấy tỷ muội chúng ta đấy chứ?"
Liễu Hồng nói xong, Vương Nhất Nhiên ngay ngẩn cả người, sau đó liền vỗ trán.

Chiến ca của hắn mỗi ngày bị hoàng huynh hắn đè dưới thân, vất vả lắm mới ra ngoài được nhất định muốn làm chủ, đều là do tiểu đệ như mình suy xét không chu toàn.

"Đi, Liễu Hồng, đưa tiểu quan đầu bảng của các ngươi đến đây hầu hạ đại ca ta!"
Bách Hoa lâu sở dĩ có thể khiến cho thanh lâu toàn bộ kinh thành mất hết cơ hội, cũng đương nhiên có chỗ đặc biệt, ngoại trừ cô nương mỹ mạo, còn có thể thoả mãn khách nhân có khẩu vị đặc biệt nhưu Tiêu Chiến.

Cho dù Tiêu Chiến có không muốn nữa, thì cũng còn tự tại hơn là để một đống cô nương uốn éo xung quanh y.

Huống hồ người đến Bách hoa lâu đều là để tầm hoan mua vui, chính mình còn thoái thác nữa sẽ khiến người ta hoài nghi, bởi vậy liền ôm thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mặt vào lòng, tìm một vị trí có tầm nhìn tốt mà ngồi xuống..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện