Edit by Mặc Hàm
Biểu tình Chu Lạp không được tự nhiên, cười khổ nói, “Không có việc gì… Không sao đâu…”
Rõ ràng không giống bộ dáng không có việc gì, Liên Tranh cũng bướng bỉnh, “Anh có chuyện giấu em.”
Mắt cún con tựa như điểm sơn, sống sờ sờ nhìn thấu tâm sự của Chu Lạp.
“Ùng ục” một tiếng, Chu Lạp nuốt nước miếng, nhắm mắt muốn trốn tránh.
“Anh!” Chó con vừa đụng đến việc của Chu Lạp, tính tình liền  nóng nảy, “Anh, anh nói với em có được không?”
Hai tay truyền đến đau đớn, Liên Tranh bóp đau anh, Chu Lạp gian nan nở một nụ cười, “Chỉ có chút sợ chị anh nhìn ra một chút… Anh còn chưa nghĩ ra phải nói sao với chị ấy về mối quan hệ của chúng ta…”
“Phải không?” Liên Tranh dần dần buông anh ra, kỳ thật mình không muốn để Chu Lạp khó xử, không mở miệng được, có thể coi như bí mật của hai người, không ảnh hưởng chút nào đến việc mình thích anh.
“Anh có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết…”
Hắn không muốn giống như lúc trước, nghi kỵ lung tung, có chuyện gì hai người nói ra, có thể tránh được phiền toái không cần thiết.
“Được.” Thấy bộ dáng bán tín bán nghi của Liên Tranh, Chu Lạp chuyển đề tài, “Đi phơi quần áo trong máy giặt đi.


Thấy Liên Tranh nghe lời đi ra ban công, lúc này Chu Lạp mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên sô pha.
Chu Lạp chưa gặp cha mẹ được sáu bảy năm rồi, lúc trước vì trốn tránh anh, cha mẹ anh đoạn tuyệt quan hệ qua lại, im lặng chuyển nhà.
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Liên Tranh, sống lưng thật rộng hướng về phía mình, đang cúi đầu phơi quần áo.

Khoảng thời gian khổ nhất khó khăn nhất, Chu Lạp cũng chưa từng kêu mệt mỏi.
Có thể là bởi vì sống một mình, không ai có thể nghe anh oán giận, tủi hờn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể tự mình nuốt.
Nhưng hiện tại không giống, anh quá ỷ lại Liên Tranh, hay để bụng, anh không cách nào khắc chế.
Nhưng trong lòng anh rõ ràng, càng chăm chú vào tình cảm, đến lúc đó càng không cách nào tự kiềm chế.
Kỳ thật anh không tin, Liên Tranh sẽ nguyện ý cả đời chỉ ở cùng một người như anh, coi như là hắn đồng ý, nhưng người nhà Liên Tranh sẽ thấy thế nào.
Nếu Liên Tranh biết quá khứ của anh, còn có thể nguyện ý ở cùng một chỗ với mình sao?
Đời này anh luôn  thiếu quyết đoán, ngay cả tình cảm đối với Liên Tranh cũng vậy.
Chu Lạp chậm rãi đứng lên, đi về phía ban công.
Nghe được tiếng dép lê, Liên Tranh đang định quay đầu lại, thắt lưng căng thẳng, Chu Lạp từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
“Anh…” Liên Tranh có chút thụ sủng nhược kinh.
Ban công mở, chỉ có lan can và lưới chống trộm, ngay cả rèm cửa che chắn cũng không có.
Liên Tranh kéo người đến trước mặt, Chu Lạp thấp hơn hắn hơn nửa cái đầu, hai người ôm nhau thật chặt
Biết rõ trong lòng Chu Lạp có chuyện, chỉ là Chu Lạp luôn yếu đuối trước Liên Tranh, Liên Tranh không nỡ ép anh.
“Liên Tranh… Nếu em không muốn ở bên nhau nhất định phải nói với anh…”
Liên Tranh ôm chặt người, “Sẽ không… Em chỉ muốn anh…”
“Anh chỉ nói nếu…” Cánh tay bị Liên Tranh làm đau, nhưng Chu Lạp muốn hắn ôm mình chặt hơn một chút.
“Không có nếu.”
Tết nguyên đán được nghỉ, hai người tuy rằng đều mang tâm sự, nhưng cuộc sống coi như hòa hợp.
Liên Tranh vẫn như cũ, đứa nhỏ ngây ngốc, hỏa lực lớn, chỉ cần Chu Lạp ở bên người, mò mẫm liền đặt người dưới thân
Thời gian mấy ngày, lôi kéo Chu Lạp lăn qua lăn lại trong phòng.
Mắt thấy tết sắp đến, Lý Vi lại tới vài lần, đưa cho Chu Lạp vài thứ, cũng nhắc tới chuyện giới thiệu đối tượng cho Chu Lạp, Chu Lạp cũng không lộ ý từ chối.
Trên công trường nghỉ sớm hơn so với các đơn vị khác, cùng Liên Tranh mua hàng tết, lại mua quần áo mới cho Liên Tranh, thu dọn dọn dẹp, ngày mai hắn phải về nhà ăn tết.

Ngôn Tình Ngược
Buổi tối trước khi đi, Liên Tranh không nỡ rời Chu Lạp, liền lăn  qua lộn lại làm nhiều lần, Chu Lạp ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng.
Nhìn dấu vết nhìn thấy mà giật mình trên người Chu Lạp, trong lòng Liên Tranh được thỏa mãn vô cùng.
Không thích Chu Lạp đưa lưng về phía hắn ngủ, Liên Tranh lật người lại ôm vào trong ngực.
Cảm xúc rối rắm, chỉ có thể dựa vào ** để giảm bớt.
Liên Tranh đau lòng Chu Lạp mệt mỏi đến mức hai mắt cũng không mở ra được, nhưng trên tay không khống chế được, động tay động chân sờ loạn một trận.
Nắm cằm Chu Lạp, cứng rắn hôn người tỉnh.

Chu Lạp trong tình trạng thiếu oxy phát ra tiếng thì thầm, “A…”
Liên Tranh thừa dịp người gặp khó khăn, đầu lưỡi to lớn chui vào khoang miệng trơn nhẵn, chôn vào sâu trong cổ họng Chu Lạp, hốc mắt Chu Lạp đỏ bừng, ướt sũng nhìn hắn.
“Đừng…” Chỉ là giơ tay từ chối, cơ bắp trên người Chu Lạp đều co giật.
Anh căn bản không thể đấu lại Liên Tranh, cơ bụng rắn chắc, lực cánh tay kinh người, giày vò anh hai cái, anh đã không còn cách nào khác.
Lời cự tuyệt trong miệng nói mềm nhũn, bộ dáng muốn cự tuyệt còn nghênh đón, ngăn không được như cún động dục, hai chân bị nâng lên, Liên Tranh lại đẩy vào.
Chu Lạp kêu lên một tiếng đau đớn, “Ư…”
“Anh… Em không nỡ rời đi…”
Hai người phải xa nhau hơn nửa tháng, trong lòng Liên Tranh không muốn rời đi, thậm chí còn muốn mang Chu Lạp về nhà.
Liên Tranh đỉnh Chu Lạp cứng rắn, có thể bắn vài lần, hiện tại đã không biết chất bôi trơn.
Người trong thân thể ỷ vào tuổi trẻ khí thịnh, không biết cái gì là tiết chế.
Chu Lạp vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chủ động ôm lấy cổ Liên Tranh, trong miệng đứt quãng nói mê
“Em bắn nhanh … Không, anh không… Nó quá lớn… Em làm quá sâu… Liên Tranh… Bắn nhanh… Đừng làm nữa…” Một bên cầu xin hắn, một bên lung tung ** môi dưới Liên Tranh.
Liên Tranh cười khẽ một tiếng, cắn môi anh, thoải mái làm
Lúc Chu Lạp tỉnh lại, trong nhà đã chỉ còn một mình anh.
Lúc Liên Tranh rời giường anh còn có ấn tượng, ôm anh dính dính nói những lời buồn nôn.
Nội dung anh nhớ không rõ lắm, tóm lại là có chút nhớ lời của hắn, chính mình mơ hồ đáp ứng.
Trong nhà đột nhiên vắng vẻ, Chu Lạp nằm đến chiều mới đứng dậy, ở trong phòng đi tới đi lui một hồi, không biết nên làm gì.
Đang ở nhà không có việc gì làm, điện thoại di động vang lên, là Liên Tranh gọi tới.
“Anh, rời giường chưa?” Nghe âm thanh phía sau, Liên Tranh hẳn vẫn còn ở trên xe.
“Vừa mới dậy, đến đâu rồi?”
Nghe được thanh âm của Liên Tranh, Chu Lạp bất giác thả lỏng xuống, không có phiền não, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ.

“Còn nửa tiếng nữa mới đến, hơi kẹt chút.” Liên Tranh dừng một chút, “Nấu cơm chưa?”
Chu Lạp sửng sốt, đầu óc không quay qua, ma xui quỷ khiến nghĩ thành Liên Tranh sẽ về nhà ăn cơm.
Nghe Liên Tranh nói thêm, “Em không ở nhà anh cũng phải nấu cơm đó.”
Bị em trai giáo huấn, Chu Lạp không cảm thấy xấu hổ, cười đồng ý, “Được, lát nữa sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn, thuận tiện mua đồ ăn tết.”
“Ừm, em muốn về ăn.” Liên Tranh suy nghĩ một chút, lại nói, “Trước mười lăm tháng giêng em sẽ về.


“Đừng… Người trong nhà đã hơn nửa năm chưa gặp em, chắc chắn rất nhớ em, về trễ một chút cũng không sao.


Liên Tranh vừa nghĩ đến Chu Lạp một mình ở nhà ăn tết, ngực giống như bị đá đè lên, “Sau này em đều mang anh về nhà ăn Tết.


Loại lời hứa không thực tế này, làm cho Chu Lạp vừa mềm lòng vừa kinh hãi.
Không đợi Chu Lạp nói chuyện, Liên Tranh lại nói, “Nhớ anh… Anh…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện