Edit by Mặc Hàm
Thẳng đến khi Liên Tranh ngủ, Chu Lạp không cách nào ngủ được, nghe hô hấp vững vàng của hắn, Chu Lạp lúc này mới mở mắt ra.

Ánh trăng vừa vặn, có thể nhìn thấy hình dáng ngũ quan của Liên Tranh, Chu Lạp chống khuỷu tay tới gần một chút.

Trở nên đẹp hơn rồi, người trẻ tuổi mỗi ngày một dạng, Liên Tranh cũng vậy, lúc trước đến vừa bẩn vừa đen, bây giờ là một tên nhóc khiến người ta yêu thích.

Chu Lạp nghiêng người nhìn hắn, tóc cũng dài không ít, sống mũi Liên Tranh dường như vẫn thẳng, miệng luôn không thích nói chuyện, nhưng gần đây nói nhiều, nói nhiều đến mức Chu Lạp nghe thấy, thì mặt đỏ tai hồng.

Lúc nhìn trộm Liên Tranh, hô hấp cũng cùng một tần suất với anh, càng nhìn càng tới gần, càng nhìn càng kìm lòng không đậu, Chu Lạp tiến lên hôn hắn một cái.

Hồi hập.

So với Liên Tranh chủ động tiến lên hôn anh, còn muốn kịch liệt hơn, lúc Liên Tranh hôn trộm anh là cảm giác gì, cũng giống như anh bây giờ sao? Vô cùng sống động không chỉ là tim, mà còn có tâm ý.

Làm xong tất cả, Chu Lạp nằm gần Liên Tranh một chút, anh thật sự rất thích loại cảm giác Liên Tranh ở bên cạnh anh.

Qua mấy ngày, cùng Liên Tranh đi làm kiểm tra lại, trên tay hồi phục rất tốt, sinh hoạt và làm việc đều không có vấn đề.

Trên đường về nhà, Liên Tranh ảo não nói, “Công nhân đều không làm ở công trường trước đó.

” Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Liên Tranh vẫn có chút tình cảm.

Ôm eo Chu Lạp, trán đặt trên lưng anh, “May mắn đã đổi kế toán và đội nấu ăn rồi.


Nói nhiều như vậy, Liên Tranh có chút luyến tiếc Chu Lạp, tay tốt thì phải dọn dẹp đi làm
“Vậy cậu còn muốn trở về công trường à?” Chu Lạp nghĩ hắn đổi chỗ khác, công trường ban đầu không hề có trách nhiệm với công nhân.

“Chờ đổi công trường đi, dù sao chung quanh đều là các công trình cả.

Liên Tranh muốn học đi xe đạp, nói như vậy, về sau hắn có thể chở Chu Lạp, nhưng hắn không dám nói cho Chu Lạp, Chu Lạp khẳng định lại đồng ý yêu cầu của hắn vô điều kiện.

Hai người đang trên đường từ bệnh viện đi chợ, điện thoại của Liên Tranh đinh một tiếng, hắn thuận tay lấy ra nhìn, lại là nữ sinh lúc trước.


Vì yêu: lần cuối cùng anh cũng chưa trả lời tôi, được mấy ngày rồi đó, anh với anh ấy sao rồi? Tiến tới luôn rồi à?
Liên Tranh theo bản năng nhìn đầu Chu Lạp, tay ôm eo Chu Lạp cũng chần chờ một hồi mới buông ra, lén lút trả lời tin nhắn
Liên Tranh: Cái gì mà tiến tới?
Vì yêu: Thì là anh ngủ với anh ấy chưa!!!
Liên Tranh có chút rối rắm, bị một cô gái nhỏ đuổi theo hỏi những vấn đề này, nhưng hắn cũng rất mê mang, không biết nên tìm ai nói chuyện thì tốt hơn.

Liên Tranh: Không, mấy cái cô nói tôi chưa biết mua thế nào.

Vì  yêu: sầu ghê nơi, bây giờ anh có thể đi, ngay tại ngã tư của ông chủ nhỏ, có một cửa hàng đồ uống lạnh, đi ra gặp nhau đi.

Tay Liên Tranh căng thẳng, nữ sinh gửi link, hắn cũng lén lút nhìn qua vài lần, nhưng vẫn không dám lôi kéo Chu Lạp thực hành, trái tim đậm thình thịch, trả lời.

Liên Tranh: Ok, nửa tiếng nữa, giờ tôi qua.

Trong nháy mắt Liên Tranh buông thắt lưng anh ra, Chu Lạp liền cảm giác được, biết hắn ở phía sau lấy điện thoại di động, Chu Lạp làm bộ không phát hiện.

Kỳ thật gần đây Liên Tranh luôn thần thần bí bí, có thể là nghiện tán gẫu với nữ sinh, tóm lại thời gian quấn lấy mình ít đi một chút, phần lớn thời gian đều là đang xem điện thoại.

Xe dừng ở cửa chợ, Liên Tranh mới mở miệng nói, “Anh, em không đi theo, em đi có chút việc.


Chu Lạp sửng sốt, người giống như một khối kẹo cao su, đi đâu cũng phải đi theo, lần đầu tiên nói có việc không đi theo, anh có thể có chuyện gì, hắn ở thành phố C không bạn bè không người thân, vội vã đi gặp ai, Chu Lạp không động não có thể đoán được.

Cậy mạnh nở nụ cườ, “Đi đi.


Liên Tranh mơ hồ cảm giác được Chu Lạp không vui lắm, nhưng hắn lại không nghĩ tới lý do Chu Lạp mất hứng, do dự xoay người chuẩn bị đi, lại bị Chu Lạp gọi lại.

“Cầm lấy.

” Chu Lạp lấy tờ tiền một trăm từ trong túi ra “Tiền của cậu đều đưa cho tôi, đi ra ngoài dùng cái gì.



Liên Tranh chưa từng nghĩ tới chuyện tiền bạc, tiền lương cùng với tiền bồi thường của hắn, đều là một nửa gửi cho nhà, một nửa giao cho Chu Lạp, hắn không cần dùng đến tiền, cho nên hắn chưa bao giờ tìm Chu Lạp đòi.

Vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ đến, nữ sinh hôm nay có thể muốn dẫn hắn đi mua chất bôi trơn cùng ba con sói, không nói nhiều liền nhận tiền.

Thấy nữ sinh sao có thể không mang theo tiền, cũng không thể để nữ sinh bỏ tiền ra, hẳn là như vậy.

“Anh…” Liên Tranh cảm thấy có chút không đúng, thậm chí muốn nói với nữ sinh hắn không đi, “Em…”
“Mau đi đi, buổi trưa có về ăn cơm không?”
Liên Tranh trầm ngâm một lát, “Còn không biết.

” Nếu như có thể mua đồ liền về nhà, hắn đương nhiên vội vàng ăn cơm cùng Chu Lạp, nhưng lại không muốn để cho Chu Lạp đói bụng chờ hắn.

“Vậy không về ăn cơm, cậu gọi điện thoại cho tôi.

” Chu Lạp rũ mắt xuống, sợ Liên Tranh nhìn ra cảm xúc anh không kiềm chế được.

“Ừm, vậy em đi đây.


“Được.


Chờ thân ảnh Liên Tranh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Chu Lạp mới nhụt chí đi về phía chợ.

Tham lam quả nhiên là thứ xấu xí nhất trong bản chất con người, nó đi kèm với ghen tuông và dục vọng.

Liên Tranh vốn không phải là thú cưng nhỏ trói buộc bên cạnh anh, là người, hắn tự có những mối quan hệ của riêng mình, có cuộc sống của mình, lúc trước đều là bởi vì quá hẹp hòi, cho nên hắn mới ỷ lại vào mình.

Liên Tranh vốn không nên cùng sống cùng anh, sau khi đưa ra một nửa phí sinh hoạt, để cho mình có ảo giác, mà từ trong tay mình lấy tiền đi kết giao với nữ sinh khác, Chu Lạp có một loại mất mát bị phản bội.

Cảm giác lo được lo mất đang xâm nhập anh, nhưng anh thậm chí không tìm được vốn liếng lo được lo mất, giữa anh và Liên Tranh vốn không có ràng buộc như vậy.


Chân trước Liên Tranh đi vào chỗ hẹn, các nữ sinh chân sau cũng đi theo vào.

Liên Tranh nghi hoặc nhìn bốn nữ sinh, không phải hắn hẹn người nói chuyện phiếm với hắn sao?
Thấy vẻ mặt ngây thơ, của Liên Tranh, các nữ sinh cười nói, “Đúng vậy, chúng tôi cùng nói chuyện với anh đấy.


Đoàn người tìm một vị trí trong phòng, trong đó có một nữ sinh thần bí lấy ra một gói đồ, “Đã sắp xếp xong, ba con sâu và chất bôi trơn.


Tuy rằng không có khái niệm về chất bôi trơn, nhưng tốt xấu gì cũng đã nghe qua ba con sâu, trong lòng Liên Tranh khó có thể mở miệng, nhưng một khi là chuyện về Chu Lạp, hắn đều tự kéo mặt hỏi.

“Tôi có nhất thiết phải đeo ba con sâu không?”
Thấy Liên Tranh nghiêm túc hỏi, các nữ sinh đều ngượng ngùng cười hắn, “Cũng không phải, chúng tôi lại không biết kích thước của anh, chỉ là… cậu đã xem video,** sử dụng.


Một nữ sinh đeo kính đẩy kính, ngồi nghiêm chỉnh nói, “Kỳ thật không mang ba con sâu, tỷ lệ thuận với dục vọng chiếm hữu của anh đối với anh ấy, cái này chúng tôi không cách nào đưa lời khuyên được.


“Cám ơn, bao nhiêu tiền, tôi trả mọi người.

” Nói xong Liên Tranh móc tiền từ trong túi ra.

Các nữ sinh từ chối nói, “Không cần, mời chúng tôi ăn cơm đi, thuận tiện kể cho chúng tôi câu chuyện của anh và ông chủ nhỏ, cảm ơn chúng tôi.


Liên Tranh cự tuyệt không được, dừng một chút, “Được rồi, tôi nói với anh ấy một tiếng, buổi trưa không về ăn cơm.


Gọi điện thoại cũng không biết lảng tránh, trước mặt mấy nữ sinh gọi điện thoại cho Chu Lạp, “Anh, buổi trưa em không về nhà ăn cơm, anh không cần chờ em.


Thanh âm Chu Lạp mang theo vài phần mất mát, “Được rồi, ở bên ngoài chú ý an toàn.


Dục vọng bát quái của mấy nữ sinh càng thêm mãnh liệt, “Ngay cả ăn cơm bên ngoài anh cũng phải báo à, thật sự giống cún ghê, thật ngoan.


Nghe không hiểu các cô nói cái gì, nhưng Liên Tranh không cảm thấy đang khen mình, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.


Từ cửa hàng đồ uống lạnh đổi thành quán ăn nhỏ, nhà hàng xung quanh trường học cũng không tính là đắt, tiền Chu Lạp cho dư sức mời các cô ăn cơm.

Nghe xong câu chuyện của Liên Tranh và ông chủ nhỏ, các cô gái có chút kinh ngạc, “Ông chủ nhỏ chưa từng nói thích anh sao?”
Liên Tranh cũng có chút buồn rầu, đến nay hắn cũng không biết suy nghĩ của Chu Lạp.

“Kỳ thật đây cũng là cách tiếp cận bình thường, tuổi tách cách nhau như vậy, đối phương luôn cảm thấy anh là trẻ con, trung khuyển công tất phải đi qua con đường, anh không cần quá khổ sở.


Được các cô an ủi, trong lòng Liên Tranh càng thấy khó chịu, Chu Lạp quả nhiên vẫn coi mình là tiểu hài tử, cho nên bất cứ chuyện gì cũng dung túng cho mình.

Thấy sắc mặt Liên Tranh khó coi lại có người mở miệng nói, “Anh đừng nản lòng, tôi cảm thấy ông chủ nhỏ vẫn thích anh, nam thẳng bình thường ai sẽ chịu được anh ôm ấp ôm hôn lại hôn, nói là nhìn anh ấy nhường nhịn anh, kỳ thật khẳng định động tâm rồi.


“Đúng đúng, bằng không đã sớm đuổi anh ra khỏi nhà, ai sẽ quản anh có về nhà ăn cơm hay không.


Người cũng đã hẹn ra ngoài, mấy vị em gái này nghĩ như thế nào cũng nên gợi ý cho Liên Tranh, cũng không uổng phí thời gian đọc truyện của các cô.

“Tôi cảm thấy trong lòng ông chủ nhỏ không vượt được giới hạn kia, phải có người kích thích anh ấy chút.


Mấy nữ sinh mồm năm miệng mười, Liên Tranh cũng không chen vào được, ngồi ở một bên không lên tiếng.

“Đúng vậy, anh vẫn quá dính anh ấy, ông chủ nhỏ không hề có cảm giác nguy chiểm anh ấy không có cách nào nhận ra vị trí của anh trong lòng anh ấy.


Liên Tranh không vui lắm, hắn cũng biết mình quá dính người, nhưng ngoại trừ dính bên người Chu Lạp, cái gì cũng không muốn đi, “Anh ấy  không đuổi tôi đi là được.


“Đương nhiên không được!” Các nữ sinh đều sốt ruột thay Liên Tranh, “Anh ngẫm lại, ông chủ nhỏ hiền lành như vậy, lại biết làm việc nhà lại biết nấu cơm, đàn ông thế hiện tại còn có mấy người, khẳng định có nhiều người nhìn chằm chằm, đến lúc đó bị người lừa đi, ngay cả chỗ khóc anh cũng không có.


Đây cũng là chỗ Liên Tranh lo lắng nhất, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ cần Chu Lạp đuổi hắn đi, hắn phải dọn dẹp đồ đạc cút đi, vừa nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền không khỏi căng thẳng.

“Anh phải để cho anh ta ghen, hoặc là anh nhịn một chút, đừng luôn quấn lấy anh ta, tốt xấu gì cũng để cho anh ấy nhận ra tâm ý của mình đi, hai người bây giờ còn chưa tính là yêu đương, ngay cả lập trường ghen tuông anh  cũng không có, anh hiểu chưa?”
Nữ sinh vang lên hồi chuông cảnh tỉnh liên Tranh, hắn và Chu Lạp không phải là gì của nhau, không nên bởi vì Chu Lạp khoan dung, liền quên thân phận của mình.

“Vậy tôi phải làm gì?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện