Edit by Mặc Hàm
Trong phòng có một khoảng yên tĩnh khác thường, Liên Tranh giữ chặt ót Chu Lạp, không hề có quy luật liếm liếm khoang miệng anh.

Chu Lạp cũng không khá hơn bao nhiêu, trên người mềm nhũn, trên tay mềm nhũn nắm lấy ngực Liên Tranh, môi khẽ mở, tùy ý hắn làm bậy.

Môi và môi tách ra, Liên Tranh liếm từ hai má đến cổ, lại đến xương quai xanh của Chu Lạp, Chu Lạp ngoại trừ không nhịn được run rẩy, cũng không có quá mâu thuẫn.

“Anh…” Thanh âm ướt nhẹp, kích thích màng nhĩ yếu ớt, Chu Lạp đang thè lưỡi, thở hổn hển, căn bản tìm không lại giọng nói của mình, không cho anh bất kỳ đáp lại nào.

Mơ hồ có thể thấy rõ biểu tình của Chu Lạp, đỏ ửng từ hai má đến cổ.

Liên Tranh ấn người vào ngực, trán Chu Lạp đặt vào trong ngực hắn, hô hấp dồn dập khuấy động vào ngực hắn.

Nhiệt độ cơ thể dị thường, nhịp tim tăng tốc, bầu không khí ái muội, đều khiến Chu Lạp không thở nổi.

Tựa vào ngực Liên Tranh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, Chu Lạp lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Hơi ngửi mùi tanh trên ngực Liên Tranh, khiến Chu Lạp không cách nào trầm luân trong ngọt ngào, trên tay còn lưu lại đồ đạc của Liên Tranh, giãy dụa nói, “Buông tôi ra…”
“Anh… Đừng đi…” Liên Tranh làm bộ lại muốn hôn anh.

Chu Lạp né trái tránh phải, không đành lòng nói những lời khó nghe với hắn, lắp bắp nói, “Cậu cởi… quần áo ra… Tôi đi rửa tay…”
Nghe Chu Lạp nói như vậy, Liên Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.

Phòng có tối thế nào thế nào, Chu Lạp cũng không bật đèn.

Nhanh chóng cởi quần áo cho Liên Tranh, ôm quần áo lảo đảo chạy vào phòng tắm.


Ném áo thun vào thùng, Chu Lạp mở vòi nước, rửa sạch những thứ trên tay.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn thấy mình trong gương, quanh thân hồng lên, trên cổ bị Liên Tranh gặm ra dấu.

Oanh, Chu Lạp giống như trời sụp, nhanh chóng tắt đèn phòng tắm đi về phía phòng, anh nào dám nhìn thêm một cái nữa.

Liên Tranh sợ anh sẽ chạy, trần truồng đứng ở cửa chờ anh.

Chu Lạp quả thực gần như tuyệt vọng, “Cậu có thể… Để cho tôi bình tĩnh một chút…”
“Em sợ… anh sẽ không để ý tới em…”
Chu Lạp có thể nhìn thấy ánh sáng lưu ly trong mắt hắn, trong lúc nhất thời quên mất phát hỏa, “Đi vào ngủ đi…”
Cảnh tối lửa tắt đèn, ngay cả tìm một bộ quần áo cũng vất vả, Chu Lạp dứt khoát để cho hắn ngủ trần.

Liên Tranh không biết cái gì gọi là thu liễm, ngực nóng bỏng dán vào lưng Chu Lạp, tay phải ôm eo anh.

Tư thế thân mật như vậy, làm cho cả người Chu Lạp không được tự nhiên, Liên Tranh nghiễm nhiên đã đối xử với anh như con gái.

“Cậu buông tôi ra … Ngủ đi…”
Chu Lạp vừa mới gỡ tay trên thắt lưng, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Liên Tranh, “Anh… Tay em đau…”.

Lúc này Chu Lạp không giãy dụa nữa, mặc kệ Liên Tranh nói thật hay giả, anh cũng không dám mạo hiểm, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Cậu đúng là tới tra tấn tôi…”
Nửa đêm sau, hai người ôm nhau đi ngủ, chờ Liên Tranh tỉnh lại, Chu Lạp xoay người, nằm đối mặt với hắn, gối lên cánh tay hắn.

Tay phải máu không lưu thông, hơi tê dại, nhưng hắn không muốn động, tham lam nhìn Chu Lạp đang ngủ.

Có lẽ là tối hôm qua lăn qua lăn lại mệt mỏi, đến hơn chín giờ Chu Lạp còn chưa tỉnh, Liên Tranh im lặng nhìn anh.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng nhìn liền biến vị, lặng lẽ áp sát, ngậm lấy môi Chu Lạp.

Chu Lạp ngủ rất sâu, loáng thoáng mơ màng, nhìn không rõ là vật gì, ở trong miệng anh đùa giỡn, Chu Lạp mơ hồ nói, “A…”
Đáng tiếc bị Liên Tranh ngậm đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra âm tiết ngắn ngủi.

Chu Lạp bị nghẹn tỉnh, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt chính là mặt Liên Tranh, “A…”, anh thoát khỏi đầu vai Liên Tranh, lúc này Liên Tranh mới buông anh ra.

Nước miếng chảy đến cổ, Chu Lạp cuống quít ngồi dậy, lau nước miếng xung quanh.

“Anh…” Bản tính của sói giống như được phóng thích ra, tiếng anh này gọi khiến Chu Lạp run rẩy, anh chỉ có thể nghe ra dục vọng xâm chiếm của Liên Tranh.

Chu Lạp thật sự không có cách nào với hắn, hơi đẩy hắn ra, “Tôi đi… nấu ăn…”
“Tê…” Vừa nghe thấy thanh âm của Liên Tranh, Chu Lạp lập tức đi không nổi.

Lo lắng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Tay tê dại…” Tay phải Liên Tranh bị anh đè cả đêm, hiện tại cũng không nhấc nổi.

Chu Lạp bất đắc dĩ nhìn hắn, nắm cánh tay Liên Tranh, “Nơi này?”

“Ừm.


Lực tay không tính là lớn, tay phải Liên Tranh tê dại vừa vặn thích hợp.

Chu Lạp không thèm để ý đến ánh mắt nóng bỏng của hắn, “Cậu thật sự… chỉ biết dằn vặt tôi…  nhìn tôi để phục vụ cậu … cậu liền vui vẻ…”
Không hiểu sao, Liên Tranh cảm thấy có chút hờn dỗi, “Anh…”
Chu Lạp không để ý tới hắn, bóp một hồi, lại lấy quần áo từ trong tủ giúp hắn mặc vào, chạy ra khỏi phòng ngủ như chạy nạn.

Vẻ mặt xấu hổ và căng thẳng của bị hắn nhìn thấy, ỷ vào Chu Lạp chiều hắn, làm bậy.

Buổi sáng không tính là nóng, Liên Tranh tắt điều hòa, dựa vào sức mình khập khiễng đến phòng khách.

Hắn muốn gần Chu Lạp một chút.

Chu Lạp chỉ có canh xương ngày hôm qua, chan vào cơm cho Liên Tranh, lại xào thêm mấy món ăn thanh đạm.

Ở phòng khách gặp Liên Tranh, anh cũng không nói nhiều, “Ăn cơm.


Chuẩn bị thìa cho Liên Tranh, gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào trong thìa của hắn, dưa chua xé thành miếng nhỏ, để cho hắn dễ dàng ăn một chút.

Mấy ngày tiếp theo ở chung, Chu Lạp càng cảm thấy dính dính.

Liên Tranh sẽ đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, hôn dính dính.

Lúc hai người xem TV, chỉ cần hơi cách xa một chút, Liên Tranh cho dù hành động bất tiện, cũng có sờ soạng bò đến bên cạnh anh.

Chu Lạp nhìn kinh hãi, sợ hắn làm rách miệng vết thương, chỉ có thể tự mình ngồi bên cạnh hắn.

Chỉ cần tới gần Liên Tranh, Liên Tranh chỉ có một tay cũng không an phận, vừa sờ vừa hôn Chu Lạp, nhiều lần suýt nữa sờ Chu Lạp nổi phản ứng
Tựa như bây giờ, lực chú ý của Liên Tranh không ở trên TV, giống như cún con, tựa vào vai Chu Lạp liếm anh, trên tay vuốt ve eo Chu Lạp.


“Liên Tranh! Đừng… làm loạn…” Hai tay nắm không được một bàn tay của Liên Tranh, Chu Lạp có chút vô lực.

Liên Tranh tinh mắt, nhìn đũng quần Chu Lạp hơi nhô lên, căn bản không nghe thấy Chu Lạp phẫn nộ, trên tay kìm lòng không đậu sờ lên.

Phía dưới nóng lên, sự xấu hổ của Chu Lạp khiến anh hét lên, “Liên Tranh! ”
“Anh… Đứng dậy…”
Bị hắn sờ như vậy, là đàn ông đều sẽ có phản ứng, Chu Lạp không muốn nghe hắn nói lung tung, “Cậu đừng… Chạm vào tôi…”
“Anh…” Lúc Liên Tranh gọi anh, giống như có ma chú, đang làm nũng, anh không nỡ đối xử tàn nhẫn với Liên Tranh đang nhăn mặt
Đè tay trong đũng quần lại, Chu Lạp run rẩy nói, “Cậu… Nếu không tìm một cô gái… Giới thiệu bạn gái cho cậu…”
Thần sắc Liên Tranh nghiêm túc, rũ mắt nhìn anh, trầm giọng nói, “Em không cần, muốn anh”
Chu Lạp kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói ra, “Cậu… Căn bản…không hiểu…bởi vì cậu không có đối tượng nên mới có thể…”
“Không phải, em không cần phụ nữ, muốn anh.

” Liên Tranh lặp lại lần nữa, “Anh…”
Chu Lạp nhắm mắt lại nhưng không bịt lỗ tai, ngay cả lời nói của Tranh anh nghe hết không sót chữ nào.

“Chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh, không muốn anh kết hôn, không muốn chuyển đi, muốn hôn anh, muốn ôm anh, không muốn người khác, Chu Lạp.


Chu Lạp run rẩy nhìn hắn, đẩy không được Liên Tranh, chính mình giống như bị những lời này của hắn dọa choáng váng, “Cậu biết…mình đang nói gì không?”
“Biết.

” Liên Tranh không chớp mắt nhìn Chu Lạp, “Chính là thích anh.

”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện